Lúc này, cô bé biến thành nguyên thân, Tô Vãn Vãn có hơi buồn rầu, nhưng sau đó cô bé lại nở nụ cười.
Theo sự quan sát của cô bé, ba mẹ một đời này của cô bé cũng không tệ giống như miêu tả trong sách, cũng không thấy ba Tô tham rượu, mẹ Tô tham tiền, đó là do cô bé xuyên qua nên thế giới trong sách có chỗ lệch lạc, hay là do tình trạng của hai người này còn chưa đến giai đoạn như trong sách miêu tả?
Bây giờ còn chưa bắt đầu cốt truyện trong sách, cốt truyện bắt đầu sau khi nữ chính Tô Tảo Tảo trọng sinh, giờ cách lúc bắt đầu còn khá xa, nhưng vận mệnh xui xẻo của cô hình như đã bắt đầu rồi nhỉ?
Lúc cô bé vừa mới sinh ra, ngón tay của bà nội Tô véo lên cổ cô bé, cô bé không thể nào bỏ qua được. Lúc đó tuy rằng cô bé vừa mới đi vào thế giới này, nhưng không có nghĩa là cô bé không có ý thức, lúc còn ở trong bụng của mẹ Tô, cô bé cũng đã có ý thức, nếu không phải cô bé nỗ lực muốn ra bên ngoài thì có lẽ đã một xác hai mạng?
Ai có thể ngờ, lúc cô bé mới tới thế giới này, vừa mới hô hấp được ít không khí mới mẻ, đôi bàn tay khô khốc của bà nội Tô đã véo lên cổ cô bé. Nếu không phải cô bé khóc to báo động, gọi ba Tô đến, có phải mạng của cô bé đã không còn nữa hay không?
Thân là bà nội ruột, thế mà có thể nhẫn tâm đến vậy? Chỉ vì những lời nói vô căn cứ của thầy bói thôi sao?
Thiên đạo trong sách quả là mạnh mẽ, cốt truyện còn chưa bắt đầu mà bà nội Tô đã có thể vì cách nói tai tinh gì đó, muốn lấy mạng của cô bé rồi?
Giờ phút này, trong lòng cô bé có một sự chán ghét nói không nên lời đối với bà nội Tô.
Tô Cần đi ra ngoài rất nhanh đã quay lại, nhưng sau khi trở về, sắc mặt của Tô Cần cũng không quá tốt, ngồi một chỗ, mặt mày âm trầm.
Không chỉ khiến cho Lục Tư Hoa chú ý, ngay cả Tô Vãn Vãn đang chìm trong suy nghĩ cũng chú ý đến. Cô bé chớp chớp đôi mắt, ánh mắt đã nhìn về phía Tô Cần.
Sắc mặt của Tô Cần rất khó coi, ánh đèn mờ nhạt trong phòng hắt vào trên mặt anh ấy, chiếu ra một cái bóng đen. Đôi tay đã che lên mặt, che khuất sắc mặt khó coi của anh ấy. Đau khổ, rối rắm, còn có do dự, càng nhiều hơn nữa là đau lòng, bị mẹ ruột của mình tổn thương, đau đến mức toàn bộ tim phổi của anh ấy đều như muốn nứt ra.
Nước mắt chảy xuôi xuống khe hở của ngón tay, bị ngón tay của anh ấy lau đi.
Tô Vãn Vãn có thể đoán ra được, nội tâm của anh ấy đang rất dày vò.
Không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn anh ấy đã đá phải ván sắt ở chỗ bà nội Tô.
Với hận ý trước mắt của bà nội Tô đối với cô bé, sao có thể có lời gì hay?
Nhưng Tô Cần không nói, Lục Tư Hoa cũng không hỏi, trong sự trầm mặc này, không có một âm thanh gì cả.
Tô Vãn Vãn càng thêm tò mò, lúc này Tô Cần không nói gì, cô bé cũng không được giải đáp thắc mắc.
Hồi lâu, động tác bụm mặt của Tô Cần vẫn luôn được duy trì, mãi cho đến khi Lục Tư Hoa giơ tay xoa bờ vai của anh ấy: “Ông xã, anh đừng đau buồn quá, anh còn không biết tâm tư của mẹ hay sao?”
Vừa rồi Lục Tư Hoa còn oán giận bà nội Tô thiên vị trước mặt Tô Cần, giờ này lại an ủi ngược lại Tô Cần.
Tô Cần vẫn luôn biết, vợ anh ấy là người tốt, bản tính của cô ấy dịu dàng thiện lương, vừa rồi cũng là do tức quá, mới có thể nói ra những lời đó, chủ yếu là vì con gái phải chịu uất ức, cô ấy mới khổ sở.
Điều này làm cho anh ấy càng thêm áy náy, trong lòng cũng càng thêm khổ sở.
