Bệnh viện thẩm mỹ?!
Sao bệnh viện thẩm mỹ lại nợ tiền người khác được?
Tô Hòa nghi ngờ nhíu mày, ánh mắt đầy sự dò xét.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng Hà Tốc Tốc nức nở nói trong video:
"Tôi muốn họ bồi thường cho khuôn mặt của tôi, họ thu của tôi một khoản tiền lớn nhưng lại chỉnh khuôn mặt của tôi thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ."
Vừa nói, trong video Hà Tốc Tốc vừa gỡ từng lớp gạc trên mặt ra.
Khi đến hai lớp gần sát với da, đã có thể nhìn thấy rõ ràng vết máu rỉ ra từ da, còn dưới tấm gạc kia là một khuôn mặt méo mó biến dạng.
Đó là một khuôn mặt như thế nào!
Một con mắt thì bình thường, còn mí mắt bên kia bị sụp xuống gần tới gò má.
Mũi cũng bị lệch đi, ở giữa xương mũi còn lộ rõ các chỗ đứt gãy và lồi lõm.
Khóe miệng cũng một nửa bình thường, còn một nửa thì bị kéo xuống có thể thấy cả lợi.
Nói chung đó thực sự là một khuôn mặt mà ngay cả ma quỷ nhìn thấy cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Tô Hòa phải mất một lúc lâu mới thoát khỏi cú sốc trước khuôn mặt đó.
Cô ngay lập tức nhấn like tin nhắn này và theo dõi tài khoản của đối phương.
Có lẽ Hà Tốc Tốc luôn theo dõi động thái của cô, cho nên rất nhanh, gần như là gọi video tới ngay lập tức.
Tô Hòa nhìn thấy yêu cầu gọi video của Hà Tốc Tốc, cô ngẩn người trong giây lát.
May mắn là cô vẫn chưa thay đồ, mặt nạ cũng còn đang đeo, lúc này cô mới ấn nhận cuộc gọi video.
"Chào chủ kênh."
Ngay khi video được kết nối, khuôn mặt thê thảm kia lại một lần nữa hiện lên sống động trước mắt Tô Hòa.
Tô Hòa nhìn cô gái vẫn đang nức nở trên màn hình, há hốc mồm, hơi khó xử nói: "Mặt của cô... !"
"Là phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, không dọa cô sợ chứ?" Hà Tốc Tốc đưa tay lên vuốt mặt, đôi mắt đỏ hoe hiện lên vẻ buồn bã.
Tô Hòa rất đồng cảm với cô ấy, nhưng...
"Tôi giúp cho cô như thế nào đây? Tôi là một streamer về tài vận, chỉ phụ trách các vấn đề liên quan đến tiền bạc và vận may thôi."
Thật sự là cô cũng không biết phải làm gì!
"Chủ kênh, cô nhất định phải giúp tôi, chỉ có cô mới có thể giúp tôi thôi!"
Hà Tốc Tốc nghe thấy sự do dự trong lời nói của cô, nước mắt không nén được lập tức chảy xuống.
Dù Tô Hòa đã trải qua nhiều chuyện nhưng cũng chưa từng thấy tình trạng như thế này.
Cô cũng bị hoảng sợ, vội vàng an ủi cô ấy: "Cô, cô đừng khóc nữa. Hay là cô kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trước đi!"
Hà Tốc Tốc gật đầu, cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận cầm khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt.
Dáng vẻ ấy vốn là đáng thương, giờ đây lại trở nên hơi đáng sợ vì khuôn mặt bị biến dạng.
"Tôi là một sinh viên năm cuối, bởi vì phí sinh hoạt không nhiều nhưng lại muốn dùng một số loại mỹ phẩm có tên tuổi, nên tôi đã tìm một người bán mỹ phẩm xách tay để mua những sản phẩm giá rẻ hơn rất nhiều."
"Nhưng không ngờ rằng sau một thời gian sử dụng những mỹ phẩm đó, mặt của tôi bắt đầu sưng đỏ."
"Tôi đã đi tìm đại lý thu mua đó, hỏi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng cô ta chỉ nói rằng đó là do dị ứng, không sao cả, còn đưa cho tôi một đống sản phẩm dưỡng da và mặt nạ."
"Lúc đó tôi vẫn tin tưởng cô ta, cho nên tôi đã mua hết."
"Lúc mới sử dụng vẫn rất tốt, những vết sưng đỏ trên mặt cũng nhanh chóng biến mất."
"Nhưng sau một tháng mặt tôi lại bắt đầu sưng đỏ, nổi mụn và còn bị loét."
"Lúc đó tôi mới nhận ra khuôn mặt mình thực sự gặp vấn đề, cũng phát hiện ra sản phẩm cô ta bán đều là hàng giả, hàng nhái. Khi tôi muốn tìm cô ta lần nữa thì không thể liên lạc được nữa, tất cả các phương thức liên lạc đều bị chặn."
Hà Tốc Tốc kể lại mọi chuyện đã xảy ra, vẻ mặt bất lực lại buồn bã. Tô Hòa nhìn vào mắt của cô ấy, trong lòng không khỏi thở dài.
