Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 4: Chương 4




Trong lòng của Tô Cần cảm thấy vui vẻ, xem ra mẹ đã thay đổi tính tình, không trọng nam khinh nữ nữa? Tất nhiên anh ấy hy vọng mẹ có thể đối xử tốt với vợ con của anh ấy, lần mang thai này Tư Hoa đã rất vất vả, có lẽ là do hơi lớn tuổi, lúc sinh nở lại vì trì hoãn chút thời gian dẫn đến hiện tượng khó sinh, sức khỏe càng ngày càng không tốt.

Vừa vào phòng bếp đã thấy bà nội Tô đang giấu giấu diếm diếm gì đó, anh ấy tiến lại gần: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Bà nội Tô tự nhiên giấu đồ vật trong tay vào trong tủ bếp, khóa tủ lại.

Nhưng Tô Cần vẫn tinh mắt thấy được, đó là bốn quả trứng gà, ánh mắt anh ấy sáng lên.

Mẹ nấu trứng gà cho Tư Hoa sao? Bốn quả trứng gà, sẽ có hai quả đi vào trong bụng của Tư Hoa nhỉ? Tuy rằng ngoài miệng mẹ nói lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về phía anh ấy, hướng về phía vợ con của anh ấy, lần này còn chuẩn bị xong cả trứng gà.

Đáng tiếc, Tô Cần vui mừng quá sớm.

Anh ấy cho rằng trong nhà có bốn quả trứng gà, bên ngoài còn đang thịt gà, nghĩ rằng chắc chắn là thịt cho hai cô con dâu, không phải ba anh ấy đã nói, đây là chuẩn bị cho con dâu hay sao?

Nhưng mãi cho đến lúc ăn cơm tối, anh ấy lại chỉ chờ được một chén cháo lỏng, không còn gì khác.

“Mẹ, trứng gà đâu rồi mẹ?” Tô Cần nhịn không được hỏi.

Bà nội Tô xụ mặt: “Trứng gà cái gì? Có cháo ăn đã là không tệ rồi.”

Tô Cần nói: “Con thấy hết rồi.”

“Anh thấy cái gì? Không có gì cả, trứng gà trong nhà còn phải đem đi bán lấy tiền.” Bà nội Tô phủ nhận.

Anh ấy rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng tại sao bà nội Tô lại kiên quyết phủ nhận? Bản tính anh ấy thành thật, rất muốn tranh luận với mẹ, nhưng lại thấy bà nội Tô ngồi đấy trừng mắt nhìn: “Sao, anh cảm thấy tôi đang lừa anh à? Hay anh hoài nghi tôi che giấu cái gì? Hay là hoài nghi tôi ngược đãi vợ anh?”

“Không, không…” Tô Cần lẩm bẩm, dẫu cho trong lòng anh ấy cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không dám cãi lời mẹ.

Mẹ vẫn luôn trọng nam khinh nữ, anh ấy biết hết, nếu không sẽ không có chuyện đến giờ ba đứa cháu gái nhà anh Cả vẫn còn chưa có cả cái tên chính thức, toàn gọi là Đại nha đầu, Nhị nha đầu, Tam nha đầu.

Ở trong lòng mẹ anh ấy, con trai cháu trai mới là quan trọng nhất.

Lại nghĩ đến ba đứa con trai của mình…

Anh ấy hơi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái, anh ấy cũng không dám đối nghịch với mẹ mình. Bưng cháo loãng trở về phòng, thấy Lục Tư Hoa đang nghiêng người ngủ, chỉ để lộ một bóng lưng.

Bên cạnh là con trai út Kiến Dân đang ngồi cạnh mép giường nhìn em gái đang ngủ, nước mũi nổi bong bóng mà không biết lau đi.

Anh ấy đặt chén lên bàn gần đó, đang tính kêu vợ dậy ăn cơm, lại thấy bả vai của cô ấy đang run lên, xoay qua lại thấy trên mặt cô ấy toàn là nước mắt, anh ấy hoảng sợ.

Lập tức, anh ấy kinh hoàng, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô ấy, cũng không biết phải an ủi thế nào, đây là làm sao vậy? Đang yên lành sao tự nhiên lại khóc?

Trong lòng Lục Tư Hoa cảm thấy tủi thân, vốn đang nhỏ giọng nức nở, lúc này lại thấy chồng mình đã về, nhìn chén cháo trên bàn, nghĩ đến chuyện mình nghe được, lập tức tủi thân nhỏ biến thành tủi thân lớn, nước mắt tuôn ra nhiều hơn.

Tô Cần thấy thế, vội vàng giải thích: “Trong nhà chỉ có chút cháo này, ngày mai để bọn Kiến Quốc đi bắt một ít cá, anh hầm canh cá cho em ăn.”

