Dưới mái hiên phía sau anh ấy là bậc thang, người chịu lực chênh vênh, cả người lăn xuống phía dưới.
Bên ngoài đổ mưa to, anh ấy lăn một vòng xuống dưới, lăn đến cả người toàn nước bùn. Trên mặt cũng đều là bùn và nước, tuy thời tiết đã vào xuân, dần trở nên ấm áp, nhưng dầm mưa, gió thổi, anh ấy vẫn không nhịn được rùng mình, hắt hơi.
Khuôn mặt bà Lại khiếp sợ, nhìn trợn mắt há mồm, sao lại đánh nhau?
Tô Cần đi ra từ trong nước bùn, trên khuôn mặt hiền lành kia, có vẻ tức giận.
Lục Tư Hoa chỉ cảm thấy mình sắp chết, đau chưa từng có, đang giày vò da thịt của cô ấy. Như thế, hành hạ thần kinh của cô ấy, hành hạ linh hồn của cô ấy. Cô ấy sinh ba đứa, chưa từng bị giày vò như lúc này đây.
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy con trong bụng dường như sắp mất đi sinh mạng, đỡ bụng, cô ấy hét lên: “Tô Cần-----“
Tô Cần dường như nghe thấy tiếng vợ hét, ngừng tay.
Anh ấy dùng sức muốn kéo bà đỡ, lại bị Tô Đại Lực ngăn chặn chặt chẽ, anh ấy chưa từng có giây phút nào hận người anh Cả này như bây giờ.
Con người đúng là ích kỷ, người anh Cả ngày thường luôn cười kia, chỉ bởi vì không có liên quan đến lợi ích của anh ấy.
“Cút ngay!” Tô Cần đánh một quyền vào mặt của Tô Đại Lực.
Tiếng kêu đau trong phòng càng ngày càng nhẹ, Tô Cần càng thêm sốt ruột...
Cùng lúc đó-----
“Oa!” Tiếng em bé khóc nỉ non, cắt ngang màn mưa phía chân trời, đồng thời cũng ngăn hai anh em túm đánh nhau bên ngoài.
Mưa rơi dần nhỏ đi, dường như có khuynh hướng từ từ ngừng lại.
Cũng trong lúc đó, chuồng bò nguy hiểm bên kia sập xuống, đập vào người đang làm việc bên dưới. Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cây xà trụ nhà hung hăng đập về phía ba Tô. Nếu như bị đập trúng, vậy thì mạng cũng không còn.
Cực kỳ hoảng sợ, tay chân luống cuống...
Tô Cần bị tiếng trẻ con khóc này kích động, nhất thời ngừng tay, lại bị Tô Đại Lực dùng sức nện lên mặt. Nhất thời, nửa bên mặt sưng lên.
Anh ấy có ảo giác, thanh âm này là từ phòng mình vọng ra, anh ấy suýt chút nữa cho là Lục Tư Hoa sinh con.
Nhưng, thanh âm vọng lại từ phòng bên kia, là chị dâu Cả sinh con.
“Cút ngay, đừng cản trở anh nhìn con.” Tô Đại Lực cố sức đẩy Tô Cần ra.
Cửa phòng sát vách bị đẩy ra, mẹ Tô đi ra từ trong phòng, trong tay ôm một đứa bé, da nhăn nhúm, hồng hồng, nhưng trong mắt của bà, đây là em bé xinh đẹp nhất trên đời.
“Mẹ, là con trai phải không?” Tô Đại Lực chạy tới.
Bởi vì hai người đánh nhau, trên người toàn là nước bùn, trên mặt cũng toàn máu, tuy Tô Cần to lớn, nhưng không linh hoạt như Tô Đại Lực, cũng không có lòng dạ độc ác như anh ấy, bị trúng không ít quyền. Vừa nhìn, thì Tô Cần khá thảm.
Trên mặt hai đứa con trai có vết thương và vết bùn trên người, tâm tình bà Tô vốn vô cùng tốt, thoáng cái đã tồi tệ, “Các con nhìn các con xem, bộ dáng như vậy là người ba bốn chục tuổi sao? Vợ mình ở trong sinh con, hai con đánh nhau ở ngoài, đây là chuyện gì? Còn có phải là anh em không?”
Trên mặt hai người xấu hổ, quả thực vì việc này mà đánh nhau, có hơi không thể nào nói nổi.
Lúc này hai người đều chôn không phục và bất mãn ở đáy lòng, Tô Đại Lực lại hỏi: “Mẹ, là con trai phải không?”
“Đại Lực, đây là con gái con, mau tới xem.”
Tâm tình Tô Đại Lực vốn hưng phấn, chợt nghe hai chữ “Con gái”, cả người cũng không vui, tại sao lại là một con nhóc?
Thấy bộ dạng của con trai, biết là ghét bỏ cháu gái, bà vỗ một cái vào đầu Tô Đại Lực, “Cháu gái thì sao? Phụ nữ cũng có thể chống một góc trời.” Huống chi còn có phúc.
Tô Đại Lực lại khó hiểu nhìn thoáng qua bà, không phải mẹ anh ấy trọng nam khinh nữ nhất sao? Nếu không cũng sẽ không định anh ấy lớn nha.
