Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 67: Chương 67




Cảnh sát Thôi cũng nói: “Còn có tôi tôi gì nữa, việc nào tôi có thể giúp đỡ thì sẽ cố gắng hết sức giúp."

“Bí thư Lý, cảnh sát Thôi, tôi....” Tô Cần có hơi cảm động.

Người ngoài còn có thể đối xử với anh ấy tốt như vậy nhưng người thân của mình ngoài trừ bỏ bóc lột ra thì cũng chỉ có bóc lột, sự đối lập như vậy càng khiến cho Tô Cần phân rõ được cao thấp tốt xấu. Anh ấy càng thêm cảm thấy chuyện bắt ra ở riêng lúc trước là một chuyện đúng đắn.

Bí bí thư Lý/ cảnh sát Thôi: “Kêu tôi là anh Lý/ chú Thôi là được, không cần phải tỏ ra xa lạ như vậy".

Tô Cần cũng không hề chối từ, hô một tiếng “Anh Lý/ chú Thôi." Anh ấy nói: “Anh Lý, quả thật em có một việc cần anh hỗ trợ. Em có một số tài liệu cùng thư giới thiệu ở đây muốn tách hộ khẩu ra ở riêng với ba mẹ anh em, những thứ này cần phải có chữ ký đóng dấu ở bên công xã. Những chữ ký của người khác em đều đã xin xong rồi giờ chỉ thiếu mỗi chữ ký tên và đóng dấu của anh thôi"

Bí thư Lý vừa nghe xong đã nói ngay: “Chuyện này không phải quá dễ dàng sao, anh có mang theo bút, hiện tại sẽ ký tên và đóng dấu cho em ngay."

Quả nhiên anh ấy lấy bút máy và con dấu từ trong túi tài liệu ra, những cái đó đều là những thứ anh ấy luôn mang theo bên người, hiện giờ anh ấy còn ký tên và đóng dấu luôn cho Tô Cần.

Ở đằng kia Lục Tư Hoa đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Bí thư Lý đang ở chỗ này nên cô ấy không dám chậm trễ. Cô ấy lấy ra một ít đồ ăn đã mua lúc trước dự định làm vài món ngon chiêu đãi.

Lúc này Tô Vãn Vãn đang được đặt ở trên giường, cô bé ăn không ngồi rồi nên chỉ biết nghe cuộc nói chuyện giữa Tô Cần cùng bí thư Lý.

Cô bé thật sự rất hài lòng đối với sự thay đổi của Tô Cần như hiện giờ. Có thể nhìn ra được ba Tô đã thay đổi, đã từ từ thoát ra khỏi vận mệnh khổ sở được mô tả như trong sách, không còn bị nhà bác cả hút m.á.u ăn thịt nữa.

 

Có thể thay đổi cốt truyện gốc của cuốn sách đây là kết quả mà cô bé vẫn luôn mong muốn cố gắng.

Tuy rằng hiện tại còn chưa tiến vào cốt truyện gốc của cuốn sách, nữ chính Tô Vũ Đình còn chưa trọng sinh trở về, nhưng mà ba mẹ cô bé đã dần dần thay đổi. Ba Tô thay đổi là một chuyện đặc biệt quan trọng, đây chính là điểm mấu chốt nhất liên quan đến việc nhà họ có thể hạnh phúc được hay không.

Nếu như anh ấy vẫn còn ngu ngốc giống như trước đây thì dù cho những người khác có tỉnh lại thì có ích lợi gì chứ? Anh ấy là người lớn nhất trong nhà con thứ hai, mọi quyết định của anh ấy mới là toàn bộ phương hướng vận mệnh quan trọng nhất của nhà con thứ hai.

Anh cả đang từ từ đứng lên nếu như có thể còn đứng lên hơn nhiều so với ba Tô. Còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể cùng người nhà bác cả từ từ bắt đầu chiến đấu, đây cũng được xem như là một tín hiệu tốt.

Mẹ Tô - Lục Tư Hoa cũng đã thay đổi, những thứ này cô bé đều nhìn hết vào trong mắt, cô ấy cũng đang dần thoát ra khỏi cốt truyện gốc, tin tưởng về sau sẽ không lại có bi kịch nữa.

Bởi vì nhà con thứ hai đã thay đổi nên Vãn Vãn cũng cảm thấy thả lỏng nhất từ trước tới nay, cảm giác vui sướиɠ ập vào trong lòng khiến cô bé nhịn không được mà nở nụ cười.

Bí thư Lý là người đầu tiên chú ý tới nụ cười của cô bé.

Anh ấy đang ngồi đối diện với Tô Cần, từ phương hướng của anh ấy nhìn qua vừa lúc có thể nhìn thấy được Tô Văn Văn nên tất nhiên những biểu cảm và động tác của cô bé đều được anh ấy thu hết vào trong tầm mắt.

“Đây là con gái út của em sao?” Là đứa bé bị bà nội ném vào ổ sói đó sao?

Bí bí thư Lý cảm thấy rất tò mò về Vãn Vãn, phải biết rằng soi chính là một loài động vật hung ác, bị ném vào ổ sói mà vẫn bình an vô sự trở về quả thật không thể không nói đó chính là một loại kỳ tích.

