Anh ấy biết trong lòng ba nghẹn một ngọn lửa giận không tên, không phát cáu với anh ấy mà trút hết lên người mẹ. Quả nhiên, không lâu sau lại nghe được tiếng cãi cọ ở trên nhà trên. Song lúc này, Tô Cần không giống dạo trước đi lên nhà khuyên can hai người họ, anh ấy yên lặng đi nấu cơm, Tư Hoa còn đang chờ anh ấy nấu cơm mang cho cô ấy nữa.
Nghĩ đến vợ mình, trong lòng anh ấy dễ chịu hơn một chút, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Cậu!” Ngoài cửa có tiếng kêu, Tô Cần ra ngoài, nhìn thấy đứa bé nhà họ Trình, Trình Kiêu.
Mẹ Trình Kiêu là em gái trong tộc nhà họ Tô, theo bối phận, quả thật cậu ấy nên gọi Tô Cần là cậu.
Trong tay cậu ấy cầm một con gà rừng, nhìn thấy Tô Cần đi tới cạnh cửa, cậu ấy đưa gà rừng cho anh ấy: “Cậu, cho thím bồi bổ cơ thể.” Gà rừng vẫn sống, trên mình nó có vết thương, có m.á.u thấm ướt cả lông.
Xưng hô của Trình Kiêu có hơi loạn, gọi Tô Cần là cậu, lại gọi Lục Tư Hoa là thím. Thực ra cũng không gọi sai, gọi cậu là theo cách gọi trong tộc, nhưng ba cậu ấy là anh em kết nghĩa của Tô Cần, thế nên cũng có thể gọi anh ấy là chú, gọi Lục Tư Hoa là thím cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Đứa nhỏ này, có đồ ăn sao không mang về nhà, nhà cháu còn khó khăn túng thiếu hơn." Tuy rằng rất vui vì đứa nhỏ này biết quan tâm tới họ, nhưng anh ấy cũng đau lòng cho cậu ấy.
Trình Kiêu nói: “Nhà cháu có rồi, con gà rừng này vừa hay để cho thím bồi bổ cơ thể.” Nói xong thì khựng lại một chút: “Mẹ cháu có biết"
Trình Kiêu buông gà rừng xuống, đi ra ngoài.
Tô Cần cầm con gà rừng này, nhìn theo hướng Trình Kiêu rời đi, đứa nhỏ này là người tốt, nhưng số hơi khổ, từ nhỏ đã không có ba.
“Ông xã, ai tới đó?” Trong phòng vang lên tiếng của Lục Tư Hoa.
“Là đứa bé Kiêu tử."
Tô Văn Văn không biết Trình Kiêu đã tới, càng không biết cậu ấy còn lén lút ra chợ đen bán gà rừng để đổi lấy tiền đưa cho bọn họ.
Đợi đến khi cô bé biết, đã là chuyện của mấy ngày sau, khi đó các anh trai đã theo Trình Kiêu lên núi bắt chút đồ ăn dân dã mang về.
Thức ăn của nhà con trai thứ hai đột nhiên được cải thiện, bà nội Tô muốn độc chiếm những thứ ấy, sau đó cầm đến nhà con trai cả, nhưng lại bị ông nội Tô ngăn lại. Có ông nội Tô quản thúc, gần đây bà nội Tô thành thật hơn rất nhiều.
Rất nhanh đã đến tiệc rượu đầy tháng, Lục Tư Hoa cũng không phải ở cữ nữa, đã được tắm rửa sạch sẽ.
Đối với tiệc rượu đầy tháng, nhà con thứ hai chưa từng hy vọng xa vời rằng bà nội Tô có thể tổ chức cho bọn họ, trông lễ tắm ba ngày sau sinh là biết. Lúc này đây ông nội Tô lại tự mình ra mặt, tổ chức tiệc rượu đầy tháng cho hai cô cháu gái.
"Vãn Vãn là cháu gái ba, tiệc rượu đầy tháng này, sao ba có thể không làm"
Tô Cần nói: "Nhưng mẹ..."
Ông ấy nói: "Con không cần lo lắng về bà ấy, ba nói làm thì phải làm, bà ấy sẽ không có dị nghị gì cả." Cho anh ấy một viên thuốc an thần.
Nếu thật sự có thể như thế thì quả là tốt nhất, nhưng Tô Cần cũng chuẩn bị sẵn cho việc bị bà ta làm loạn giữa chừng.
Anh ấy muốn tách hộ, nếu như thật sự có thể tách hộ thành công, dù bắt anh ấy rời đi trắng tay, anh ấy chắc chắn cũng đồng ý.
Tiệc rượu đầy tháng quả nhiên rất náo nhiệt, bà nội Tô không hề mắng nhiếc gì nhà thằng hai, điều này ngược lại làm cho vợ chồng Tô Cần nhịn không được nhìn bà ta hai lần, bà ta thay đổi thật rồi?
Ông bà ngoại Lục cũng tới, mấy dì cũng đi chung, đây là ngày trọng đại, dù bận rộn đến đâu họ cũng sẽ tới.
Tô Văn Văn thích dì út nhất, dì út phóng khoáng, đi đứng nói chuyện thẳng thắn, dì út đối xử tốt với người nhà từ tận trong đáy lòng, sao có thể không thích cho được?
Lúc này, cô bé nằm trong lòng dì út cười ngọt ngào.
