Sau khi tách hộ, ngay cả thứ cơ bản như bát đũa và nồi niêu cũng không có mà chia, họ chỉ đành tự mình nghĩ cách.
Sau khi dùng bếp mới, phát hiện lửa cháy rất nhanh, tiết kiệm được rất nhiều củi. Điều này khiến Lão Hồng Đầu vô cùng hài lòng. Ông ta đi qua chỗ nhà chú ba, chuẩn bị xây nhà bếp cho bên đó.
Tô Kiến Quốc đi xung quanh bếp lò, cảm thấy vô cùng mới mẻ.
“Buổi chiều chúng ta lên thị trấn một chuyến, mua một số đồ về, nhân tiện đưa Vãn Vãn tới bệnh viện thị trấn khám tay luôn." Tô Cần vỗ bàn.
Xương tay có chút biến dạng của Tô Văn Văn vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng của nhà họ, nếu như tay của cô bé không được chữa khỏi thì Tô Cần sẽ tự trách cả đời.
Tiền xây bếp không cần nhà họ phải bỏ ra, ông nội Tô đã nói rồi, bếp của nhà thằng hai và nhà thằng ba sẽ do tiền công quỹ chi ra. Vậy là nhà họ lại tiết kiệm được tiền làm bếp, đó cũng là một số tiền không nhỏ.
Lục Tư Hoa cũng không muốn lên nhà bếp của nhà bác cả nữa, tuy rằng sau khi bà nội Tô dùng xong thì bọn họ có thể dùng tiếp, nhưng sau chuyện xảy ra vào sáng nay thì cô ấy không muốn đến nhà bếp bên đó nấu ăn nữa.
Không có nồi cũng vẫn nấu được.
Lục Tư Hoa lấy một túi khoai lang và một ít khoai tây ra, mang lên bếp lò nướng. Bữa trưa của họ sẽ là khoai lang nướng và khoai tây nướng.
Tô Kiến Hoành cũng có qua ăn ké, nhưng thấy nhà chú hai chỉ ăn hai món nướng này thì bỗng cảm thấy không hứng thú, bèn đi về nhà mình, bên đó còn có rau xào.
Cả nhà con trai thứ hai ăn cơm đơn giản rồi cùng nhau xuất phát lên thị trường. Bọn họ không ngồi xe lên đó mà đi bộ.
Có xe lên thị trấn, mỗi người chỉ cần năm hào là đủ. Nhưng nhà họ nghĩ chỉ ra năm hào cũng xót, cho nên quyết định đi bộ.
Người vui mừng nhất chắc chắn là Tô Vãn Vãn rồi, từ sau khi cô bé sinh ra thì vẫn luôn ở trong nhà, ngay cả trong thôn cũng rất ít khi lui tới. Mấy người anh trai cũng chẳng mấy khi ôm cô bé ra ngoài, không phải họ không muốn mà là Lục Tư Hoa không cho, sợ sẽ làm cô bé bị đau.
Bây giờ cuối cùng đã có thể quang minh chính đại ngắm nhìn phong cảnh trên đường rồi, Vãn Vãn vui mừng, tay chân múa lung tung.
“Hình như em gái rất vui? Tô Kiến Quốc sờ cằm suy nghĩ.
Lục Tư Hoa nói: “Trẻ con đều thích ra ngoài chơi, em gái con cũng vậy thôi"
Thôn Hạ Hà cách thị trấn cũng không xa, đi khoảng một tiếng rưỡi là tới.
Tô Vãn Vãn cực kỳ hưng phấn, nhìn trái nhìn phải, suốt chặng đường đi cô bé chưa từng ngừng. Khi lên tới thị trấn, cô bé càng thêm phấn khích.
Sao có thể không phấn khích cho được? Từ sau khi thế giới này, cô bé chưa từng được thấy thị trấn trông như thế nào, chỉ dựa vào miêu tả trong truyện để suy đoán mà thôi.
Cô bé vui mừng liên tục nhìn ngó khắp nơi, nước miếng chảy ròng. Tuy là buổi chiều nhưng thị trấn vẫn rất náo nhiệt. Dù không bằng thành phố kiếp trước cô bé sống, nhưng thời đại này tự có điểm đặc sắc của nó, Vãn Vãn cảm thấy có một cảm xúc ý vị khó tả.
Thời này mua đồ không giống như chỗ cô bé sống, hơi thở thương nghiệp nồng nặc. Bây giờ mua bán rất sòng phẳng, vả lại đều là những cửa hàng kinh doanh của quốc gia.
Dù là thế, Tô Vãn Vãn vẫn cảm thấy tinh thần vô cùng hưng phấn.
Đám người Tô Cần cũng bị sự hưng phấn của cô bé lây nhiễm, cũng cảm thấy cả người tràn đầy hơi thở nhẹ nhõm.
“Mọi người thích gì thì đi xem đi." Tô Cần nói: “Trong nhà cần gì, thiếu gì, anh đều nhớ cả. Chúng ta mua từng cái một"
Lục Tư Hoa: “Em cảm thấy chúng ta vẫn nên chia nhau ra đi, một bên đi mua đồ, một bên dẫn Vãn Vãn đến bệnh viện khám bệnh"
Tô Cần cũng cảm thấy cách này rất được, dù sao thời gian cũng gấp gáp, nếu như khám bệnh xong rồi mới đi mua đồ, e là sẽ không kịp, về nhà chắc sẽ muộn mất.