Rõ ràng là một vụ lừa đảo trắng trợn như vậy, sao cô ấy có thể chui vào hết lần này đến lần khác chứ!
Nhưng Tô Hòa cảm thấy cô ấy vẫn chưa đi vào trọng tâm, nên hỏi: "Nếu đã là chuyện mua bán hàng giả, vậy có liên quan gì đến bệnh viện thẩm mỹ?"
Cô nhớ kỹ ban đầu Hà Tốc Tốc nói muốn đòi nợ bệnh viện thẩm mỹ, không phải là người bán mỹ phẩm xách tay.
"Bởi vì bọn họ là cùng một bọn, người bán mỹ phẩm xách tay và bệnh viện thẩm mỹ là một nhóm. Cô ta cố tình bán những mỹ phẩm có thể làm hỏng da, sau đó đưa bệnh nhân đến bệnh viện thẩm mỹ để sửa, dùng cách đó để kiếm tiền nhiều hơn."
Hà Tốc Tốc khóc càng đáng thương hơn, dù nước mắt chảy lên vết thương khiến cô ấy càng đau đớn, cũng không thể kìm nén được nỗi buồn trong lòng.
Tô Hòa không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, ngay lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt tràn đầy sự tức giận.
"Quá đáng thật, cô yên tâm tôi nhất định sẽ giúp cô, cả bệnh viện thẩm mỹ và người bán mỹ phẩm xách tay đều phải trả cái giá đắt."
Tô Hòa đồng ý với yêu cầu của cô ấy, sau khi kết thúc cuộc gọi video, cô đã đăng video ghi lại lên mạng.
Kèm dòng trạng thái: Mười hai giờ trưa mai, tôi sẽ đòi nợ bệnh viện thẩm mỹ Lai Mỹ và người bán mỹ phẩm xách tay Bùi Tú.
Ngay sau khi video được đăng tải, cả mạng xã hội đều sôi sục.
Rất nhiều người để lại bình luận bên dưới, chỉ sau vài giờ mà số lượt xem đã vượt quá một triệu.
"Làm sao lại thế, sao cô ta có thể nhận được nhiều lượt thích như vậy."
Lúc này, tại một góc khác của An Dương.
Bùi Tú trang điểm tinh tế và khoác trên mình bộ trang phục cao cấp, cô ta ngồi trên ghế sofa xem đoạn video mà Tô Hòa đăng tải, ghen tị đến nghiến răng.
"Thay vì cô ngồi đây hâm mộ ghen tị, không bằng nghĩ cách đối phó cho trưa mai đi. Tôi nghe nói cô ta thông qua đòi nợ đã đưa mấy người vào tù rồi."
Người kia lớn tuổi hơn một chút, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt sắc bén bình tĩnh nhìn Bùi Tú.
"Chị Hà, chỉ là một con nhãi ranh thôi, nghé con mới sinh không sợ hổ là gì, sao phải lo lắng chứ."
Nhưng một tài khoản mới như cô mà lại có nhiều fan hâm mộ như vậy, chính điều này mới khiến Bùi Tú bất mãn.
Ánh mắt Kim Phổ Hà bắt đầu trở nên không hài lòng: "Công nghiệp nặng Tiền Thị, hay Hiểu Vi, ai trong số họ có thể bị xử lý bởi một con nghé mới sinh không sợ hổ?"
Bùi Tú ngẩn người một chút, cũng có thể nói là nhất thời không tìm được lời nào để phản bác Kim Phổ Hà.
"Ngày mai cô ra ngoài tránh một chút, tôi sẽ gặp người này trước." Kim Phổ Hà suy nghĩ một chút, quyết định ngày mai không cho Bùi Tú xuất hiện.
Bùi Tú ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm: "Chị Hà, không đến mức vậy đâu! Bao nhiêu năm qua có việc gì, có người nào mà khiến em phải tránh mặt đâu chứ?"
Kim Phổ Hà cau mày, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó!
Bùi Tú thấy Kim Phổ Hà không nói gì, lúc này mới nhận ra cô ta đang không vui.
"Được rồi, được rồi, em nghe lời chị Hà, ngày mai... Em sẽ đi dạo phố mua sắm, đến tối mới về."
Bùi Tú thỏa hiệp, trong lòng nghĩ rằng coi như cho mình một kỳ nghỉ phép đi.
Sắc mặt Kim Phổ Hà hơi dịu đi, ném chùm chìa khoá cho Bùi Tú.
"Lái xe của tôi đi, muốn mua gì thì mua, về tôi sẽ thanh toán cho cô."
"Cảm ơn chị Hà."
Bùi Tú nhận lấy chìa khoá xe, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng.
Bọn họ không hề biết, tất cả kế hoạch của họ cho ngày mai đều bị Tô Hòa ở một khu khác của An Dương nhìn thấy.
"Ồ, trốn sao! Vậy để xem xem cô có thể trốn được livestream theo dõi vị trí của tôi không."
Buông máy tính bảng trên tay xuống, Tô Hòa bắt đầu lên kế hoạch mới cho chương trình đòi nợ ngày mai.