Vừa rồi anh ấy đi ra ngoài là muốn hỏi mẹ mình, vì sao trong nhà có trứng gà và canh gà, lại không cho Tư Hoa.
Nhưng gặp rồi thì thế nào? Tận mắt anh ấy chứng kiến mẹ mình bưng canh gà đi đến phòng nhà anh Cả, tự mình bưng đến trước mặt chị dâu, thậm chí còn tự mình đút cho cô ta. Anh ấy nào đã bao giờ nhìn thấy mẹ mình đối xử tốt với con dâu như vậy?
Anh ấy tận mắt thấy mẹ ôm Tảo Tảo, đi đi đi lại liên mồm gọi “bảo bối”, ánh mắt kia, giống hệt như đang nhìn thấy bảo bối thực thụ.
Không phải anh ấy không biết đau, anh ấy cũng là người, con gái của mình bị mẹ mình ghét bỏ như vậy, mà cháu gái lại được mẹ yêu thương đến thế, tâm lý tương phản rất lớn.
Anh ấy nghe được chị dâu Cả hỏi mẹ: “Chỗ của em dâu Hai cũng có sao?” Anh ấy nghe thấy mẹ mình trả lời thế nào? Bà ta nói: “Nó sinh được một cái của nợ, còn muốn uống canh gà sao? Nằm mơ đi!” Lúc ấy chị dâu Cả hơi kinh ngạc một chút, rõ ràng anh ấy thấy được trong ánh mắt của cô ta có sự kinh ngạc không che giấu được, còn có một tia đắc ý không nói nên lời.
Hai người họ cho rằng cuộc đối thoại này không có ai nghe được, lại không biết anh ấy ở ngoài cửa đã nghe hết từ lâu. Vốn có tâm lý muốn đi dò hỏi, nhưng đột nhiên lại mất sạch.
Hỏi rồi thì sao? Có thể nhận được câu trả lời tốt sao, đáp án khẳng định là không.
Anh ấy lại đi tới phòng bếp, canh gà đã bị mẹ cất vào trong tủ bếp, khóa lại. Anh ấy thử hai lần, nhưng không có chìa khóa nên không mở ra được.
Quay về phòng, anh ấy không biết nên nói với vợ mình thế nào, cuối cùng trực tiếp dùng đôi tay che mặt lại, cái gì cũng không nói.
Sao Lục Tư Hoa có thể không biết tình huống mà chồng mình gặp phải, cô ấy không hỏi không có nghĩa là cô ấy không nghĩ ra.
Với dáng vẻ bất công của bà nội Tô, có thể lường được tâm trạng của chồng mình nhất định là không được tốt.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, anh còn không biết tính mẹ hay sao?” Suy nghĩ càng nhiều thì áp lực tâm lý càng lớn. Lục Tư Hoa không biết phải an ủi chồng mình ra sao, chỉ có thể an ủi như vậy.
Tô Cần bỏ tay ra khỏi mặt, thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt vợ mình, anh ấy gật gật đầu, nắm lấy tay cô ấy: “Anh… Anh sẽ cho em được sống những ngày tốt lành.”
Lục Tư Hoa gật đầu, biết đây chỉ là lời nói an ủi của chồng mà thôi, nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy ngọt ngào không nói nên lời.
Tô Vãn Vãn lẳng lặng nhìn bọn họ, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ rất tốt, điều này không thể nghi ngờ. Ba Tô là người tốt, chỉ là quá hiếu thuận, việc này ở trong sách cũng có ghi lại, tuy rằng thích uống rượu, nhưng anh ấy lại rất hiếu thảo, gần như chưa từng cãi lại bà nội Tô một câu nào, bị bà nội Tô nắm thóp chặt chẽ, mãi cho đến khi nguyên thân c.h.ế.t rồi, vẫn chưa tách hộ, vẫn luôn làm trâu làm ngựa cho gia đình của nữ chính.
“Vốn dĩ anh cũng muốn lấy cho em một ít trứng gà, nhưng mà mẹ…” Câu nói kế tiếp của Tô Cần còn chưa nói xong, Lục Tư Hoa đã biết, chắc chắn là bị khóa lại.
Mẹ chồng là thế đấy, có cái gì ăn ngon, bà ta giống như sợ bị người ta ăn vụng, đều phải khóa vào trong tủ bếp, chìa khóa giấu ở bên người, ngay cả chỗ của ông nội Tô cũng không cho.
Tô Vãn Vãn chớp đôi mắt, đột nhiên cô bé hiểu ra, chắc chắn bà nội Tô đã nấu trứng gà, nhưng không cho gia đình con thứ hai, mà là cầm qua chỗ con Cả. Tô Cần hiếu thuận, đương nhiên sẽ không tranh không cãi với bà nội Tô.