Lục Tư Hoa nói: “Cùng là ở cữ, người ta có trứng gà và canh gà để ăn, còn em thì chỉ có cháo.” Nước mắt rơi hết vào trong chén.

“Ai có trứng gà và canh gà?” Mặc dù anh ấy nhìn thấy trứng gà, nhưng cũng không rõ trứng gà bị ai ăn, tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng không hoài nghi mẹ của mình.

“Tô Cần, anh còn bao che cho mẹ của anh sao.” Lục Tư Hoa cười lạnh nói: “Chỗ chị dâu Cả nếu không được ăn trứng gà thì cũng được đút canh gà, đến chỗ của em thì trở thành một chén cháo. Em không phải con dâu của bà ấy hay sao? Vãn Vãn của em không phải là cháu gái của bà ấy hay sao?”

Tô Cần á khẩu không trả lời được, cuối cùng lẩm bẩm một câu: “Sao em biết mẹ mang trứng gà và canh gà cho chị dâu Cả?”

“Tô Cần, anh cho rằng em là anh hay sao? Mẹ anh chỉ cần nói một câu là đã dỗ được anh rồi?”

Cô ấy cảm thấy mình thật khờ, trước kia vẫn luôn nghĩ mình đang suy bụng ta ra bụng người, bằng trái tim chân thành của cô ấy, cho dù mẹ chồng có gây khó dễ thì cũng sẽ từ từ bị cảm hóa, nhưng bây giờ thì sao? Cùng là con dâu, cùng sinh con gái, tưởng rằng mẹ chồng trọng nam khinh nữ sẽ đối xử bình đẳng, nhưng kết quả thì sao? Cô ấy chỉ có thể ăn cháo, còn là cháo không thấy được một hạt gạo, bên chỗ chị dâu Cả lại được đút canh gà trứng gà, so sánh với nhau, trái tim của cô ấy đau như muốn nứt ra.

Tô Cần im lặng không nói gì, mặc kệ vợ mình ngồi đó mắng, cũng không cãi lại.

Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, trong lòng Lục Tư Hoa càng thêm nghẹn khuất. Chồng mình hiếu thuận, cô ấy biết, trước kia cô cũng nghĩ như vậy, cảm thấy nên hiếu thuận ba mẹ, lúc cô ấy gả sang đây, một hơi sinh liền ba đứa con trai, cho rằng mẹ chồng trọng nam khinh nữ nhiều ít sẽ vì ba đứa cháu trai mà đối xử tốt với hai vợ chồng cô ấy một chút, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng đổi được bao nhiêu sự ưu ái của bà cụ, nhưng bên phía anh Cả thì sao, sinh được ba đứa con gái, cũng không thấy mẹ chồng lạnh lùng bao nhiêu, chẳng qua so sánh giữa cháu trai và cháu gái, bà ta đối xử với cháu trai tốt hơn rất nhiều.

Cô ấy nằm mơ cũng muốn có một cô con gái, cũng đã nghĩ tới nếu cô ấy sinh con gái thì mẹ chồng sẽ có cái nhìn như thế nào, kết quả chị dâu Cả cũng mang thai, cuối cùng hai người đều sinh con gái, nhưng lại nhận được đãi ngộ không giống nhau. Con gái của chị dâu Cả là bảo bối, còn con gái của cô ấy chỉ là cỏ cây thôi sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cô ấy nhịn không được nói tiếp: “Cái này cũng thôi đi, em ăn cái gì cũng được hết, bây giờ em có sữa, sẽ không bỏ đói con gái chúng ta, em biết chắc chắn anh cũng sẽ không để con gái chịu đói, nhưng mà…” Cô ấy dùng sức cắn cắn môi: “Vì sao… Tô Cần, mẹ anh cũng bất công quá rồi, đều là cháu gái, con gái của em chỉ lấy nhũ danh là Vãn Vãn, bên chỗ anh Cả không chỉ lấy nhũ danh là Tảo Tảo, mà còn có đại danh*.”

*Đại danh: Tên khai sinh.

Điều khiến cô ấy không thể chịu đứng nhất chính là điều này, vì sao lại có kết quả như vậy? Bản thân cô ấy chịu chút ủy khuất cũng không sao, mười mấy năm nay vẫn luôn là thế, cô ấy cũng hiểu rõ tính nết của mẹ chồng, nhưng con gái chịu ủy khuất, chính là giọt nước tràn ly, cuối cùng Lục Tư Hoa cũng bộc phát.

Lần bộc phát này, giống như núi lửa phun trào, không thể nào khống chế được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.