Tô Kiến Quốc trừng mắt nhìn anh họ, hận không thể cắn rơi một miếng thịt trên người cậu ta.
Đối với Tô Kiến Hoành, trong lòng cậu nhóc có chút oán hận, cũng vì người anh họ này ăn vụng trứng gà của bà nội, mới khiến cho ba mẹ suýt chút nữa bị oan uổng, bị bà nội đổ tội ăn trộm trứng. Bây giờ cậu ta lại làm như không có việc gì tới đây tìm cậu nhóc, cậu ta muốn làm gì?
Thật sự coi cậu nhóc là kẻ ngốc, bị cậu ta lừa cho xoay quanh hả?
Nếu không vì cậu ta, cớ gì cậu nhóc lại bị bà nội mắng? Cớ gì ba lại bị bà nội đánh? Suýt chút nữa thì mẹ cũng bị đánh. Tô Kiến Quốc oán hận nhìn cậu ta, giở giọng khó chịu hỏi: “Anh còn dám tới tìm tôi?”
Tô Kiến Hoành nói: “Sao anh lại không thể tới tìm em được, em là em họ của anh, chúng ta là anh em họ hàng gần, ngoài Kiến Binh, Kiến Dân ra, em là người có quan hệ gần gũi với anh nhất.”
Tô Kiến Quốc cười ha hả: “Tô Kiến Hoành, anh nói mà không biết xấu hổ à. Nếu anh thật sự coi tôi là anh em, thì hôm trước anh đã không ăn trộm trứng gà của bà nội, rồi ném nồi lên người ba mẹ tôi. Suy nghĩ của anh là muốn nhà chúng tôi bị bà nội đánh cho một trận, có thế thì anh mới vui vẻ.”
Tô Kiến Hoành có hơi ngượng ngùng: “Kiến Quốc, chuyện đó đúng thật là anh sai, lúc ấy…” Cậu ta nuốt nước miếng, nghĩ tới món trứng gà ngon lành hôm ấy, lại cảm thấy đói bụng: “Lúc ấy anh thấy bà nội nấu trứng gà, nhưng không cho chúng ta ăn, anh thèm quá, nên mới ăn trộm. Khi ấy anh cũng không ngờ rằng bà nội sẽ vì một quả trứng gà, mà nổi giận kinh như vậy.”
Quả thực lúc đó cậu ta không ngờ tới, ngày thường bà nội rất thương cậu ta, có cái gì ngon, đều sẽ cho cậu ta đầu tiên. Nhưng hôm ấy, bà ta lại trộm giấu trứng gà đi, còn giấu vào chỗ kín mít, cho vào trong tủ bếp, khóa cửa tủ lại. Nếu không phải cậu ta có bản lĩnh phá khóa, sao có thể lấy được trứng gà?
Cậu ta cho rằng ăn thì cũng ăn rồi, cùng lắm thì bị bà nội mắng cho đôi ba câu, nhưng ai dè bà nội lại nổi điên lên, lúc đó ngay cả cậu ta cũng sợ.
Cậu ta cũng muốn nhận lỗi, nhưng trông tư thế lúc ấy của bà nội, cậu ta lại khiếp đảm, cho tới tận khi Kiến Quốc lôi cậu ta ra.
Nhìn khuôn mặt xanh mét của bà nội, từ trước tới nay cậu ta chưa từng thấy bà nội hung dữ với cậu ta như vậy, cho nên cậu ta càng không dám thừa nhận.
“Thật lòng anh không cố ý đâu, nếu lúc ấy tình huống không dọa người như vậy, anh đã sớm thừa nhận rồi.” Tô Kiến Hoành rũ đầu, yếu ớt nói.
Tô Kiến Quốc siết chặt nắm đấm, muốn đập vào người cậu ta, nhưng cậu nhóc lại nhịn xuống. Cậu nhóc không phải là người chỉ biết làm bừa, nếu giờ đánh cho Tô Kiến Hoành một trận, tuy rằng có thể xả được cơn tức trong lòng, nhưng sau đó thì sao? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bà nội thiên vị cho nhà bác cả, nếu hôm nay cậu nhóc đánh Tô Kiến Hoành, e rằng mất nhiều hơn được.
Không được, không thể bỏ qua dễ dàng cho Tô Kiến Hoành thế được, nhưng…
Thấy Tô Kiến Hoành rũ đầu, ra vẻ áy náy, Tô Kiến Quốc suy nghĩ một lúc, đưa tay ôm lấy bả vai cậu ta: “Anh là anh em của em, là anh em họ thân thiết của em, ngày sau ra ngoài cũng không thể kiếm được ai thân hơn, ngay cả các chị em họ cũng không thể so sánh được với em và anh.”
