Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

Chương 174: Chương 174




Tiểu mỹ nữ này căn bản là không định cho anh mặt mũi, lần này khóc càng thêm lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khóe mắt cũng lập tức nặn ra vài giọt nước mắt.

Nhìn chồng mình cứ luống cuống tay chân nửa ngày cũng không giải quyết được, Giang Nguyệt Vi thở dài, buông con trai xuống rồi ôm con gái qua: "Anh để em đi."

Tưởng Chính Hoa vội vàng lau mồ hôi, lần này anh đã biết trong nhà này ai không nên đắc tội, tiểu mỹ nữ nhỏ nhỏ này so với mẹ nó còn khó dỗ hơn.

Quả nhiên, đứa nhỏ vừa đến trong lòng Giang Nguyệt Vi, rất nhanh liền an tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hồng hồng, khóe mắt còn đọng nước mắt, nhìn rất đáng thương.

Tưởng Chính Hoa cảm thấy vẫn là xú tiểu tử thô lỗ tốt hơn một chút, trừng mắt đánh m.ô.n.g thế nào cũng không khóc, vì thế anh từ trên giường ôm xú tiểu tử lại đây, còn định dạy con trai gọi cha tiếp.

Giang Nguyệt Vi nhìn Tưởng Chính Hoa: "Anh đừng nóng vội, cẩn thận lát nữa con trai cũng khóc, lúc đó em không chịu trách nhiệm dỗ dành đâu."

Tưởng Chính Hoa không tin, trừng mắt nhìn tiểu tử thúi một cái, Tưởng Thanh Ngạn trực tiếp nở nụ cười, thần sắc anh lúc này có chút đắc ý: "Em xem, nó không khóc."

Nói xong, lại há miệng dạy con tập nói: "Cha~"

Tiểu tử kia dù sao cũng mới được hơn sáu tháng, không biết rốt cuộc anh đang nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm anh, tựa hồ đang suy nghĩ lão đầu tử trước mặt này rốt cuộc đang làm cái gì.

Tưởng Chính Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định: "Cha~"

Tiểu tử kia cho rằng anh đang chơi với mình, cái mũi ừ một tiếng, nhưng Tưởng Chính Hoa vẫn không kịp phản ứng, lại dạy: "Cha~"

Tiểu tử kia cái mũi lại "Ừ" một tiếng, Giang Nguyệt Vi ở một bên nghe con trai đáp lại, đều sắp cười muốn nội thương đến nơi: "Đứa nhỏ cũng đã đáp ứng anh rồi, anh như thế nào còn không có phát hiện ra."

Tưởng Chính Hoa nghe không hiểu lời cô nói, đợi đến khi tiểu tử thúi lại "hừ" một tiếng dưới một tiếng ba ba, hắn rốt cuộc phản ứng lại, cũng tức cười: "Tiểu tử con có thể a, chiếm tiện nghi của cha phải không? Cha là cha của con, không phải là khi cha dạy con, con liền ừ đáp ứng cha."

"Gọi cha đi!"

"Ừm~"

Gọi qua gọi lại mấy lần, tiểu tử kia mỗi ngày đều cái mũi đều "Ừ, ừm" đáp lại, Tưởng Chính Hoa tức hộc máu, trực tiếp chết~ Trẻ con quá khó chơi, căn bản là không có biện pháp câu thông, giằng co cả đêm, hai cục thịt kia một chút mặt mũi cũng không cho anh, con gái khóc không tính, Tưởng Chính Hoa còn cảm thấy mình còn bị tiểu hài tử thối kia chiếm tiện nghi nữa.

Nhưng mà dù thế nào đi nữa, hai đứa nhỏ không cho anh mặt mũi cũng không sao, vợ anh cho anh là được rồi, không giày vò được hai của nợ kia, vậy buổi tối anh sẽ dùng sức giày vò mẹ chúng nó là được, thế là hai người lại tiêu sái khoái hoạt cả đêm.

Chuyện quán sủi cảo An Tâm tạm thời ngừng kinh doanh nhanh chóng được làm chủ đề bàn tán, rất nhiều người bao gồm cả Giang Nguyệt Vi vốn cho rằng bên kia có thể chỉ đóng cửa một tuần là có kết quả, nhưng không ngờ, một tuần sau An Tâm vẫn chưa mở cửa.

Chính vì vậy, gần đây có một số người đến quán mì Phúc Tâm ăn mì sẽ tò mò hỏi tình hình, Mã Ái Vân đều "tốt bụng" giải thích cho mọi người chuyện xảy ra ngày hôm đó, bà không hề thêm mắm thêm muối, nhưng người khác nghĩ như thế nào thì bà không quản được.

Việc này Giang Nguyệt Vi cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng lúc đó công an nói, mười mấy người nằm viện, muốn giải quyết việc này khẳng định không đơn giản như vậy.

