Thần Tài Thực Tập Đạt KPI Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 39: Số 222




Tô Hòa bắt đầu lục lọi trong bưu kiện chuyển phát nhanh!

Chẳng phải nói rằng cả Sổ Vạn Tài và Bút Thần đều đã được gửi đi sao?

Sao cô chỉ nhận được một cuốn sổ?!

"Chị ơi...?"

Con quỷ nhỏ An An đứng bên cạnh nhìn cô lật ngược hộp giao hàng lên trời, cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở cô việc nó đầu thai cũng rất quan trọng.

Tô Hòa bất ngờ ngẩng đầu, trong mắt dường như đã sáng tỏ điều gì đó!

Cô cầm máy tính bảng lên nhìn, quả nhiên mọi người trong nhóm đều phản hồi rằng họ không nhận được Sổ Vạn Tài và Bút Thần.

Tô Hòa nhanh chóng nhập vào nhóm trả lời theo phong trào, sợ mình trả lời muộn một chút thôi là họ sẽ phát hiện Sổ Vạn Tài đang ở chỗ cô!

"Vô lý! Tất cả mọi người đều nói không nhận được, vậy Sổ Vạn Tài và Bút Thần đã đi đâu rồi?"

"Không đúng, chắc chắn có ai đó đang nói dối!"

"Thế là không đúng rồi! Nhận được đồ tốt lại giấu đi, mau đem ra cho mọi người cùng cùng xem Sổ Vạn Tài và Bút Thần trông như thế nào."

"Vừa rồi ai trả lời chậm nhất? Tại sao lại trả lời chậm như vậy? Có phải đang nghiên cứu bảo bối gì không?"

"Số 7 và số 35 đều vô cùng đáng nghi."

"Thế là xong, một người có Sổ Vạn Tài, một người có Bút Thần, chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa!"

Thấy có người nghi ngờ mình, Tô Hòa lập tức đáp lại: "Sao lại vô cùng đáng nghi, tôi còn chưa thấy được cái bóng của chúng đây này!"

"Nói tôi trả lời chậm thì đáng nghi, vậy số 1 thì sao? Hoàn toàn im lặng, có phải ôm bảo bối chạy trốn rồi không!"

Tô Hòa nhanh chóng đáp trả, khiến mọi người trong nhóm chợt nhận ra rằng còn có một người vẫn chưa lên tiếng.

"Số 1 đâu? Số 1 đi đâu rồi?"

"Có ai quen số 1 không, Mau @ anh ta, xem đang làm gì?!"

Thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào số 1, Tô Hòa vừa vuốt Sổ Vạn Tài vừa đắc ý cười.

Nhưng càng cười cô lại càng thấy lo lắng. Không biết Bút Thần đang ở trong tay ai rồi?

Giờ đây cô không những phải cẩn thận che giấu Sổ Vạn Tài, mà còn phải âm thầm dò la tung tích của Bút Thần.

"Chị ơi..."

Con quỷ nhỏ đến trước mặt cô, cẩn thận mở miệng thăm dò.

Lúc này Tô Hòa mới nhớ ra vấn đề của quỷ nhỏ vẫn chưa được giải quyết.

"Em có biết quan sai trong khu vực của em đang ở đâu không?" Tô Hòa nhìn nó rồi hỏi.

"Biết biết." Con quỷ nhỏ gật đầu, trả lời ngay: "Ở số 222 đường Thiên Dương."

Tô Hòa suy nghĩ một chút, số 222 đường Thiên Dương.

Đó hình như là một cửa hàng rượu và thuốc lá!

"Đi, bây giờ chị sẽ đưa em đến đó."

Nói xong cô đứng dậy khỏi ghế sofa, đeo mặt nạ đi ra cửa.

Con quỷ nhỏ An An cứ lơ lửng bên cạnh Tô Hòa, càng tiến gần đến số 222 thì nó càng phấn khích.

"Đừng vội mừng quá sớm, lỡ như quan sai đó không giúp được hoặc không nể mặt chúng ta, vậy em cũng đừng trách chị nhé."

Tô Hòa dội cho nó một gáo nước lạnh, sợ bây giờ nó càng mừng rỡ thì sau này sẽ càng thất vọng!

"Sẽ không đâu, em tin chị mà."

Con quỷ nhỏ đầy tự tin, Tô Hòa chẳng hiểu nó lấy từ đâu ra sự tự tin đó!

Chẳng bao lâu sau họ đã đến số 222, Tô Hòa dẫn theo con quỷ nhỏ vào bên trong.

Bên trong cửa hàng trang hoàng rộng rãi sáng sủa, những chiếc kệ dọc theo tường bày đầy đủ các loại rượu và thuốc lá.

Ánh mắt Tô Hòa dừng lại trên kệ rượu, đặc biệt là những chai rượu vang đỏ rực rỡ, nhìn thôi đã thấy thèm rồi!

"Hoan nghênh quý khách, quý khách cần gì ạ."

Lúc này một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong quầy bar, chào đón họ một cách nhiệt tình.

Tô Hòa quay đầu nhìn, đó là một người đàn ông rất chỉn chu Anh ta mặc bộ đồ thể thao màu đen, để kiểu tóc đầu đinh ngắn gọn.