Đang nói thì bỗng nghe thấy tiếng kêu của Vãn Vãn, mắt cô bé nhìn chằm chằm về phía trước, dường như có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cô bé, nên hét lên để mọi người chú ý.
“Em gái đang nhìn gì thế?” Tô Kiến Quốc kỳ lạ nhìn theo ánh mắt của Vãn Vãn, giây tiếp theo thì ngây người.
Tô Văn Văn nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, duỗi đôi chân trắng nõn nà, nhẹ nhàng chạm vào n.g.ự.c của Lục Tư Hoa, miệng luyên thuyên điều gì đó.
Động tác này của cô bé đã thu hút sự chú ý của Tô Cần và những người khác, Tô Kiến Quốc cũng thuận theo ánh mắt của Vãn Vãn mà nhìn qua, nhưng không phát hiện được gì.
Ngược lại, Kiến Dân tuy nhỏ nhưng lại rất nhanh nhẹn, đôi mắt rất tinh tường, trước khi Kiến Quốc hành động, cậu ấy sớm đã nhặt thứ mà Vãn Vãn đang nhìn chằm chằm lên.
Tô Kiến Quốc mở to mắt, khi thấy món đồ Kiến Dân đang cầm trong tay, không khỏi thở hổn hển, vận may này thật ngoài sức tưởng tượng!
Kiến Dân nhặt món đồ lên, từ ngoài nhìn vào, không nhìn ra thứ gì hết, đó là một thứ gì đó được bọc trong một chiếc khăn tay. Sau khi mở chiếc khăn tay ra, bên trong là một xấp vé. Trải những tấm vé này ra từng cái một, ngoài vé lương thực ra, bên trong còn có các loại vé khác, nào là vé vải, vé công nghiệp, vé dầu, v.v... khiến cho ánh mắt của mọi người đều đứng hình.
Nhà họ mới ra ở riêng, trong nhà cái gì cũng thiếu, khi tách hộ chỉ được chia một trăm cân lương thực, một ít bột mịn, một trăm tệ, ngoài ra thì chẳng còn gì. Nhìn thấy nhiều vé như vậy, mắt cậu nhóc từ từ mở to ra, hít một hơi thật sâu.
Tô Vãn Vãn cũng tò mò, ở thời đại này thì một chiếc vé sẽ trông như thế nào. Ở thế giới trước, cô bé đã từng mua vé lương thực qua mạng, đó là để sưu tầm. Nhưng những tấm vé khác, cô bé chưa từng xem qua, lần này xem được rồi, trong lòng “Ồ” lên một tiếng, hóa ra nó trông như thế này.
Vừa rồi, cô bé cũng vô tình nhìn thấy xấp vé này, vì nó được bọc trong chiếc khăn tay, màu sắc của chiếc khăn tay này cũng gần giống với màu mặt đất nên nhất thời cô bé không chú ý đến.
Cô bé nhìn thấy món đồ được bọc trong chiếc khăn tay, dựa vào khả năng quan sát được nuôi dưỡng ở thế giới trước, khiến cô bé cảm thấy bên trong nhất định sẽ là một món đồ tốt, nên đã nhắc nhở cho mọi người đến nhặt.
Sau khi nhặt lên, quả nhiên là một món đồ tốt.
Ở thời đại này, tiền là thứ tốt, có thể mua được nhiều đồ, nhưng có nhiều cái, chỉ dùng tiền thôi cũng vô dụng, không có vé, có tiền cũng không thể mua được thứ mình cần.
Vé quan trọng hơn tiền nhiều, tiền kiếm thì dễ nhưng vé cần phát hành thường xuyên chứ không phải muốn có là có, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Ở thời đại này, nhìn thấy vé như nhìn thấy sinh mệnh, Tố Vãn Vãn tò mò, nhìn thấy nhiều vé như vậy, liệu ba mẹ có động lòng không?
Thật ra mà nói, nhìn thấy nhiều vé như vậy, nói không động lòng là giả dối. Nhưng động lòng thì động lòng, lấy hay không lại là chuyện khác. Tô Cần và Lục Tư Hoa không bao giờ tham lam trước những của trời cho như vậy, họ lấy trái tim để đo lòng người, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như bản thân mình làm mất những tấm vé này, thì họ sẽ lo lắng đến mức nào? Người khác làm mất vé, bị họ nhặt được, nếu họ mê muội giấu đi, đối với người bị mất vé mà nói thì sẽ là một sự đả kích lớn nhường nào?
Bất kể là Tô Cần hay Lục Tư Hoa, ngay cả Kiến Quốc, Kiến Binh cũng không có ý định chiếm lấy những tấm vé này. Họ đều là những người trung thực, người trung thực có ý tưởng của người trung thực, cảm thấy rằng không nên chiếm lấy những tấm vé này, phải hiểu rằng người bị mất những tấm vé này phải lo lắng biết nhường nào.
“Ba, mẹ chúng ta trả lại những tấm vé này đi?” Tô Kiến Quốc kìm nén sự kích động trong lòng, nhanh chóng bình tĩnh lại.