Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 43: Chương 43




Tô Kiến Hoành cảm thấy bản thân vô cùng tủi thân, trước đây mọi người đều cưng chiều cậu ta, hiện giờ như thay đổi hết vậy. Từ sau khi có Tảo Tảo thì mẹ cậu ta gần như đều để tâm đến con bé. Bà nội cũng vậy, tuy rằng vẫn cưng chiều cậu ta nhưng hình như cũng đối xử đặc biệt với Tảo Tảo. Bây giờ nhà chú hai chia nhà rồi, không ngờ cũng không để lại đồ cho cậu ta ăn nữa.

Nhất thời cậu ta cảm thấy bản thân như biến thành cô nhi vậy!

Đáng thương quá, không có ai quan tâm cậu ta cả.

Cậu ta có hơi buồn rầu đi ra khỏi nhà chú hai, lòng đầy chua xót không ngôn từ nào có thể hình dung được.

Lục Tư Hoa lắc đầu: “Nhà bác cả thật không biết cách nuôi dạy con mà, một đứa trẻ ngoan không ngờ lại nuôi thành thế này".

Tô Kiến Quốc nói: “Có gì khó hiểu ạ? Bác trai, bác gái vốn dĩ là người ham ăn lười làm, Kiến Hoành có thể thông minh được đến đâu?” Vừa nhớ đến bản thân từng chia rẽ thành công nhà Kiến Hoành, cậu bé cảm thấy Kiến Hoành thật sự rất dễ lừa gạt.

“Đứa trẻ Kiến Hoành này lúc nhỏ ngoan ngoãn biết bao, ngoại trừ háu ăn ra thì cũng không có gì xấu cả." Ít ra ở bên ngoài còn biết bảo vệ những đứa trẻ khác của gia đình, dù là nhà bác cả hay là nhà chúng ta. Lục Tư Hoa thở dài nói: “Bắt đầu từ khi nào mà lại trở nên... bá đạo như vậy!” Cô ấy cũng không biết dùng từ gì để hình dung nữa, Kiến Hoành của bây giờ thật sự đã thay đổi quá nhiều.

Tính cách này quả thật đúc ra từ một khuôn với bác cả.

 

Tô Cần đã thu dọn xong đồ đạc, nghe Lục Tư Hoa nói thế, anh ấy nói: “Anh cả, chị dâu đều không thể dạy con, đứa trẻ có tốt hơn nữa rơi vào tay bọn họ cũng thành hỏng mà thôi. Kiến Quốc, Kiến Binh, tụi con không được gây chuyện bên ngoài, nếu như để ba biết được tụi con giống với Kiến Hoành, ở bên ngoài bắt nạt người khác thì ba không tha cho tụi con đâu đấy"

Tô Kiến Quốc nói: “Ba, trước giờ con chưa từng chủ động gây chuyện với người khác, nhưng nếu họ đến gây chuyện với con thì con cũng không phải người dễ bắt nạt đâu. Con người không thể nhẫn nhịn mãi được, người ta chưa chắc nhớ đến cái tốt của mình. Ngược lại, lúc nên ra tay thì vẫn phải ra tay, chỉ có như vậy người ta mới kiêng kỵ mình”.

Tô Vãn Vãn liên tục gật đầu. Chứ còn gì nữa? Quá thành thật không phải là chuyện tốt, ngược lại sẽ khiến người ta cho rằng mình dễ bắt nạt. Chẳng phải ba là người như thế sao? Bởi vì quá thành thật nên mới bị nhà bác cả bắt nạt, phải nhẫn nhịn những lời trách mắng của bà nội, có hận nhưng cũng không dám phản bác. Cô bé cảm thấy giống như anh cả mới là tốt, sẽ không đi bắt nạt người khác nhưng người khác cũng đừng hòng bắt nạt gia đình cậu nhóc. Người như vậy mới có thể ưỡn thẳng lưng, oai phong, người khác sẽ kiêng kỵ.

Tô Cần ngây người, lập tức hiểu ra đứa trẻ này đang trách anh ấy quá nhân nhượng. Suy nghĩ một lúc, anh ấy cũng cảm thấy Kiến Quốc nói rất đúng, nếu như anh ấy có thể cứng rắn lên, sẽ không đến mức như hiện tại, Vãn Vãn suýt chút nữa đã bị vứt đi mà không tìm về được?

Lục Tư Hoa nói: “Chồng này, Kiến Quốc nói không sai, em và anh đều là người thành thật. Trước đây em cảm thấy thành thật chút cũng tốt, lấy tấm lòng đáp lại tấm lòng, bản thân đối xử tốt với người khác, rồi họ cũng sẽ đối xử tốt lại với mình. Nhưng em sai rồi, rất sai."

Cô ấy thở dài một tiếng, nhớ đến những năm này bởi vì nhân nhượng, cuối cùng có được cái gì. Cô ấy nói: “Em nhân nhượng hết lần này đến lần khác, người ta cho rằng tính cách em mềm mỏng, có thể giẫm đạp thoải mái. Hết lần này đến lần khác cưỡi lên đầu em, cuối cùng suýt chút nữa hại c.h.ế.t con em"

“Nhìn đi, xem thử Kiến Quốc, Kiến Binh, Kiến Dân sống như thế nào? Rồi lại nhìn cuộc sống của Kiến Hoành mà xem. Ngay cả Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha của nhà bác cả cũng sống tốt hơn gia đình chúng ta. Lẽ nào chúng ta phải sống cuộc sống như thế này sao? Nhà chúng ta làm việc còn ít ư?"

