Thần Tài Thực Tập Đạt KPI Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 47: Nhà bị trộm




Tô Hòa nhíu mày lo lắng: "Một con thú hoang như anh muốn đòi nợ gì chứ?"

Xích Viêm nhẹ nhàng vuốt tóc: "Của hồi môn của tôi đã bị người khác trộm mất, cô phải giúp tôi lấy lại."

Tô Hòa: "...!"

Cái quái gì vậy?!

Của hồi môn, một con hồ ly đực như anh ta, cho dù có thì cũng là sính lễ chứ của hồi môn là sao trời?

Có lẽ Xích Viêm thấy cô không hiểu nên tiếp tục giải thích: "Tôi đã yêu một cô gái ở nhân gian, cô ấy là con một trong nhà, khi kết hôn phải tìm người ở rể."

Tô Hòa đã hiểu, hóa ra là muốn ở rể!

Nhưng cô càng không hiểu chính là: "Một con yêu quái như anh mà sao ngay cả của hồi môn của mình cũng không giữ nổi? Cho dù có bị trộm, anh bản lĩnh như vậy chuyện tìm lại chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Không phải những yêu quái trên TV đều rất lợi hại sao?

Chỉ cần vung tay là đánh gục cả một đám!

Nhưng nhìn tên này có vẻ hơi vô dụng nhỉ!

Xích Viêm im lặng một lúc, do dự mãi mới nói: "Nội đan của tôi không còn nữa, giờ tôi chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, họ có súng, còn tôi…"

Nói tới đây Tô Hòa đã thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn anh ta rồi nói: "Vậy anh biết người lấy trộm của hồi môn của anh là ai sao?"

Xích Viêm sờ soạng mũi một cái, có vẻ hơi ngại ngùng: "Đội khảo cổ quốc gia."

Tô Hòa: "... ?!"

"Anh nói gì? Lặp lại lần nữa đi!"

Xích Viêm đập bàn, tức giận nói: "Tôi cũng không ngờ chỉ ra ngoài một chút thôi mà nhà mình đã bị trộm. Một đám người vui mừng như phát hiện ra đại lục mới, lại còn giăng dây an ninh khắp nơi trong nhà tôi, thậm chí còn mang của hồi môn tôi chuẩn bị cho vợ vào bảo tàng triển lãm gì đó."

"Nhà anh là... ?" Tô Hòa thử hỏi.

Xích Viêm: "Di tích Vu Giang, chính là di tích Vu Giang được đưa tin trên báo gần đây đó."

Tô Hòa: "...!"

Hoá ra di tích Vu Giang gây chấn động cả nước mấy ngày gần đây chính là hang động của một con hồ ly.

"Không đúng! Tin tức nói rằng cái hang đó đã có cách đây một ngàn năm rưỡi, bên trong có rất nhiều đồ vật dù vẫn nguyên vẹn nhưng dấu tích lịch sử rất rõ ràng, làm sao có thể là nhà anh được?"

Tô Hòa bắt đầu nghi ngờ con hồ ly này, cảm thấy anh ta có thể là một kẻ lừa đảo.

Xích Viêm lại gật gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi là người nhập thế cách đây một ngàn năm trăm năm trước, những tài sản trong nhà đều là tôi chuẩn bị cho vợ tương lai, định khi tìm được vợ thì sẽ đưa cô ấy trở về."

Nhưng không ngờ tình hình cảnh tại là, không thể đưa vợ về mà nhà còn bị trộm mất!

Nghĩ đến đây, Xích Viêm tủi thân sắp khóc đến nơi.

Tô Hòa phất tay tỏ vẻ không muốn dính dáng gì, nói: "Không được đâu. Di tích Vu Giang đó thuộc về quốc gia, tất cả các đồ vật bên trong giờ đều là cổ vật, thuộc về nhà nước. Chuyện này anh không làm được gì, tôi cũng không giúp được, tốt nhất anh hãy từ bỏ ý định này đi!"

Hồ ly Xích Viêm lập tức trừng mắt: "Dựa vào cái gì? Đó là nhà tôi, là đồ của tôi, tại sao lại thuộc về nhà nước?"

Tô Hòa thấy anh ta cũng khá đáng thương nên kiên nhẫn giải thích: "Đây là quy định của nhà nước. Những thứ được khai quật từ dưới lòng đất hay tìm thấy những hang động không rõ nguồn gốc, đều được xem là di sản văn hóa thuộc về nhà nước. Đây là luật pháp quy định."

"Cái gì mà thuộc về nhà nước, đó rõ ràng là nhà tôi! Hơn nữa, đây cũng không phải là quốc gia của tôi, càng không phải là vương quốc của tộc tôi, tại sao tôi phải tuân theo luật pháp của họ."

Xích Viêm tức giận, hoàn toàn không hiểu được cái gọi là luật pháp.