Tô Kiến Hoành nghĩ nghĩ, đúng là thế a. Các chị, các em, chung quy sau này vẫn phải gả cho người khác, là thành viên của gia đình người ta, mang họ nhà người ta, nào có thân thiết như anh em họ?
Bọn họ là gia tộc lớn, chẳng sợ ngày sau tách hộ, song vẫn mang cùng một họ, mặc kệ ngày sau đi đâu, bọn họ vẫn có quan hệ anh em, muốn tránh cũng không tránh được. Huống chi, bây giờ bọn họ còn chưa tách hộ, theo như ý của bà nội, e là bọn họ không có tí cơ hội nào để tách hộ cả. Ông nội cũng không thích tách ra, thích cả gia đình quây quần sống chung với nhau.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Kiến Hoành vỗ vỗ vai Tô Kiến Quốc: “Kiến Quốc, em nói không sai, chúng ta là anh em, ngoài anh em ruột thịt ra, nào có ai có quan hệ gần gũi hơn chúng ta chứ?”
Tô Kiến Quốc nói: “Tất nhiên, vậy nên nếu ngày sau anh muốn ăn trứng gà, thì cứ nói trước với em một tiếng, chúng ta mỗi người một phần, có được không?” Nói xong, làm mặt quỷ với cậu ta.
“Được được, sau này chúng ta có ăn cùng ăn, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.” Tô Kiến Hoành rất khí phách giơ tay với cậu nhóc.
Khóe miệng Tô Kiến Quốc nhếch lên, cười: “Có thế chứ, phải chắc chắn là có phúc cùng hưởng, có họa cùng nhau đó nha.” Ai thèm có phúc cùng hưởng với cậu ta chứ, hừ! Cơn tức của cậu nhóc còn chưa biến mất đâu, về sau xem cậu nhóc chỉnh c.h.ế.t cậu ta thế nào.
Hai anh em vứt sạch những thứ khó chịu ra sau đầu, cùng kề vai sát cánh chơi đùa với nhau.
Hai người ra ngoài, Tô Kiến Quốc làm như vô tình hỏi: “Anh Kiến Hoành, anh nói bà nội thương chúng ta hơn, hay là thương các chị em họ hơn?”
Tô Kiến Hoành trả lời: “Tất nhiên là thương chúng ta hơn a, chúng ta là gốc rễ của nhà họ Tô, phải truyền hương khói cho đời sau. Mẹ anh nói, sau này cả nhà phải dựa vào anh, anh là cháu trai trưởng, con trai cả trong nhà, nếu như trước kia đổi lại là gia đình giàu có, thì anh sẽ là người kế thừa gia nghiệp. Bây giờ không có chuyện đó nữa, nhưng anh vẫn là cháu trai trưởng như cũ, chắc chắn là ông bà nội cưng chiều anh nhất.” Nói xong còn hếch đầu, ra vẻ kiêu ngạo.
Tô Kiến Quốc hận không thể vỗ đầu cậu ta một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười: "Anh Kiến Hoành nói rất đúng, anh là cháu trai trưởng, con trai cả, em cũng là con trai trưởng của gia đình mình, chắc hẳn chúng ta là người được ông bà nội thương nhất, nhưng mà… Aiz.” Nói xong, than một tiếng, không nói tiếp vế sau nữa.
Tô Kiến Hoành nói: "Ông bà nội thích cháu trai, mặc dù em là con trai trưởng của nhà chú Hai, nhưng so sánh với anh thì vẫn thua kém hơn một chút, bà nội thương anh nhất.”
Trong lòng Tô Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì: “Đúng thật là anh Kiến Hoành được bà nội thương yêu, cưng chiều nhất, đáng tiếc…” Lại dừng một lúc, không nói nữa.
Cuối cùng, Tô Kiến Hoành cũng nhận ra cậu em họ này đang nói chuyện ấp a ấp úng, giống như có lý do gì đó khó nói, cậu ta nhướng mày hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
Tô Kiến Quốc muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, mặt lộ vẻ khó xử: “Thôi, không nói, chúng ta ra ngoài chơi đi, nghe nói Hầu tử mới mua mấy viên bi, chúng ta qua xem đi?”
Tên đầy đủ của Hầu tử là Tô Hầu Bảo, là cháu trai nhỏ của đại đội trưởng, bọn họ cùng nhau lớn lên từ bé. Nhà Hầu tử có tiền, lại có người bác cả làm trong Cục Xây dựng trên thành phố, thường hay mua ít đồ chơi về cho cậu nhóc chơi. Hầu tử thường hay đem đồ ra khoe với bọn họ, nhưng cậu nhóc không hề keo kiệt, hay để cho họ chơi chung đồ chơi với cậu nhóc.
Tô Kiến Hoành còn có vài viên bi, nhưng Kiến Quốc lại không có một viên bi nào.