Bây giờ đã luyện tốt rồi, khi ôm cô bé mềm mại như vậy, trong lòng cậu ấy cũng mềm nhũn ra.
Tô Vãn Vãn cũng trợn tròn mắt nhìn cậu ấy, đây là lần đầu tiên cô bé được một người đàn ông xa lạ ôm lấy. Trên người Trình Kiêu có mùi bùn đất, nhà họ Trình nghèo khó, sau khi chồng qua đời mẹ Trình trở về thôn Hạ Hà, bị rất nhiều người khinh thường. Con côi mẹ góa, bị người ta bắt nạt, thậm chí trong thôn còn có một số lưu manh còn thường xuyên lượn lờ ngoài cửa nhà họ Trình. Mẹ Trình xinh đẹp, bị người ta nhìn trộm là chuyện cực kỳ bình thường, nghe nói Trình Kiêu còn nhỏ tuổi mà đã cầm gậy gỗ đứng trước cửa tức giận chửi mắng mấy người này.
Cái danh Trình Kiêu hung dữ cứ như thế nổi lên.
Đặc biệt càng về sau, Trình Kiêu dần dần trưởng thành, lại càng khiến cho mấy người đàn ông này không dám bén mảng đến gần cửa nhà họ Trình.
Cậu ấy là cậu thiếu niên giống như sói con, ánh mắt hung dữ, giống như nuốt sống người ta.
Rất nhiều người sợ Trình Kiêu, nhưng Vãn Vãn biết, cậu ấy chỉ dùng bề ngoài hung dữ để ngụy trang cho bản thân mà thôi, để đẩy lùi mấy người kiếm chuyện, để nhà họ Trình được yên tĩnh một chút.
"Về sau nếu cậu muốn ôm em gái, có thể đến nhà tớ." Tô Kiến Binh khẽ ngẩng đầu, có chút kiêu ngạo.
Động tác này, khiến cho Tô Vãn Vãn đỡ trán, anh hai của cô bé...!
Trình Kiêu lại gật đầu, trên gương mặt lạnh lùng lộ vẻ xúc động, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tô Kiến Binh. Kiến Binh biết cậu ấy mất em gái, dùng cách này để an ủi cậu ấy, cậu ấy rất cảm động.
Lại nhìn về phía cô bé ở trong lòng, mặt của cậu ấy có hơi khẽ cười.
Tô Kiến Binh kinh ngạc nhìn Trình Kiêu, cậu bé chưa từng thấy trên gương mặt người anh em tốt của mình xuất hiện nụ cười, cho dù Trình Kiêu có hung dữ hay là tỏ vẻ lạnh nhạt, cũng không mang đến cho cậu bé cảm xúc mạnh mẽ như khi thấy nụ cười tươi tắn này.
Xem ra Trình Kiêu thật sự rất thích em gái của cậu bé, điều này rất tốt, nhiều người cưng chiều em gái, đây là chuyện tốt. Về sau em gái có bọn họ cưng chiều che chở, sẽ không sợ người khác bắt nạt cô bé, cho dù bà nội có chán ghét em gái, vậy cũng vẫn có người bảo vệ cô bé.
Tô Vãn Vãn rất muốn chơi đùa với các anh, nhưng do phản ứng sinh lý của trẻ sơ sinh, khiến cho cô bé có hơi buồn ngủ. Cô bé dùng sức mở to mắt, mí mắt lại không ngừng nặng trĩu xuống, cảnh tượng này rơi vào mắt Trình Kiêu, lại khiến cho trong lòng cậu ấy mềm nhũn ra.
Thật muốn vươn tay ra sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nhưng cậu ấy vẫn nhịn xuống.
"Em gái buồn ngủ rồi hả?" Tô Kiến Binh cũng thấy Vãn Vãn nhắm mắt lại.
Trình Kiêu gật gật đầu, có chút không nỡ, nhưng vẫn đặt Vãn Vãn vào trong lòng Tô Kiến Binh: "Em ấy buồn ngủ rồi, vẫn nên ôm về phòng ngủ đi." Bên ngoài gió lớn, lỡ đâu thổi bị cảm thì phải làm sao?
Tô Vãn Vãn đã được ôm trở về nhà, nằm lại bên cạnh Lục Tư Hoa. Vãn Vãn nhỏ bé mềm mại, Lục Tư Hoa nhìn vậy trong lòng mềm nhũn, con gái nhỏ bé mềm mại của cô ấy, mẹ chồng có không thích, thì cô ấy cũng nên tranh chút quyền lợi cho con gái.
Cô ấy lại nghĩ đến việc ở riêng, quyết định buổi tối sẽ nói với chồng mình.
Tô Kiến Binh muốn giữ Trình Kiêu ở lại ăn cơm, nhưng lại bị cậu ấy từ chối. Trình Kiêu cũng biết tình hình của nhà họ Tô, cậu ấy không muốn gặp bà nội Tô, mà mẹ cậu ấy cũng đang ở nhà chờ cậu ấy về.
