"Ba, ông nội và bà nội ngã thật, ông nội không sao, bà nội trật chân." Tô Kiến Binh đi ra ngoài một lúc rồi mang tin tức về.
Việc bà nội Tô bị ngã khiến cho người khác rất kinh ngạc, bọn họ cứ nghĩ đây là khổ nhục kế của bà nội Tô.
"Để ba đi xem." Tô Cần rất bất mãn chuyện mẹ già bất công nhưng nếu như ngã thật, anh ấy cũng không hung ác tới nỗi không tới ngó ngàng.
Lúc này Tô Vãn Vãn đã ăn uống no đủ, đang híp mắt rầm rì.
Tô Kiến Quốc bế cô bé lên, cảm thấy em gái mềm mềm, rất ngoan.
Tô Kiến Binh cũng đứng đó nhìn em gái, muốn ôm em gái nhưng lại bị anh trai đoạt trước nên cậu bé có chút phiền muộn. Em gái be bé, mềm mềm cứ thế được anh trai ôm vào trong lòng ngực, làn da nhăn nheo, cả người đỏ rực. Trông có vẻ hơi xấu nhưng đó là em gái của cậu bé.
"Mẹ, sao em gái lại xấu như vậy?" Cậu bé vừa thốt ra lời này, lập tức đã cảm thấy không đúng lắm.
Sao em gái của cậu bé lại xấu được, cho dù có xấu thì cũng xinh đẹp. Hơn nữa…
Hỏng rồi! Chắc chắn sẽ bị dạy dỗ.
Quả nhiên, cậu bé vừa nói dứt câu thì đã bị Tô Kiến Quốc vỗ trán: “Nói ngu ngốc gì thế, sao em gái lại xấu được? Ai mới sinh ra mà chẳng thế, năm đó em còn xấu hơn cả em gái.”
Tô Kiến Binh lầm bầm: "Em đã từng gặp người có vẻ ngoài xinh đẹp rồi, chẳng phải em gái của Tiêu Hải Thư vừa ra đời đã trắng nõn nà sao?"
Lúc em gái của Tiêu Hải Thư ra đời, cậu bé và anh trai đều qua đó xem, lúc ấy nhìn da cô bé trắng nõn đến mức không thể tưởng nổi, cậu bé đã cho rằng con gái vừa mới sinh ra đều có dáng vẻ như thế. Khi thấy dáng vẻ của em gái lúc mới ra đời không khác gì so với em trai, cậu bé bĩu môi cảm thán một câu, cũng không phải ghét bỏ, chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi.
Cho dù em gái có xấu thì cũng là em gái của cậu bé, đều là người cậu bé phải bảo vệ. Cậu bé tiếp tục lẩm bẩm: "Dù có xấu xí một chút cũng không sao, về sau em sẽ cố gắng tích thêm đồ cưới cho em gái, chắc chắn sẽ có người muốn lấy em ấy." Cậu bé giống như đang thề, tự dặn lòng mình.
Vốn Tô Vãn Vãn đang buồn ngủ, nghe được tiếng nói thầm của Tô Kiến Binh, cô bé bị chọc cười. Anh hai ngốc của cô bé còn sợ tương lai cô bé xấu đến mức không gả đi được? Cho nên thề phải tích lũy đồ cưới cho cô bé? Tô Kiến Binh trong sách cũng như thế này, bên ngoài thì độc mồm độc miệng, nhưng lại có thể liều mạng vì nguyên thân, đây chính là tình thân.
Tựa như ba người anh trai kiếp trước của cô bé, biết rõ sức khỏe của cô bé không tốt, không sống được bao lâu nhưng vẫn cưng chiều cô bé đến tận xương tủy, cô bé muốn gì thì họ mua cho cái đó, mặc cho cô bé nói muốn sao trên trời, e rằng các anh trai cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô bé.
Bây giờ cô bé xuyên không rồi, tuy trong nhà hơi nghèo một chút nhưng tấm lòng của các anh trai dành cho cô bé, sao cô bé lại không nhìn ra? Thật lòng hay giả dối, liếc qua đã thấy ngay. Mặc dù ngoài miệng anh trai ghét bỏ vẻ ngoài cô bé xấu, nhưng sự yêu thương trong mắt không phải giả.
Lục Tư Hoa nói: "Hầu như đứa bé nào vừa mới sinh ra cũng đều vậy hết, thỉnh thoảng sẽ có một hai bé xinh xắn, nhưng rất ít. Đợi đến khi da đỏ tróc hết, chậm rãi nảy nở, thì sẽ trở nên ưa nhìn hơn, đến lúc đó chắc chắn em gái của con sẽ là đứa trẻ xinh đẹp nhất."
"Nói cho em biết, Tảo nha đầu sát vách còn xấu xí hơn." Kiến Quốc ở bên cạnh nói.