"Chào anh, xin hỏi anh có phải là ông chủ ở đây không?"

Tô Hòa nhìn anh ta từ đầu đến chân đánh giá một phen, nhưng không thấy trên người anh ta có điều gì đặc biệt khác với dân địa phương, cô bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đến nhầm chỗ không?

"Tôi chính là ông chủ ở đây, xin hỏi các người tìm tôi có việc gì?"

Ánh mắt ông chủ đầu đinh liếc qua lại giữa cô và con quỷ nhỏ lơ lửng bên cạnh, sau đó nhấn mạnh hai chữ các người để cho họ biết rằng mình không tìm nhầm chỗ.

Quả nhiên, trước lời gợi ý rõ ràng của anh ta, đôi mắt Tô Hòa sáng lên, đi thẳng vào vấn đề, cô chỉ con quỷ nhỏ bên cạnh: "Chứng minh thư của nó bị hủy rồi, anh có cách nào để nó đi đầu thai không?"

"Rất xin lỗi, tôi không có cách nào."

Lời từ chối rất dứt khoát, thậm chí không tìm lý do hay cái cớ nào cả!

Tô Hòa sửng sốt một lúc, trừng mắt nhìn anh ta như muốn nói: Tôi không tin, anh đang nói dối!

Nhưng người đàn ông không hề có ý định thay đổi câu trả lời, hơn nữa còn quay lại chỗ ngồi, tập trung làm gì đó trên máy tính!

Thấy anh ta phớt lờ mình, Tô Hòa hỏi: "Anh tên là gì? Tôi nên gọi anh như thế nào đây?"

Cô không đợi anh ta trả lời đã nói tiếp: "Tôi là một streamer, cũng có một chút tiếng tăm trên mạng. Không biết anh đã từng xem livestream của tôi chưa!"

"Tôi tên là Lục Hoài, tôi biết cô, streamer đòi nợ." Lục Hoài không ngẩng đầu lên, vừa nói vừa thao tác chuột nhấn tới nhấn lui.

Tô Hòa không ngờ anh ta thực sự biết đến mình, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, nhưng lại nhận ra anh ta chỉ mải mê chơi máy tính.

Cô tò mò thò đầu qua quầy bar nhìn thử, phát hiện anh ta đang chơi trò Cừu vui vẻ!

Tô Hòa khó chịu, cô đập nhẹ tay lên quầy bar rồi nói: "Này, chúng tôi vẫn đang ở đây mà, anh chơi game như vậy là không tôn trọng người khác đâu!"

Lục Hoài vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Các người đâu có mua gì, lúc không có khách tôi chơi game giải trí chút thì sao!"

Tô Hòa cau mày, lại đập tay lên quầy lần nữa: "Ai nói tôi không mua? Giới thiệu cho tôi một loại rượu vang đỏ phù hợp đi."

Cô đã muốn mua chút rượu vang đỏ uống từ lâu, chỉ là cô chưa từng uống rượu và cũng chưa có cơ hội. Hôm nay tiện thể giải quyết luôn!

"Thật xin lỗi, không có." Giọng Lục Hoài đều đều không chút biến động.

Tô Hòa tức giận dùng ba phần sức lực vỗ "Bộp" một cái lên quầy, khiến mặt quầy xuất hiện vết nứt nhỏ.

Vết nứt rất mảnh, nhưng nếu cô dùng thêm chút lực, không chừng cái quầy này sẽ vỡ tan thành từng mảnh!

"Nào, mời qua bên này. Nhà chúng tôi có đủ loại rượu vang đỏ, chắc chắn sẽ chọn được loại phù hợp với cô."

Có lẽ nhớ đến cách cô xét nhà như thế nào trong những video livestream, Lục Hoài lập tức đứng dậy, lễ phép dẫn cô đi chọn rượu.

Nhìn thấy hiệu quả tức thì, Tô Hòa hài lòng thu tay lại, quay người theo anh ta đi chọn rượu vang.

"Tôi muốn loại ngọt một chút. Nghe nói rượu vang đỏ thường chát, anh chọn giúp tôi loại nào không đắng không chát nhé."

Yêu cầu này khiến Lục Hoài chỉ muốn quỳ xuống lạy cô.

Rượu vang nào mà không đắng hay chát cơ chứ!

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Lục Hoài đưa cho cô một chai rượu vang nhỏ màu hồng nhạt.

"Loại này không đắng không chát, độ ngọt cũng vừa, rất phù hợp với người mới uống rượu vang như cô."

Tô Hòa cầm chai rượu ngắm nghía một lúc, sau đó gật đầu: "Cũng được, bao nhiêu tiền?"

Lục Hoài: "128 đồng."

Tô Hòa: "Được, gói lại cho tôi."

Lục Hoài vui vẻ cười, cầm chai rượu đi tìm hộp và túi để gói cho cô.

Nhưng đến lúc trả tiền, lại xảy ra vấn đề.

"Anh xem tôi đến đây cũng không phải là tay không, chuyện của con quỷ nhỏ này, anh nghĩ cách giúp tôi đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.