Trình Kiêu đi không được bao lâu, nhà họ Tô liền ăn cơm.
Bà nội Tô không muốn giữ người nhà họ Lục ở lại ăn cơm, nhưng ông nội Tô ở bên cạnh trừng mắt nhìn bà ta, bà ta có tỏ vẻ cũng không có tác dụng.
Đừng nhìn bình thường ông nội Tô tỏ ra như mọi chuyện đều nghe theo bà nội Tô, nhưng một khi ông ấy nổi giận thật, bà ta vẫn sợ.
Hôm qua mấy anh em Tô Kiến Quốc kiếm được rất nhiều đồ ăn, những thứ này sớm đã được mang đến nhà bếp. Bà nội Tô muốn độc chiếm, không muốn làm cho nhà họ Lục ăn, lại bị ông nội Tô trừng mắt nhìn qua: "Bên thông gia đến đây, bớt làm mấy việc quỷ đấy đi."
Bà nội Tô muốn rống lên, khóc lóc om sòm với ông nội Tô, nhưng sắc mặt ông nội Tô trầm xuống, bà ta lại nuốt một ngụm nước bọt. Nếu bà ta thật sự dám làm chuyện phá rối lễ tắm ba ngày, khả năng ông ấy sẽ nổi giận với bà ta thật.
Hơn nữa, hôm nay cũng là lễ tắm ba ngày của Tảo Tảo, cho dù bà ta không thích nha đầu Vãn Vãn kia, nhưng cũng không muốn gây chuyện rắc rối trong lễ tắm ba ngày của Tảo Tảo, lúc bà ta già rồi còn muốn đi theo Tảo Tảo để hưởng phúc.
Giờ này dù không muốn, bà ta cũng không dám lên tiếng, lo chuyện bên nhà bếp, liền đi qua.
Hôm nay là lễ tắm ba ngày, bà ta muốn tự mình xử lý, đáng tiếc chân của bà ta bị thương, tuy có thể xuống giường, nhưng chắc chắn không nấu cơm được. Cuối cùng nhờ thím ba nhà họ Tô qua nấu cơm, tuy trong ngày thường quan hệ của thím ba nhà họ Tô với bà nội Tô không tốt, nhưng thím ba nể mặt Lục Tư Hoa mới qua đây giúp đỡ.
Lại có bà ngoại Lục qua hỗ trợ, đồng thời còn có Lục Vận Du ra tay, tiệc lễ tắm ba ngày đã được làm xong xuôi.
Vợ chồng bên nhà Cả ngây ngốc ở trong phòng, má nó. Cổ cũng không động một cái, vậy mà bà nội Tô cũng không nổi giận.
Ông nội Tô với ông ngoại Lục ngồi trên bàn rượu không ngừng trò chuyện, trước mặt ông bà thông gia, ông ấy vẫn nghiêng về phía ông ngoại Lục, dù sao hai người có cùng tiếng nói, không giống ông Lưu, lúc nói chuyện làm việc có đôi khi không cả bắt nhịp được, hoàn cảnh đang tốt đẹp cũng có thể bị ông ta nói thành tẻ nhạt.
Nhưng hình như bà nội Tô thích nói chuyện với bà ngoại Lưu hơn, tính cách hai người không khác biệt lắm, rất hợp nhau, huống chi hai người bọn họ lại có cùng trọng tâm đề tài, đó chính là Tô Vũ Đình, một người là cháu gái nội một người là cháu gái ngoại, khen ngợi không thôi, trên mặt hai người đều là nụ cười.
Bà ngoại Lục không tiện nói, chỉ có thể nói lấn vào, hai người đó vẫn ra sức nói Tô Vũ Đình thế này thế kia, bà ấy cũng không vui lên nổi.
Thấy hai người bà ngoại Lục và Lục Vận Du đột nhiên ít nói hơn, bà nội Tô có chút đắc ý, cảm thấy cuối cùng thì bản thân cũng chiếm thế thượng phong.
Buổi sáng, bà ta bị nha đầu Lục Vận Du chỉ vào mặt mắng, nha đầu kia quả thực rất ghê gớm, tuổi còn nhỏ mà đã ghê gớm như thế, bà ta sống hơn nửa đời người, lúc mắng chửi người khác rất hiếm khi chiếm thế hạ phong, nhưng lần này lại bị một nha đầu đè ép xuống.
Còn nói đến cô con dâu thứ hai của bà ta, may mắn vợ của thằng hai không giống với nha đầu này, nếu không địa vị bà ta nào có được như bây giờ?
Bà ta âm thầm thề, không thể để cho vợ thằng hai học mấy lời ác độc của con nha đầu này được, về sau bớt để con bé nhà họ Lục tới nhà thôi.
Lại nhìn mấy cô con gái khác của nhà họ Lục, hình như cũng không ghê gớm như Lục Vận Du, bà nội Tô yên tâm hơn.