Tô Kiến Quốc nói: “Ba, con cảm thấy ba vẫn nên làm xong trước lấy hộ khẩu trước để có thể tách hộ khẩu ra càng sớm càng tốt, thế mới an tâm được. Sau khi xong chuyện lại đến chỗ ông nội Tôn xin phê duyệt đất nền nhà"
Lục Tư Hoa nói: “Ông xã, anh nghe Kiến Quốc đi, tuy rằng tuổi Kiến Quốc còn nhỏ, nhưng xử lý vấn đề vẫn chu đáo hơn anh. Hộ khẩu tách ra càng sớm ngày càng an tâm, chuyện đất nền nhà khi ấy ông cụ cũng đã đáp ứng rồi, chúng ta có thể dọn ra ngoài bất cứ lúc nào, bọn họ sẽ phải đưa tiền để mua căn nhà hiện tại của chúng ta."
“Có tiền hay không em cũng đừng suy nghĩ, chúng ta có thể bình an dọn ra ngoài đã là tốt lắm rồi." Tô Cần lại không lạc quan được giống như Lục Tư Hoa.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng anh ấy không rên một tiếng, nhưng không đại biểu cho việc anh ấy không thấy không rõ chuyện gì. Trước kia anh ấy không dám mang tội danh bất hiếu, đã khiến cho vợ con phải chịu tủi thân, hiện tại anh ấy sẽ không lại để cho vợ con bị người khác bắt nạt nữa.
Dọn ra ngoài có tiền hay không, cái này anh ấy chưa từng nghĩ tới, tất nhiên đưa tiền là chuyện tốt nhất nhưng kể cả không có tiền thì bọn họ cũng sẽ dọn ra.
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh ấy đối với mẹ, cho dù chuyện này ông cụ có đồng ý thì bà cụ cũng sẽ không đồng ý, chỉ sợ lại sẽ khóc lóc ầm ĩ. Chuyện lớn bây giờ chính là có thể bình an dọn ra ngoài, còn về chuyện tiền nong, bọn họ cũng không thiếu tay, bọn họ còn trẻ, còn sợ không kiếm được tiền sao?
“Tuy rằng nói như vậy nhưng một phần đó cũng thuộc về chúng ta, chúng ta cũng không thể nói nhường là nhường được. Nếu không lên tiếng mà đã nhượng bộ thì chúng ta còn sẽ bị bọn họ bắt nạt, bị bọn họ làm khó dễ. Suy cho cùng chúng ta vẫn nên làm rõ như thế bọn họ mới có thể biết thế nào là tốt xấu." Lục Tư Hoa lại không ủng hộ ý nghĩ của Tô Cần: “Ông xã, anh cũng không thể bởi vì chuyện ba mẹ anh em anh mà anh đã tự động nhường hết những thứ vốn dĩ phải thuộc về mình được. Dù cho anh có đồng ý thì em cũng không đồng ý."
Tô Kiến Quốc nói: “Con cũng không đồng ý.
Tô Kiến Binh/ Tô Kiến Dân: “Bọn con cũng không đáp ứng"
Tô Cần đỡ trán: “Ba có nói là nhường tiền nhường ngay sao? Chỉ là nói tránh để phiền toái thôi, có một số việc cũng đừng nên tính toán chi li làm gì"
Lục Tư Hoa nói: “Mẹ con em không tính toán chi li, thế còn bên kia thì sao? Làm như vậy thì bọn họ sẽ buông tha cho chúng ta sao? Suy bụng ta ra bụng người, nếu như bọn họ đối xử tốt với chúng ta hơn một chút thì một ít tiền này em cũng sẽ không thật sự tính toán chi li như vậy đâu, nhưng mà hiện tại em cảm thấy không vui! Vãn Vãn của em suýt chút nữa đã bị mẹ anh gϊếŧ chết, anh còn bảo em phải nhường tiền cho bọn họ nữa sao?"
Tô Cần nói: “Anh biết, anh cũng chưa nói là nhượng bộ. Được rồi, anh biết làm sao bây giờ đây."
Tô Kiến Quốc nói: “Ba, trong nhà này cũng không phải chỉ có một mình ba, ba không thể lấy ích lợi của bọn con để đi thành toàn cho sự hiếu thảo của ba và làm tròn tình nghĩa anh em của ba được, đến ngay cả em gái con cũng sẽ không đồng ý"
Tô Cần há miệng thở dốc, trông thấy Tô Văn Vãn ở đằng kia cũng đang mở to đôi mắt ra nhìn anh ấy thế là anh ấy cũng đồng ý.
Không cho, dù cho có bị nói là bất hiếu thì anh ấy cũng sẽ không cho!
Trông thấy bộ dáng của ba Tô, Tô Văn Văn cũng lộ ra vẻ tươi cười, còn chưa cần nói đến sự kiên trì của mẹ và các anh thì hiện tại cô bé cảm thấy khá tốt. Tuy rằng ba có hơi trọng tình nghĩa nhưng mà có mẹ và các anh quản là ba cũng đã dần dần thay đổi.
Hơn nữa hiện tại anh ấy cũng từ từ nhận thức ra được việc gia đình mình đang bị chiếm tiện nghi.