“Hình như Vãn Vãn rất thích dì út”. Bà ngoại Lục vừa nhìn vừa nở nụ cười.
Lục Tư Hoa cũng cười nói: “Đúng vậy, Vãn Vãn nhà chúng ta rất có phúc khí, Vận Du em ôm Vãn Vãn nhiều như thế, tranh thủ sang năm phải sinh một đứa bé mới được.”
Tuy Lục Vận Du không tin mấy thứ mê tín dị đoan đó, nhưng có một điều khiến cô ấy tin tưởng, đó chính là cháu gái là người có phúc. Cô ấy đã sớm nghe nói cháu gái vừa sinh ra thì mưa liền ngừng, quả thật là có phúc.
"Ha ha, thế em phải tranh thủ một năm sinh hai đứa." Lục Vận Du cũng không thẹn thùng, thẳng thắn nói tới chuyện sinh con, cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát.
Tô Văn Văn lại che miệng cười khẽ, thôi đừng nói nữa, quả thực dì út sinh đôi, sinh được hai cậu con trai.
Nói đến cũng lạ, bà ngoại sinh năm cô con gái, người ta đều nói phong thủy của nhà họ Lục không tốt, nhưng năm người con gái này lại rất biết sinh con trai, ngoại trừ mẹ cô bé sau khi sinh liền ba đứa con trai thì sinh ra cô bé, thì tất cả các dì khác đều sinh con trai.
Anh họ Tôn Ái Quốc nhà dì cả đã trưởng thành, cũng đã nhập ngũ đi lính, nghe nói là làm rất tốt. Trong lễ tắm ba ngày, bà ngoại cứ lải nhải mãi với mẹ.
"Ái Đảng cũng đã nhập ngũ rồi, cách đây không lâu chị cả con viết thư về, nhắc tới Ái Quốc, nó mới mười tám tuổi, đã được làm trung đội trưởng, hổ con hơn hổ ba a." Bà ngoại Lục vừa lúc cũng nói chuyện này với Lục Tư Hoa.
"Ái Quốc thăng chức rồi?" Lục Tư Hoa cũng mừng cho cháu trai mình.
Tô Vãn Vãn căng lỗ tai lắng nghe, nghe bà ngoại nói: "Đúng vậy, Ái Đảng cũng biểu hiện rất tốt, nghe chị cả con nói, nó lập được công lao hạng ba, chuyện đề bạt cũng là chuyện sớm muộn."
"Làm bộ đội hơi khổ một chút, nhưng có những thành tựu này, cũng đáng". Lục Tư Hoa nói: "Chờ Kiến Quốc, Kiến Binh nhà con lớn lên, cũng sẽ để cho bọn nó đi lính, nói không chừng lại nên sự nghiệp."
Mấy năm nay quốc gia đang đình chỉ thi đại học, trường học cũng cho nghỉ, tuy rằng bây giờ đã mở lại lớp học, nhưng nghe nói vẫn luôn pd giáo viên, luôn phải sống lo lắng đề phòng, cô ấy cũng không muốn đứa nhỏ phải chịu khổ. Đi lính không tệ, nếu như có thể được đề bạt thì là chuyện tốt nhất, còn nếu như không được đề bạt, thì khi về cũng sẽ được sắp xếp công việc ổn định, so với việc làm nông dân ở nông thôn thì khá hơn nhiều.
Bà ngoại Lục liên tục gật đầu, làm ở nông thôn thì có gì tốt? Ngoài việc lên thành phố làm ăn, tham gia quân ngũ sẽ là lối thoát tốt nhất. Mặc dù nhiều người mẹ không muốn con trai mình đi lính, sợ nó phải chịu khổ chịu mệt, cũng sợ nó hy sinh trong lúc đánh giặc, nhưng làm lính sẽ giúp con có tiền đồ tốt hơn.
"Con nghĩ vậy là đúng, con trai phải trải qua vấp ngã mới có thể thành tài. Mẹ thấy Kiến Quốc, Kiến Binh rất khỏe, tham gia quân ngũ có thể gây dựng được sự nghiệp, còn cơ thể Kiến Dân yếu ớt, thì thôi giữ lại bên người đi."
Tô Văn Văn cũng gật đầu, cảm thấy ý kiến này rất đúng. Dựa theo miêu tả trong sách, cuối cùng anh cả và anh hai sẽ vì bước lên con đường sai trái mà phải bỏ mạng, nếu như đi bộ đội, không chừng sẽ tốt hơn nhiều. Đi bộ đội, vừa có thể tránh được những bi kịch trong sách, ở thời đại này, làm lính dễ có tiền đồ, lại dễ trở nên nổi bật.
Cô bé cảm thấy, mẹ cô bé có tầm nhìn xa trông rộng hơn nhiều người dân thôn quê bình thường.
Một người mẹ có tầm nhìn như vậy, sao có thể giống kẻ ếch ngồi đáy giếng chỉ biết đến tiền như trong sách miêu tả? Chẳng lẽ thật sự là hoàn cảnh dồn ép con người, khiến người mẹ tốt như vậy sẽ vì mái ấm nhỏ này mà phải tính toán chi li?
Còn có ba nữa, một người thật thà như thế, cuối cùng lại ngập trong men rượu sống tạm qua ngày? Phải là hoàn cảnh tuyệt vọng bệnh hoạn đến mức nào mới có thể bức ép con người ta đến tình trạng đó?