Tô Hòa: "Anh hỏi tại sao? Mặc dù anh chỉ là một con hồ ly, nhưng anh sống trên đất nước này. Đây chính là quốc gia của anh. Hơn nữa, vợ anh cũng là người của nước chúng tôi. Nếu anh không công nhận luật pháp của nước chúng tôi thì đừng có cưới con gái của nước chúng tôi!"

Từng câu từng chữ khiến Xích Viêm tức giận đến mức râu ria mọc ra.

Nhưng có vẻ Tô Hòa vẫn chưa nói đủ, còn nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc hỏi: "Các người khác chủng tộc, có thể kết hôn được sao?"

Xích Viêm mở to hai mắt nhìn: "Tại sao không thể? Chỉ cần chúng tôi yêu nhau thì đều có thể."

Được rồi, được rồi, anh có thể, anh có thể!

Tô Hòa không châm chọc anh ta nữa, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thêm: "Vợ anh là ai? Cô ấy có biết anh là hồ ly không? Đúng rồi, anh sống ở đây kiểu gì, có chứng minh nhân dân không?"

Tô Hòa như một đứa trẻ tò mò, ánh mắt chăm chú nhìn anh ta, chờ đợi câu trả lời.

Xích Viêm bị hàng loạt câu hỏi của cô làm cho chóng mặt, cuối cùng nghẹn cổ trả lời: "Liên quan gì đến cô. Cô chỉ cần nói giúp hay không giúp thôi!"

Tô Hòa: "Không giúp."

Xích Viêm lại sốt ruột: "Tại sao? Cô không phải là Thần Tài sao? Cô quản lý tiền bạc khắp thế gian mà. Mặc dù tôi không phải là người, nhưng cô không thể có thành kiến với tôi được. Cô phải đối xử công bằng, giúp tôi đòi lại của hồi môn của tôi chứ!"

Không thể có thành kiến, phải đối xử công bằng!

Tô Hòa suýt nữa bị anh ta thuyết phục, nhưng chẳng mấy chốc cô đã kịp phản ứng lại: "Tôi chỉ là một Thần Tài thực tập, không phải là Thần Tài thực sự. Hơn nữa hiện tại tôi cũng là con người, không mạnh hơn anh bao nhiêu, làm sao giúp anh được?"

Xích Viêm dựa lưng ra sau: "Tôi mặc kệ, cô là Thần Tài, việc này cô phải giúp tôi, không muốn giúp cũng phải giúp."

Tên này lại bắt đầu ăn vạ rồi!

Tô Hòa không vui trợn mắt nhìn anh ta: "Không giúp được là không giúp được, anh ăn vạ cũng vô ích thôi."

Xích Viêm nhìn cô, thấy cô có vẻ đã tức giận, nhưng lại không dám thật sự chọc giận cô, nên sau một hồi suy nghĩ anh ta nói: "Hay là thế này, chúng ta làm một giao dịch. Tôi sẽ cho cô biết Bút Thần đang nằm trong tay ai, đổi lại cô giúp tôi lấy lại của hồi môn, tôi chỉ cần của hồi môn, những thứ khác coi như tôi hiến tặng cho quốc gia, công bằng chứ!"

Tô Hòa hơi ngạc nhiên, nhìn anh ta hỏi: "Anh biết Bút Thần nằm trong tay ai sao?"

Xích Viêm gật đầu, tiếp tục nói: "Cô đã hoàn thành KPI hiện tại, lại còn nhận được Sổ Vạn Tài, chỉ cần lấy được Bút Thần thì chuyện cô trở thành Thần Tài tiếp theo gần như chắc chắn rồi."

Tô Hòa càng ngạc nhiên hơn: "Đến cả chuyện Sổ Vạn Tài đang nằm trong tay tôi mà anh cũng biết?"

Xích Viêm đắc ý nói: "Tôi còn biết nhiều hơn nữa, dù sao tôi cũng sống hơn một ngàn năm rồi. Thế nào, có muốn hợp tác với tôi không?"

Tô Hòa nhìn anh ta, ánh mắt điềm nhiên như nước trong bát: "Nếu tôi không đồng ý, có phải anh sẽ đi tìm người giữ Bút Thần không?"

Xích Viêm vừa xoa mũi vừa đáp: "Cô cũng đừng trách tôi, đã một ngàn năm rồi, khó khăn lắm mới tìm được một người vợ, sao có thể để cô ấy chạy mất chứ!"

Tô Hòa hừ nhẹ một tiếng: "Nói như thể không còn cách nào khác vậy, vợ tương lai của anh có biết chuyện này không?"

Đôi mắt hồ ly của Xích Viêm trở nên lạnh lùng: "Cô đang đe dọa tôi sao?"

Tô Hòa mỉm cười nhướng mày: "Cả hai chúng ta đều như nhau, chẳng phải anh cũng đang uy hiếp tôi sao?"

Xích Viêm ấm ức vô cùng, gương mặt trắng nõn đỏ bừng hết lên, sắp giống hệt như màu tóc đỏ của anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.