Ánh mắt Tô Kiến Bình sáng lên: "Mẹ, thật sao?" Cậu bé đã làm tốt chuẩn bị chấp nhận sự thật là em gái xấu xí, mẹ lại cho cậu bé một hy vọng, em gái không phải xấu xí mà là chưa nảy nở.
"Mấy ngày nữa Vãn Vãn sẽ trắng nõn ra. Nhất định còn đẹp hơn Tiêu Lan."
Tiêu Lan là em gái của Tiêu Hải Thư, điều này khiến Tô Kiến Binh yên tâm hẳn, thấy anh trai ôm em gái mãi không chịu buông tay, cậu bé nói: "Anh, để em ôm một lát."
Tô Kiến Quốc lại không buông tay: "Em biết ôm sao? Tay chân của em vụng về, lỡ như làm em gái bị thương thì sao bây giờ?" Đồng thời trong lòng cậu nhóc cũng đang vui mừng, lúc Kiến Dân ra đời, cậu bé đã khá lớn, vừa vặn có sức để ôm, ba mẹ đã dạy cho cậu nhóc biết cách ôm trẻ con như thế nào.
Em gái nhỏ mềm mại như vậy, Kiến Binh chưa từng ôm trẻ con, nhỡ làm bị thương em ấy thì xử lý thế nào? Cậu nhóc tuyệt đối không đồng ý cho Kiến Binh ôm em gái.
Nhìn mấy anh em thích Vãn Vãn như vậy, trong lòng Lục Tư Hoa cũng vui mừng, những cái khổ phải chịu ở chỗ bà nội Tô lập tức như được chữa lành. Có ba anh trai giúp đỡ che chở con gái, cô ấy còn có gì phải sợ, nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn, nhà bọn họ nhất định sẽ khá hơn.
Lục Tư Hoa mềm lòng, cô ấy nói: "Bà nội các con không thích Vãn Vãn, các con làm anh phải thương em gái."
Bà nội Tô trọng nam khinh nữ không thích Tô Vãn Vãn, đây là việc rõ rành rành, ba anh em Tô Kiến Quốc cũng biết, ngay cả Kiến Dân nhỏ nhất cũng biết. Tuy cậu ấy còn nhỏ, nhưng cậu ấy không ngốc mà còn rất thông minh. Lúc bà nội Tô đến nhà làm loạn, không cho mẹ ăn trứng gà rồi còn mắng em gái, cậu ấy đã thề trong lòng là phải bảo vệ mẹ và em gái.
Tô Kiến Quốc nói: "Mẹ yên tâm, chỉ cần có con ở đây thì con sẽ không để cho người ta ức h.i.ế.p em gái, ai ức h.i.ế.p em gái con thì con sẽ ức h.i.ế.p lại."
Tô Kiến Binh cũng ưỡn ngực, vỗ n.g.ự.c bảo đảm, có bọn họ bảo vệ em gái. Ngay cả Kiến Dân nhỏ nhất cũng cam đoan nói từng tiếng một.
Lục Tư Hoa cười, không có ông bà nội yêu thương thì sao, con gái của cô ấy có ba mẹ thương, có các anh trai che chở, vậy là đủ rồi. Chắc chắn con gái của cô ấy sẽ là cô bé hạnh phúc nhất trên thế giới này, là báu vật của nhà bọn họ.
Tô Vãn Vãn nghe vậy, cũng cảm động đến mức rơi lệ, cô bé cũng yên lặng nói thầm trong lòng: Chờ con lớn lên, con sẽ cho mọi người được sống cuộc sống tốt lành, tin tưởng con.
"Chắc là ba của các con sẽ bị mắng không ít.” Lục Tư Hoa nhìn ra bên ngoài, không nhịn được thở dài.
Tô Vãn Vãn cũng nghĩ đến điều này, sau khi bà nội Tô bị ngã, chỉ sợ bà ta sẽ càng khó chịu, nhất định sẽ trút giận lên người ba. Nếu như có thể tách hộ thì tốt rồi, đáng tiếc nhìn ý tứ của bà nội Tô, xem chừng đó là chuyện không thể nào.
Nói thế, còn chẳng bằng bà ta không bị ngã bị thương, chí ít bà ta sẽ không trút giận lên người ba Tô.
Quả nhiên Lục Tư Hoa và Tô Vãn Vãn đã đoán đúng, lúc Tô Cần đi qua, anh ấy đã phải chịu không ít lời mắng mỏ của bà nội Tô, tiếng mắng kia cách mấy gian phòng cũng nghe thấy được.
"Quả nhiên ba bị bà mắng." Tô Kiến Quốc nghe xong, lông mày nhíu chặt lại, đặt em gái vào trong lòng Lục Tư Hoa: "Mẹ, con đi qua xem một chút."
Lục Tư Hoa gọi cậu nhóc lại: "Con đừng qua, con đi qua sẽ chỉ làm bà con thêm tức giận, ba con sẽ còn bị mắng nhiều hơn."