Miệng Tô Hòa bắn chữ nhanh như một loạt đạn, nhanh đến mức khiến cho người khác không kịp phản ứng.
Bà Phong nhìn đi nhìn lại cô vài lần, suy nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra cô là con nhà ai.
Nhưng Tô Hòa cũng không để cho bà ấy có thời gian suy nghĩ, cô nhanh chóng ôm lấy cánh tay bà ấy, tiếp tục nói với giọng thân mật: "Bà ơi, bà đến đây rút tiền à? Có phải bà không biết dùng máy ATM không? Để cháu chỉ cho bà."
Nói xong, Tô Hòa giật lấy thẻ trong tay bà Phong và không chần chừ đút ngay vào máy.
"Đúng rồi bà ơi, mật khẩu của bà là gì?"
Cắm thẻ vào rồi cô mới nhớ ra cần hỏi mật khẩu!
Bà Phong mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói một chữ nào thì đã nghe cô nói tiếp: "Chắc bà cũng không nhớ đâu. Bà đang nói chuyện với anh họ đúng không? Để cháu nói chuyện với anh họ cho."
"Alô, anh họ."
Tô Hòa vừa nói vừa nhanh chóng giật lấy điện thoại của bà Phong. Ánh mắt cô lướt qua màn hình, quả nhiên là số điện thoại bắt đầu bằng số 0.
Người ở đầu dây bên kia cũng bối rối, chỉ trong chớp mắt đã thay thành người khác nghe máy!
"Chào, chào em họ."
Giọng nói khá là ngập ngừng, vẫn cố gắng tương kế tựu kế.
Ánh mắt Tô Hòa trở nên nguy hiểm: "Chào cái đầu nhà mày! Đến tiền của một bà lão mà mày cũng lừa, mày có biết xấu hổ không, mày có lương tâm không? Nhà mày không có người già sao? Mày không nghĩ rồi cũng sẽ có ngày mình già sao?"
"Bà lão đã làm lụng vất vả cả đời tiết kiệm từng đồng bạc, dễ dàng gì mà có được chút tiền này, vậy mà mày còn muốn lừa của người ta!"
"Mày còn có lương tâm không? Mày không thấy cắn rứt sao? Mày…"
Tút tút tút...
Điện thoại bị cúp máy!
Tô Hòa khinh thường nhìn vào chiếc điện thoại đã tắt màn hình, hừ lạnh một cái.
"Cô gái à, cháu trai của bà nói gì thế? Sao cháu lại nói cháu trai của bà là kẻ lừa đảo!"
Lúc này bà Phong mới phản ứng lại, nhưng vẫn còn mơ hồ nhìn vào chiếc điện thoại trong tay.
Tô Hòa cười ngượng ngùng, vội vàng đưa lại điện thoại cho bà Phong rồi nói: "Bà ơi, người vừa rồi không phải cháu trai của bà đâu, đó là kẻ lừa đảo, hắn ta muốn lừa tiền của bà đấy."
Bà Phong hoàn toàn không tin: "Nói bậy, giọng của cháu trai bà mà bà còn không nhận ra sao!"
Tô Hòa bất lực thở dài, nhẹ giọng giải thích tiếp: "Bà ơi, thật sự đó là kẻ lừa đảo, hắn ta dùng máy biến đổi giọng để giả làm cháu trai của bà đó. Bà xem, số điện thoại này đâu phải của cháu trai bà đâu!"
Để bà ấy tin tưởng, Tô Hòa còn mở lại số của kẻ lừa đảo cho bà Phong xem.
Bà Phong nhìn vào số điện thoại trên màn hình: "Đây là số của nhà máy chỗ cháu bà làm việc. Cháu trai bà nói điện thoại của nó bị hỏng rồi."
Tô Hòa: ...!
Sau đó cô dứt khoát cho số đó vào danh sách đen.
"Bà ơi, nhà bà ở đâu để cháu đưa bà về nhé, chắc chắn cháu trai của bà đang đợi bà ở nhà đấy!"
Tô Hòa không muốn nói thêm nữa, cô dìu bà Phong ra ngoài và kiên quyết đưa bà về nhà.
Bà Phong được cô dìu đi, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Cháu trai của bà chắc chắn vẫn đang ở nhà máy làm việc. Hai năm nay nhà máy làm ăn không tốt, cháu bà bận rộn lắm, cả ngày không thấy bóng dáng đâu."
Tô Hòa gật đầu đồng tình, nhưng cô có thực sự nghe lọt tai hay không thì không rõ.
Nhà của bà Phong nằm ở ngoại ô, khác hẳn với những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, nhà bà ấy là một căn nhà nhỏ hai tầng tự xây, có cả một khoảng sân nhỏ để bà Phong trồng rau củ và trái cây.
Vì tuổi cao, chân tay đã không còn linh hoạt nên bà Phong sống ở tầng trệt.
Sau khi đưa bà Phong về và sắp xếp ổn thỏa, Tô Hòa xin số điện thoại của cháu trai bà rồi gọi cho anh ta.
Lúc này ở trung tâm thủ đô, Phong Trì đang ngồi trong một phòng họp lớn có sức chứa lên đến hàng trăm người, nghe người bên dưới báo cáo về kế hoạch cho quý tới.