Lúc ấy anh ấy có nghe thấy người dân trong thôn nghị luận ở đó, vốn dĩ cũng đã rất tò mò nhưng hiện tại nhìn thấy người thật việc thật nên anh ấy lại càng thêm tò mò hơn mà muốn nhìn thêm một chút cô bé con thần kỳ này.

Tô Cần nói: “Đúng vậy, đây là con gái của em với Tư Hoa, là đứa con gái mà em mong đợi cả đời."

Nói xong anh ấy đã ôm lấy cô bé từ trên giường lên: “Vãn Vãn rất ngoan, rất ít khi khóc nháo, lần trước bọn em có thể nhặt được những tấm phiếu đó đều là do công lao của Vãn Vãn, là con bé nhìn thấy trước."

Bí thư Lý “à” một tiếng càng trở nên phấn khích và tò mò hơn. Tuy rằng lúc trước ngoài miệng anh ấy còn răn dạy bà nội Tô chuyện “mê tín” nhưng mà thật ra trong nội tâm anh ấy cũng không bài xích chuyện “mê tín” cho lắm, đây cũng được xem như là một nét văn hoá truyền thông mà tổ tiên để lại. Chẳng qua hiện tại dưới thời kỳ thay đổi, có một số việc chỉ có thể nghĩ ở trong lòng nói ra khỏi miệng là chuyện tuyệt đối không thể. Hơn nữa anh ấy còn là cán bộ, ăn cơm nhà nước nên càng không thể làm ra một số những hành động khác thường.

Nhưng chuyện này không đại biểu cho việc anh ấy thật sự không tin. Chẳng qua tín ngưỡng của anh ấy tương đối giữ ở trong lòng, trộm giấu ở trong nội tâm là được.

“Anh có thể ôm một chút được không?” Bí thư Lý có hơi kích động hỏi.

Tô Cần nói: “Đương nhiên có thể, anh xem Vãn Vãn nhà em cũng đang tò mò nhìn anh kìa"

Bí thư Lý ôm lấy mới ngạc nhiên phát hiện đứa bé này thế nhưng không khóc cũng không nháo, cô bé chỉ mở to đôi tròn xoe mắt to tò mò nhìn anh ấy.

Trong lòng anh ấy lập tức cảm thấy mềm nhũn.

Anh ấy và vợ cũng không con có cái, hiện tại đã gần năm mươi tuổi mà vẫn không có một đứa con. Trong lòng vợ rất khổ sở thậm chí còn nghĩ tới chuyện ly hôn nhưng mà anh ấy không đồng ý. Không có con thì làm sao nào, bọn họ đã quá hạnh phúc rồi, chẳng phải như vậy là đủ rồi sao.

Anh ấy coi cháu trai ở nhà trở thành con cái của mình, thu xếp tương lai cho bọn chúng, nhưng thật ra trong thâm tâm anh ấy vẫn luôn khát vọng có thể có một đứa con của chính mình.

Vợ anh ấy kém anh ấy hai mươi tuổi, là cô nhóc vẫn luôn chạy theo sau lưng anh ấy lúc trước, sau khi anh ấy chuyển trở về chuyển công tác thì gả cho anh ấy.

Lúc này nhìn thấy cô bé con nho nhỏ mềm mại đang mở tròn mắt nhìn anh ấy khiến trái tim anh ấy thật sự cũng mềm đến rối tinh rối mù.

Anh ấy cũng khát vọng có thể có một đứa con như vậy để ôm vào trong lòng, đợi khi lớn lên sẽ gọi anh ấy một tiếng ba.

Tuy rằng ở quê cũng có cháu trai nhưng chuyện đó lại không giống. Cháu trai là con cái của em trai anh ấy, dù cho trong lòng tụi nhỏ có nhớ thương anh ấy nhưng tụi nhỏ vẫn có ba mẹ của chính mình, trong lòng tụi nhỏ vĩnh viễn sẽ đặt ba mẹ ở vị trí đầu tiên.

Có thể có một đứa con có quan hệ huyết thống với mình là khát vọng anh ấy cũng là khát vọng của vợ anh ấy.

Chỉ là niềm khát vọng này đã kéo dài rất lâu vẫn chưa thực hiện được và cũng dần dần phai nhạt, mọi chuyện cũng coi như chưa từng xảy ra và anh ấy cũng không còn hy vọng xa vời đến sự ưu ái này nữa. Giờ đây làm tốt chức vụ công việc của mình mới là ưu tiên hàng đầu.

Nhưng mà vào lúc ôm Vãn Vãn, loại cảm giác muốn có một đứa con của chính mình lại trở nên mãnh liệt hơn.

“Tiểu Tô, có thể để đứa nhỏ này làm con gái nuôi của anh được không? Anh rất thích cô bé.” Cũng không biết vì sao kể từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy đứa nhỏ này là anh ấy đã cảm giác cực kỳ thân thiết, có thể có một cô con gái nuôi cũng rất tốt.

Tô Cần nói: “Đó là phúc của Vãn Vãn nhà bọn em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.