Lại ví như chuyện hôm nay, vốn dĩ giữa bí thư Lý và phòng con thứ hai đang muốn kết nghĩa nhưng lại bị chú ba lợi dụng.
Thật đúng là không có lợi thì không chui vào.
Trước kia lúc chưa tách ra ở riêng, ba Tô không cảm thấy như vậy là bị chiếm tiện nghi, nhà là do ông bà nội Tô làm chủ, chuyện gì cũng không đến lượt anh ấy phải quản. Hiện tại đã tách ra ở riêng rồi thì đó chính là lợi ích xung đột giữa hai nhà nhỏ với nhau, một khi lợi ích của nhà con thứ hai đã chịu ảnh hưởng thì dù có là người chất phác như ba Tô cũng có thể ý thức ra được, chắc là trong lòng anh ấy có lẽ cũng không thoải mái?
“Không được, bất kể ngày mai thế nào cũng phải đi làm hộ khẩu, thương lượng chuyện chuyển nhà, con phải đi cùng đi theo ba mới được." Cuối cùng Tô Kiến Quốc vẫn cảm thấy không quá yên tâm khi để ba một mình đi qua đó.
Tô Cần nói: “Chuyện làm hộ khẩu này con không cần phải đi theo đâu, có bác Lý của con ở đó con còn sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Kiến Quốc nói: “Con muốn đi theo, dù sao ngày mai con cũng không có chuyện gì làm, con cũng không đi chơi, con sẽ cùng đi theo ba."
Cuối cùng cả nhà cùng nhau thương lượng xong xuôi sẽ để cho Tô Kiến Quốc đi cùng Tô Cần lên trấn trên làm hộ khẩu, cũng như cả chuyện đất nền nhà và chuyển nhà.
Tô Vãn Vãn cũng muốn đi nhưng đáng tiếc chuyện này không đến phiên cô bé, vậy nên cô bé chỉ có thể ngây ngốc ở trong nhà chờ bọn họ trở về.
Ngày hôm sau, Tô Cần đi làm hộ khẩu rất thuận lợi, đúng như anh ấy nói có bí thư Lý và cảnh sát Thôi ở đó thì còn có chuyện gì làm mà không thành công chứ?
Chuyện phiền toái duy nhất chính là không biết chú ba nghe chuyện từ đâu ra mà biết được anh ấy muốn đi lên trấn trên. Chú ấy cũng nói muốn đi lên huyện thành, vừa lúc tiện đường có công việc nên cũng muốn đi một chuyến lên trấn trên cùng bọn họ.
Cuối cùng chuyện làm hộ khẩu chú ba cũng không tham dự vào, Tô Cần cũng tạm thời không muốn để chú ba biết. Đó chẳng qua chỉ là chuyện theo bản năng mà thôi, anh ấy sợ chú ba biết thì ba mẹ cũng sẽ biết nên mới vô thức muốn giấu diếm.
Nếu như Vãn Vãn biết được ý nghĩ này của anh ấy thì chắc chắn trong lòng cô bé sẽ tặng cho anh ấy một ngón tay cái, rốt cuộc cũng thông minh ra chút rôi.
Xong xuôi được chuyện hộ khẩu là trong lòng cũng nhẹ nhõm được một nửa. Lúc hai ba con Tô Cần và Tô Kiến Quốc lại đi tìm ông Sơn Thúc, lúc nghe thấy bọn họ nói muốn chuyển nhà, muốn phân đất nền nhà thì ông Sơn Thúc lại im lặng.
Từ xưa tới nay đất trong thôn vẫn luôn rất túng thiếu, đất nền nhà phải là đất không thể gieo trồng mới được. Gần đây đất nền nhà trong thôn cũng không có, chỉ có rời xa thôn, ở ngay thôn bên cạnh còn có mấy miếng đất nền nhà.
“Đất nền nhà ở trung tâm đã không còn nữa, chỉ có thể ở ngay thôn bên cạnh thôi, mọi người có cần không?” Mà đất nền nhà ở bên kia cũng không được tốt cho lắm, rất nhiều thôn dân đều không muốn chọn ở đó, bọn họ chỉ cảm thấy chọn ở đó là mình sẽ bị thiệt. Nhưng ông Sơn Thúc cũng bất lực, không có đất thì ông ấy cũng đâu biến ra được.
“Ông Sơn Thúc, ông dẫn hai ba con chúng tôi đi xem thử xem sao, nếu như miếng đất đó chúng ta cảm thấy tốt thì sẽ quyết định lấy." Quả thật Tô Cần cũng không cảm thấy ở bên cạnh thì có gì không tốt cả, chủ yếu vẫn phải đi nhìn thử xem xem miếng đất đó có ổn hay không.
“Ba, không bằng gọi cả mẹ cùng nhau lại đây đi xem thử, lựa chọn miếng nào tốt cũng để mẹ tham khảo cùng” Tô Kiến Quốc đưa ra kiến nghị.
Tô Cần nói: “Vậy được, Kiến Quốc con mau đi gọi mẹ con đi rồi chúng ta cùng nhau qua đó xem"