Tô Cần không lên tiếng, một câu cũng không thể phản bác. Ngược lại, anh ấy đang suy nghĩ đến lời nói của Lục Tư Hoa và Kiến Quốc. Đi dạo một vòng quanh tim, đột nhiên cảm thấy hiểu được chút ít rồi.

Lục Tư Hoa lại nói: “Không nói đến cái khác, chỉ nói chuyện hôm nay thôi. Chúng ta đã tách hộ rồi, nhà chúng ta ăn gì, dùng gì còn cần nhà trên quản lý sao? Như vậy có khác gì với lúc chưa tách hộ không? Lương thực của em, thích ăn thế nào thì ăn thế đấy, dù em có dùng hết lương thực cũng liên quan gì đến nhà trên chứ?"

Tô Cần vẫn im lặng, trong lòng cũng đang suy nghĩ đến lời nói của Lục Tư Hoa.

“Trước đây em chưa từng cãi lại lời mẹ anh, bà ấy nói gì thì chính là cái đấy, bà ấy muốn gì em đều nghĩ đủ mọi cách làm cho bằng được. Lúc đó bà ấy nói đau tim, muốn ăn đồ bổ, nhưng trong nhà không có tiền, em đem của hồi môn đi bán để mua đồ ăn cho bà ấy, em đổi lại được một câu khen ngợi của bà ấy chưa?” Lục Tư Hoa cười khổ: “Không khen thì thôi, còn chê bai, bảo em lấy về chưa đủ nhiều."

Của hồi môn của con dâu là để con dâu tự giữ, làm gì có nhà nào đi đòi của hồi môn của con dâu bao giờ. Nhưng bà nội Tô chính là người như thế, hận không thể lấy hết của hồi môn của con dâu bỏ trước cửa nhà cô ấy. Nếu nói thẳng như vậy bị truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe, nên mới nghĩ cách khác chiếm hời từ chỗ con dâu.

Có một số lời nói ra sẽ khó nghe, nhưng không có nghĩa là cô ấy không nghĩ đến.

Trước đây mọi người đều ăn chung một nồi cơm, chưa có tách. Chồng cô ấy lại là người thành thật chất phác, bản thân cũng muốn làm một cô con dâu tốt nên bị người ta mới được nước lấn tới.

Hôm nay cô ấy cãi lại bà nội Tô, cô ấy không hề cảm thấy mình sai, sau khi cãi xong thì cả người cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tô Cần nói: “Tư Hoa, anh biết ý của em. Hôm qua ba vợ cũng nói với anh chuyện này rồi, chuyện gì thì gì, chúng ta cứ phải cứng rắn lên mới được. Trước đây anh cũng phải chịu không ít thiệt thòi, bây giờ ngẫm lại, ngay cả vợ con mình mà anh cũng không bảo vệ được, đây mới chính là thiệt thòi thật sự, còn gì là đàn ông chân chính nữa?"

Ở nhà bị bắt nạt còn có thể nói là người một nhà, ai cũng thiệt thòi như nhau. Sau này ra ngoài làm việc, nếu thật sự bị thiệt thòi, có oan ức cũng không có chỗ tố cáo, còn bị người ta nói thành kẻ ngốc.

“Ba, ba có thể học từ từ ở nhà trước. Trước mặt người nhà ba có thể cứng rắn lên, như vậy thì ở bên ngoài ba cũng sẽ chọi được.” Tô Kiến Quốc cười hì hì nói.

Tô Cần cảm thấy, tuy rằng Kiến Quốc còn nhỏ nhưng có nhiều khi nhìn nhận vấn đề còn chu đáo hơn người ba mươi mấy tuổi như anh ấy.

Chuyện này anh ấy không cảm thấy kiêu ngạo, ngược lại cảm thấy chua xót. Bản thân trước đây phải vô dụng đến mức nào mới khiến đám trẻ muốn mình vực dậy, sợ chi thứ hai chịu thiệt đây?

Áy náy, đau khổ, tỉnh ngộ, các loại tâm trạng phức tạp quấn lấy nhau.

Tô Cần nếm được sự chua xót trong miệng.

Hóa ra anh ấy mới là người vô dụng, ngốc nghếch nhất trên đời này.

Anh ấy hít một hơi sâu: “Anh đến thôn Thủy Vụ tìm thợ làm bếp cho nhà mình trước, sau khi làm xong thì không cần phải suốt ngày qua nhà bếp bên kia nữa, muốn ăn gì thì đóng cửa lại tự mình nấu ăn"

Sau khi Tô Cần ra ngoài, Tô Kiến Quốc nói với Lục Tư Hoa: “Mẹ, ngày thường mẹ khuyên ba nhiều một chút, đừng quá thành thật sẽ bị người ta bắt nạt"

Lục Tư Hoa nhìn cậu nhóc: “Trong lòng ba con tự có chừng mực, đừng có chuyện gì cũng nói với ba, ba con cũng cần có lòng tự trọng đó."

“Mẹ, tại con gấp thôi mà. Mẹ nhìn bà nội ép ba thành cái gì rồi kìa?"

Tô Kiến Quốc vừa nói đến chuyện này thì đầu đầy lửa giận: “Nếu không phải em gái xảy ra chuyện, chắc đến bây giờ ba cũng sẽ không tách hộ đâu! Lẽ nào nhất định phải bị người ta ép đến đường cùng ba mới chịu phản kháng sao? Chẳng lẽ không thể cân nhắc đến tất cả nhân tố trước đó, lúc cần cứng rắn thì cứng rắn, lúc nên mềm mỏng thì mềm mỏng?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.