Cảnh sát Thôi nói: “Đây là một hành vi giả dối, một hành vi làm trái lại lợi ích của người dân, việc này hoàn toàn có thể giao cho ủy ban cách mạng có thể áp dụng xử lý thông qua việc bị bắt đi diễu hành trên phố."
Lời này vừa nói ra đám người lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Tô Đại Lực sợ đến mức mồ hôi lạnh đổ đầy mặt, anh ta không ngờ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy, còn phải giao cho ủy ban cách mạng mang đi diễu hành trên phố nữa sao? Anh ta không cướp không trộm, dựa vào đâu lại bị giao đến ủy ban cách mạng xử lý, phải bị bắt đi diễu hành trên phố?
Người dân trong thôn Hạ Hà nào biết sự việc lại nghiêm trọng như vậy, một việc giống nhau mạo nhận thế thôi còn bị giao cho ủy ban cách mạng sao? Bọn họ đều biết ủy ban cách mạng là nơi đã đi vào rồi không bị lột da cũng khó. Mà thôn Hạ Hà lại cách xa nó như vậy, dù cho mỗi gia đình đều có khoảng cách chênh lệch nhưng cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức như ủy ban cách mạng.
Giờ đây bọn họ lại nghe nói hành vi của Tô Đại Lực nghiêm trọng đến mức phải giao cho ủy ban cách mạng, thì sao bọn họ có thể không bị dọa được chứ?
“Mẹ ơi, con không đi đâu! Con không đi ủy ban cách mạng đâu!” Một người lớn như vậy rồi thế nhưng lại bị cảnh sát Thôi làm cho sợ hãi đến mức co rúm lại sau lưng bà nội Tô.
Khóe miệng Tô Thành Tài run rẩy nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến mức lạ thường, tựa như tất cả những chuyện xảy ra với Tô Đại Lực đều không liên quan gì đến anh ta.
Bà nội Tô không thể nhịn xuống được nữa, bà ta cũng đã sớm quên lời nói của Tô Thành Tài qua một bên, lớn giọng nói: “Bí thư Lý, đồng chí cảnh sát, quả thật Đại Lực nhà chúng tôi không có ác ý gì. Nó với thằng hai là anh em, giữa anh em với nhau cần gì phải chú ý nhiều như vậy, mấy người cũng không thể bắt nó vào nhà tù được."
Tô Đại Lực vẫn luôn trốn ở phía sau bà nội Tô, dù cho thế nào anh ta cũng không muốn đi đến Ủy ban cách mạng.
Anh ta nghe nói ủy ban cách mạng không phải là nơi để con người ở, người đi vào đó sớm muộn gì cũng sẽ biến thành quỷ.
“Chú hai là em trai của tôi, đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện nội bộ nhà họ Tô chúng tôi, sao lại liên quan đến tận ủy ban cách mạng được chứ? Tôi không đi, có c.h.ế.t cũng không đi!"
Người dân trong thôn cũng bị lời nói của cảnh sát Thôi dọa cho sợ, đi tới ủy ban cách mạng cũng quá nghiêm trọng rồi. Vốn dĩ bọn họ chỉ cảm thấy Tô Đại Lực làm ra chuyện như vậy chỉ hơi đáng xấu hổ nhưng lúc này thì lại cảm thấy anh ta rất đáng thương mà sinh ra vẻ đồng tình.
Thậm chí có một số người dân trong thôn còn cảm thấy quả thật chuyện này chỉ là chuyện nội bộ trong nhà họ Tô, dù cho Tô Đại Lực thật sự mạo nhận thì cũng chỉ có Tô Cần gặp bất lợi, cũng không bị người ngoài chiếm của hời, tóm lại dù sao đó cũng đều là chuyện riêng của nhà họ Tô.
Bí thư Lý càng cau mày hơn khi nghe những lời nghị luận của người dân trong thôn cùng với tiếng khóc nháo của bà nội Tô.
Anh ấy nói: “Cảnh sát Thôi nói không sai, đã làm chuyện sai lầm thì nên phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Các đồng chí, chúng ta nghèo một chút cũng không có vấn đề gì cả nhưng chúng ta không thể giở thủ đoạn gian dối được. Chủ tịch Mao đã nói, thành thật là nguyên tắc đối nhân xử thế tốt nhất, chúng ta không thể làm khác được nhưng đến ngay cả sự thành thật còn làm không được sao?"
Người dân trong thôn lại im lặng suy nghĩ lời nói của bí thư Lý.
Bí thư Lý thảo luận với ông Sơn Thúc bí thư chi bộ thôn và bác Đại Minh đại đội trưởng xem nên xử lý Tô Đại Lực tội mạo nhận thế nào.
Dù sao ông Sơn Thúc và bác Đại Minh cũng là người cùng thôn với Tô Đại Lực, quan hệ giữa hai nhà cũng khá tốt, tuy rằng rất ghét loại hành vi này của Tô Đại Lực nhưng nếu như giao đến cho ủy ban cách mạng đi không bất tử thì cũng sẽ bị lột da. Về sau có gặp ông nội Tô cũng khó mà nói chuyện.