Bà Tô cũng không quan tâm trong lòng anh ấy nghĩ thế nào, bà nói, “Đại Lực, mau đi tắm đi, thay quần áo khác, bộ dạng này coi là cái gì.”
Mẹ con hai người tương tác với nhau, nhưng cũng không nằm trong mắt Tô Cần, trong lòng anh ấy chỉ có vợ của mình, lúc này ngay cả tiếng la cũng yếu đi.
Anh ấy thoáng nóng nảy, “Lại bà tử, mau đi theo tôi.”
Lại nghe bà Tô nói: “Kêu bà đỡ làm gì, không tốn tiền? Mẹ tới đỡ đẻ là được.” Bà Tô chậm chạp vô cùng, ẵm em bé đặt vào trong tay Tô Cần, đi ngay đến phòng phía Tây.
Lúc này, Lục Tư Hoa chỉ cảm thấy mình muốn chết.
Mẹ con liền tâm, cô ấy chỉ cảm thấy hơi thở sinh mệnh đứa con trong bụng đang yếu dần, tựa như sắp chết.
Lúc bà Tô tiến vào, mùi m.á.u tanh nồng đậm, khiến lòng bà chấn động, đây là xuất huyết nhiều?
Tô Cần đuổi kịp phía sau cũng bị dọa, anh ấy cũng không quản được cái gì, vội xoay người kéo Lại bà Tử đang xoay người rời đi: “Lại bà tử, cầu xin bà, mau cứu vợ tôi...” Gần như muốn quỳ xuống.
Chưa từng sợ hãi như giờ phút này...
Chưa từng hận anh Cả như giờ phút này vậy, hận không thể đi g.i.ế.c người.
Có lẽ là mẹ con liền tâm, đứa bé trong bụng cảm thấy mẹ tuyệt vọng, sinh mạng đột nhiên mạnh mẽ.
Lục Tư Hoa nắm lấy ga giường, cố sức rặn ra ngoài, một dòng m.á.u loãng cùng cái gì đó, chảy ra từ trong thân thể của cô ấy.
“Oa!” Tiếng khóc nỉ non, phá vỡ sự yên lặng.
Mưa đã tạnh, ánh mặt trời dần xuất hiện.
Ánh mặt trời chọc thủng mây đen, cho thôn Hạ Hà nặng nề một tia hy vọng.
Trời, cuối cùng trong.
Mưa liên tiếp một tháng, cuối cùng sau khi hai đứa bé sinh ra, ngừng lại.
Cột nhà của chuồng bò bên kia đổ xuống, lại động nhiên lệch đi, ba Tô ôm đầu quỳ trên mặt đất...
Tô Cần bất chấp mùi m.á.u tươi trong phòng, vọt người vào.
Em bé đã được bà Tô bế ra ngoài, em bé mới sinh, phải rửa thật tốt.
Tô Cần cũng không đi ra ngoài cùng, anh ấy nói với Lục Tư Hoa: “Tư Hoa, cảm ơn em, sinh cho anh một đứa con gái bảo bối.”
Máu trên người Lục Tư Hoa đã rửa sạch sẽ, mặc dù mệt, nhưng nghe chồng nói một câu cảm ơn đó, lòng của cô ấy cũng mềm đi. Sinh con gái là tâm nguyện chung của hai vợ chồng bọn họ, tâm nguyện này đã đạt được, cô ấy sao có thể mất hứng?
Nhìn ra bên ngoài, cô ấy hỏi: “Hết mưa rồi?”
Tô Cần nói: “Đúng vậy, hết mưa rồi, con gái chúng ta có phúc.” Mưa ròng rã cả thnags, sau khi con gái sinh thì ngừng, điềm báo rất tốt?
Song song nghĩ tới ý niệm này, còn có bà Tô.
Chẳng qua bà ấy không phải nghĩ là cháu gái nhỏ, mà là nha đầu Tư, thầy bối nói không sai, đó là một đứa bé có phúc khí.
Bà Tô nhìn ánh mặt trời ở phía chân trời ngoài nhà, nụ cười trên mặt không thể che giấu. Tô gia, cuối cùng cũng vùng lên.
Lại nhìn cháu gái nhỏ đang tắm, bà hơi nhíu chân mày lại, nhớ đến lời thầy bối nói, trong lòng rất khó chịu.
“Thím, không xong rồi, chú bị xà nhà bằng gỗ đập trúng.”
Bà Tô lảo đảo, gần như đứng không vững, “Bị thương nghiêm trọng không?”
Người đó nói: “Đã đưa đến thầy lang băng bó, đầu bị đập bể, toàn là máu.”
Người đi rồi, cả người bà Tô đều không bình tĩnh được, chuyện ông nhà bị gỗ đập bị thương, khiến cho bà không có tâm tình tắm cho đứa bé.
Nghĩ đến, lúc vợ thằng Hai khó sinh đứa bé này, lại nghĩ đến ông nhà không hiểu sao bị đập bị thương, đột nhiên nhớ đến câu nói kia của thầy bối: “Sinh trước là phúc tinh, sinh sau là tai tinh, khắc cha khắc mẹ khắc người thân...”