Thời gian chậm rãi tiến vào tháng mười một, thời tiết bắt đầu trở lạnh, bởi vì cửa hàng đối diện vẫn không mở cửa, hơn nữa trước đó Mã Ái Vân ở trước mặt mọi người nói một phen, mọi người đối với Phúc Tâm có hảo cảm trực tiếp tăng gấp bội, cho nên Phúc Tâm sau mỗi ngày làm ăn đều rất tốt, tốt đến cuối tuần Giang Nguyệt Vi có đôi khi cũng sẽ mang theo đứa nhỏ đi hỗ trợ.

Lại hơn nửa tháng trôi qua, hai đứa nhỏ trong nhà đều đã biết ngồi, thậm chí cũng bắt đầu học bò, nhưng bên đối diện vẫn không có động tĩnh, thật giống như bị người ta quên mất.

Giang Nguyệt Vi một lòng nghĩ đến cửa hàng của nhà đối phương, cho nên liền thúc giục trụ cột nhà mình đi tìm hiểu tình huống, Tưởng Chính Hoa từ trước đến nay đều nghe lời vợ, cho nên nghe xong liền đi, sau đó trở về nói tình huống với Giang Nguyệt Vi.

Tôn Thục Mẫn và bà Vương lần lượt bị đem đi thẩm vấn, nhưng không đợi có kết quả kiểm tra thì bà Vương đã bị dọa đến mức khai hết tất cả mọi chuyện, quả thật mỗi ngày Tôn Thục Mẫn đều đến các trạm thực phẩm khác nhau để mua thịt qua đêm, ngay từ đầu chỉ lấy thịt cách một ngày, sau đó lớn mật cái gì cũng dám lấy, nhưng bà Vương nói bà chỉ phụ trách rửa sạch rồi làm tươi thôi.

Tháng tám vừa mới ban hành "Điều lệ vệ sinh thực phẩm", cho nên những đơn vị và người chịu trách nhiệm về sự cố ngộ độc thực phẩm như thế này, hoặc là thu hồi giấy phép, ra lệnh đình chỉ kinh doanh, hoặc là bồi thường tổn thất, xử phạt hành chính, thậm chí là có thể đề nghị cơ quan tư pháp trừng phạt theo quy định của pháp luật nếu sự việc nghiêm trọng.

Trong trường hợp của Tôn Thục Mẫn, cảnh sát nói, nếu như những người bị trúng độc sau khi nhận được bồi thường đồng ý tha thứ cho cô ta, có lẽ sẽ không bị đưa lên cơ quan tư pháp, nhiều nhất chỉ là giao trách nhiệm đình chỉ kinh doanh, tạm giam thêm vài ngày.

Cho nên mấy ngày nay, Tôn Thục Mẫn vẫn bị nhốt, người đàn ông của cô ta chạy lên chạy xuống đến bệnh viện cầu xin ông nội cùng bà nội, lúc này tất cả mọi người đều rất nghèo, mười mấy người nằm viện đều nhất trí muốn lấy tiền, sau khi lấy tiền đương nhiên sẽ không kiện Tôn Thục Mẫn.

Nhưng lấy bao nhiêu thì lại là một vấn đề khác, công an lại làm người trung gian giúp đỡ điều hòa, ý của Tôn Thục Mẫn là sau khi bao tiền thuốc men cho những người này thì mỗi người cho thêm hai mươi mấy đồng tiền dinh dưỡng là được rồi, dù sao một lần bồi thường mười mấy người, đối với bọn họ mà nói cũng là một số tiền lớn, chuyển cửa hàng ra ngoài mượn thêm một chút cũng có thể kiếm được.

Hơn nữa, hai mươi đồng cũng là mức lương thấp nhất hiện nay của công nhân nhà máy lớn, đổi lại bình thường, người không có việc làm một tháng căn bản là không kiếm được con số này, nhưng mười mấy người kia tất nhiên sẽ không làm được nữa, bọn họ có người thân thể phát bệnh sau khi ăn, có người thiếu chút nữa là mất mạng, lấy một tháng tiền lương có thể dùng được gì, muốn lấy thì lấy năm mươi đồng.

Giang Nguyệt Vi nghe được lời nói như thế, cảm thấy chồng của Tôn Thục Mẫn cũng là một người tàn nhẫn, người ta ăn đồ của nhà họ bị trúng độc, có người thiếu chút nữa mất mạng, vậy mà hắn ta còn dám nói những lời tàn nhẫn như vậy trước mặt cảnh sát.

Cho nên hai bên đều giằng co vài ngày, sau đó mấy ngày gần đây mới bắt đầu nói tiếp.

Cụ thể thì nói thế nào Tưởng Chính Hoa không biết, nhưng hai bên đều phải lui bước, cuối cùng, Tôn Thục Mẫn bên này chỉ bao tiền thuốc men rồi bồi thường cho mỗi nhà ba mươi đồng, chuyện này coi như qua đi, nhưng cửa hàng của Tôn Thục Mẫn vẫn còn phải đóng cửa thêm vài ngày, chờ sau khi chuyện này kết thúc mới có thể thả ra, cửa hàng của cô ta bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh, thu hồi giấy phép kinh doanh, sau này cô ta sẽ không thể tiếp tục kinh doanh ở phương diện này nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.