Khi thấy có cuộc gọi từ một số lạ trên điện thoại, anh ta vốn không định nghe, nhưng rồi nhớ ra đây là số điện thoại cá nhân của mình, ngoài bà ra thì không ai biết, nên anh ta đưa tay bắt máy.
"Xin chào, đây có phải là cháu trai của bà Phong không? Hôm nay bà Phong đã gặp phải một vụ lừa đảo qua điện thoại, đối phương đã giả giọng của anh. Nếu bây giờ anh không bận thì về nhà thăm bà một chút nhé!"
Vừa bắt máy, giọng nói líu lo của Tô Hòa đã truyền đến tai Phong Trì.
Đôi mắt Phong Trì lập tức trở nên sắc bén, anh ta nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài, lo lắng hỏi: "Bà nội tôi đâu? Đưa điện thoại cho bà nghe đi."
Tô Hòa đưa điện thoại cho bà Phong, bà cầm điện thoại lên nhẹ nhàng nói: "Alô."
"Bà ơi, bà không sao chứ?"
Phong Trì nghe thấy giọng bà mới cảm thấy yên lòng hơn một chút, nhưng anh ta vẫn tiếp tục bước nhanh vào thang máy.
"Không sao, không sao, bà đã gặp được con gái của người cháu họ nhà chú lớn bên dì ba của cháu. Cô ấy bảo với bà là người gọi điện trước đó không phải là cháu, mà là kẻ lừa đảo, sau đó cô ấy đưa bà về nhà rồi."
Bà Phong nghe được tiếng của cháu trai, cuối cùng cũng nở nụ cười, còn kể lại lời giới thiệu của Tô Hòa cho anh ta nghe.
Phong Trì nghe thấy bà nội đã về nhà, những lo lắng trong lòng cũng hoàn toàn được trút bỏ.
Chẳng qua là... con gái của người cháu họ nhà chú lớn bên dì ba?
Không lẽ bà nội lại gặp phải một kẻ lừa đảo khác sao?
Phong Trì chỉ mất nửa giờ để từ trung tâm thành phố trở về vùng ngoại ô.
Cho tới khi khi chiếc Maybach màu đen của anh ta dừng trước cổng nhà, bà Phong và Tô Hòa vẫn đang tranh cãi vì một túi rau quả.
Nguyên nhân là vì bà Phong thấy Tô Hòa là một đứa trẻ ngoan, lại còn là họ hàng, nên muốn tặng cô ít rau quả tự trồng.
Còn Tô Hòa thì cảm thấy quá nhiều.
Hai cái túi lớn như thế mà cô còn phải đi xe buýt rồi lại chuyển sang tàu điện ngầm, vô cùng bất tiện.
Thế là cuộc tranh cãi bắt đầu.
Nhưng khi hai người thấy chiếc ô tô đậu trước cửa, còn có một người đàn ông bước xuống, họ lập tức đình chiến.
Bà lão nhanh chóng nhét hết mọi thứ vào tay Tô Hòa rồi vui vẻ chạy đi đón cháu trai của mình.
Tô Hòa đặt hết tất cả túi rau củ trên tay xuống đất, đi theo bà Phong, nhưng đôi mắt của cô lại cứ dán chặt vào chiếc xe đằng sau người đàn ông.
"Bà ơi, cháu trai bà làm ở nhà máy nào mà có thể lái xe Maybach vậy?"
Cô còn muốn hỏi xem có tuyển thêm người không, cần người thì cô sẵn sàng đi ngay.
Không cần lương cũng được, chỉ cần cấp cho cô một chiếc Maybach là được.
Nghe giọng của Tô Hòa, Phong Trì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mặc áo phông trắng, quần yếm và tóc búi củ hành.
Khuôn mặt cũng không trang điểm, trông ngây thơ như một học sinh trung học.
"Nhà máy của nó ở xa lắm, nhưng bao ăn ở. Cháu gái có muốn tìm việc không? Để cháu trai bà đưa vào làm, mỗi tháng cũng được mấy ngàn đấy."
Bà Phong nói với vẻ tự hào, hoàn toàn quên rằng cách đây không lâu bà ấy còn nói nhà máy làm ăn không tốt.
"Ha ha, thôi không cần đâu, cháu có việc rồi."
Tô Hòa cười gượng hai tiếng, xua tay từ chối.
Cô cảm thấy cũng đến lúc mình nên rời đi rồi, vội vàng nói: "Bà Phong ơi, cháu phải đi rồi."
Nếu không đi ngay, cô sẽ lỡ chuyến xe buýt mất.
Bà Phong lại định cầm hai túi rau lớn lên.
Tô Hòa vẫn thấy quá nhiều, định từ chối lần nữa.
Bà Phong chợt chỉ vào cháu trai của mình: "Tiểu Trì, cháu đưa con gái của cháu họ nhà chú lớn bên dì ba về nhà đi."
Phong Trì: ...!
Tô Hòa: "Không cần đâu ạ, cháu tự về được rồi."
Nói xong cô cũng không từ chối nữa, mỗi tay xách một túi nhanh chóng rời đi.