“Bí thư Lý anh xem đây cũng là lần đầu Tô Đại Lực vi phạm và cũng không tạo thành ra hành vi xấu nào khác, nếu không chúng ta nghiêm khắc cảnh cáo thôi? Cũng không cần giao cho ủy ban cách mạng được chứ.” Bác Đại Minh thử bào chữa thay.
Ông nội Tô cũng nói: “Bí thư Lý, tôi sẽ nghiêm khắc phê bình thằng cả nhà tôi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra loại chuyện tương tự nữa."
Người dân trong thôn cũng đứng ra nói lời thay, bọn họ bỏ đá xuống giếng là một chuyện nhưng mà nếu thật sự áp giải Tô Đại Lực đến ủy ban cách mạng thì bọn họ lại không đành lòng.
Nhưng mà bí thư Lý lại là một người rất có kỷ luật rất nghiêm khắc, anh ấy cho rằng loại hành vi này của Tô Đại Lực đã đạt tới trình độ lừa gạt nên tất nhiên không thể bỏ qua được.
Cảnh sát Thôi cũng là ý này, nhân tình là một chuyện, quốc pháp chính là quốc pháp, nếu như ai làm xong chuyện xấu đều cầu xin một câu “Tôi biết mình sai, xin hãy tha thứ cho tôi” vậy còn coi quốc pháp ra cái gì?
“Bí thư Lý anh xem, quả thật loại hành vi của Tô Đại Lực rất đáng giận nhưng mà cũng chưa hẳn cấu thành phạm tội, có thể xử phạt nhẹ được không? Bí thư Lý anh yên tâm, tôi sẽ bắt giữ cậu ta, sẽ không để cho cậu ta làm ra loại chuyện giống như vậy nữa, anh xem...” Ông Sơn Thúc cũng nói lời xin thay.
Bí thư Lý trầm ngâm: “Cảnh cáo xử lý là chuyện chắc chắn phải làm, nhưng rốt cuộc phải xử lý cậu ấy thế nào vẫn phải chờ xem ý kiến của đồng chí Tô Cần. Chuyện này người bị hại lớn nhất là cậu ấy, dù cho chỗ chúng ta có thể tha thứ nhưng nếu như cậu ấy không chịu nhận lời tha thứ này thì vẫn sẽ đưa anh ta đến ủy ban cách mạng"
Mọi người đều im lặng, nếu như chuyện này bí thư Lý thật sự bị người ta lừa gạt vậy thì chắc chắn Tô Cần mới là người kia chân chính chịu tủi thân.
Vốn dĩ chuyện tốt này là Tô Cần làm nhưng kết quả lại bởi vì Tô Đại Lực mạo nhận mà suýt chút nữa để lỡ mất dịp tốt với bí thư Lý.
Nhưng thanh quan khó đoạn việc nhà, dù cho là bí thư Lý hay là cán bộ thôn cũng không ai có quyền được nhúng tay vào chuyện nhà họ Tô. Bí thư Lý chỉ có khả năng đưa ra một số sự trừng phạt nhất định về việc Tô Đại Lực mạo nhận mình là chuyện tốt.
Không một gia đình nào không gặp những rắc rối. Nhưng nếu như muốn nói chuyện này rất nghiêm trọng thì cũng không phải, Tô Đại Lực cũng không là chuyện phạm pháp, nhiều nhất cũng chỉ có thể cảnh cáo bằng miệng hoặc để cho ủy ban cách mạng ra mặt trừng phạt.
Ủy ban cách mạng mà ra mặt thì chuyện có khả năng lớn hoặc nhỏ, hiện tại cũng chưa có quyết định rõ ràng về chuyện loại chuyện gì sẽ phải bị bắt đến ủy ban cách mạng giáo dục.
Nhưng trong tình huống bình thường, khi đã vào ủy ban cách mạng thì không có việc gì cũng sẽ biến thành có, việc nhỏ cũng sẽ biến thành chuyện lớn.
Mọi người đều sợ ủy ban cách mạng, có thể không cần vào thì sẽ không vào, có thể lén giải quyết thì sẽ cố gắng lén giải quyết. Cho dù là cán bộ khi nghe đến ủy ban cách mạng cũng sẽ tái mặt, có thể ít liên lụy là sẽ cố gắng ít liên lụy.
Ông Sơn Thúc và mọi người vừa nghe thấy việc chờ Tô Cần trở về quyết định thì lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ông nội Tô lại càng cảm thấy thả lỏng hơn, chỉ cần việc này giao cho thằng hai thì sẽ không có việc gì xảy ra cả. Thằng hai là người lương thiện nên sẽ không vì mấy chuyện như hạt mè đậu xanh mà làm khó xử thằng cả.