Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 72: Chương 72




Tô Cần nhìn thủ tục đã được hoàn tất mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vào khoảnh khắc bà nội Tô xông vào bên trong cánh cửa, Lục Tư Hoa cũng đã nhanh chóng cầm lấy giấy chứng nhận vào trong tay và giấu nó vào trong lồng ngực.

Cô ấy cũng không dám bảo đảm bà mẹ chồng này có thể sẽ xé giấy chứng nhận của bọn họ hay không?

Quả thật đúng là bà ta có khả năng làm ra được chuyện như vậy, đến cả trước mặt bí thư Lý mà bà ta còn dám nói con bé nhà anh cả là phúc tinh thì khả năng gây ra chuyện rắc rối như vậy dương như cũng chỉ là chuyện thường ngày trong miệng bà ta. Thậm chí bà ta cũng chưa bao giờ cảm thấy mình làm như vậy có khả năng sẽ gây hoạ cho cả nhà họ Tô.

Bà ta cũng chỉ biết quậy phá, chính bản thân bà ta chỉ muốn làm những gì mình thích, chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác.

Nếu như lúc ấy không phải bí thư Lý nể mặt mũi nhặt của rơi không lấy mà tha cho bà ta thì ai biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Lục Tư Hoa cực kỳ ghét bà ta, bà ta là người ích kỷ như vậy cơ mà. Bây giờ bà ta chạy tới đây ngăn cản chắc chắn là do không muốn để bọn họ có được miếng đất nền nhà này. Trong lòng bà ta có ý nghĩ gì cô ấy còn không biết sao?

Phải cảm ơn sự quyết đoán tức thời của uỷ bản thôn, cảm ơn uỷ ban thôn có thể suy nghĩ cho bọn họ mà làm cho xong thủ tục này, cấp đất nền nhà cho cả nhà gia đình con thứ hai. Nếu không chờ đến khi bà nội Tô xông được vào thì thủ tục này có muốn cũng không làm được.

Lục Tư Hoa sờ tới tờ tài liệu thủ tục trong l*иg n.g.ự.c mà lập tức tự tin hơn hẳn, từ giờ bất cứ khi bào bọn họ cũng có thể dọn đi được, sẽ không phải chịu sự chèn ép của phòng bên kia nữa.

Bà nội Tô đã xông vào, theo sau còn có một bóng người, người đó là Lưu Chiêu Đệ.

Lục Tư Hoa nheo mắt lại khi nhìn thấy cô ta, cô ấy biết ngay mà, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải cô ta đúng là chuyện không tốt, nhất định là do cô ta đi mách với bà nội Tô, quả nhiên cô ấy đã đoán đúng.

Cũng may, chuyện đất nền nhà bọn họ chọn đã được thông qua.

Nghĩ tới đây cô ấy lại duỗi thẳng sống lưng trừng mắt nhìn lại.

Lưu Chiêu Đệ mỉm cười như không nhìn Lục Tư Hoa, trong miệng nói: “Em dâu, mọi người tới đây làm chuyện tốt gì vậy, sao lại phải giấu ông bà thế?"

Lục Tư Hoa lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: “Nhà tôi muốn làm chuyện tốt gì còn cần phải báo với chị sao?"

Lưu Chiêu Đệ nói: “Có chuyện tốt cũng phải nói cho mọi người cùng vui chứ."

Lục Tư Hoa cười lạnh: “Vậy sao trước kia chị dâu gặp được chuyện tốt lại không nghĩ tới nhà chú hai bọn tôi vậy? Ngược lại chị còn lấy đi biết bao nhiêu lợi ích từ nhà chúng tôi?"

Cô ấy cũng không lưu tình chút nào phản bác lại khiến Lưu Chiêu Đệ nghẹn lời trong phút chốc.

Chuyện này càng khiến những người khác cảm thấy tò mò, chuyện gì đã khiến Lục Tư Hoa có tự tin trả treo với cô ta như vậy?

Chỉ sợ thật sự đã có chuyện tốt gì đó xảy ra? Chuyện này khiến cô ta càng thêm muốn biết hơn.

Cô ta hướng ánh mắt nhìn về phía bà nội Tô, chỉ hy vọng bà ta có thể từ nhận được đáp án từ Tô Cần.

Ở bên kia bà nội Tô cũng đang hỏi Tô Cần: “Các con đi tới uỷ ban thôn để làm chuyện gì vậy?"

Chuyện cả nhà Tô Cần xử lý đất nền nhà vẫn chưa truyền đến tai mọi người trong nhà họ Tô. Sở dĩ bà nội Tô chạy tới đây là có liên quan đến Lưu Chiêu Đệ. Là do cô ta nói với bà ta nhà thằng hai có chuyện tốt gì đó đang muốn độc chiếm cho nên bà nội Tô mới vội vàng đuổi tới đây.

Tô Cần hờ hững nói: “Còn có thể có chuyện gì, con chỉ đi tới uỷ ban thôn hỏi một số chuyện thôi."

Bà nội Tô hoài nghi rồi lại nhìn phía cán bộ uỷ ban thôn, chỉ đáng tiếc ông Sơn Thúc và mọi người không phải là Tô Cần, bà nội Tô có yêu cầu cũng không được.

Ông Sơn Thúc cũng có một loại ác cảm khó tả đối với bà chị dâu này, không có việc gì cũng chỉ biết nằm ở đó. Nhà con thứ hai dọn đi, đất nền nhà được phê duyệt, việc này nằm trong phạm vi chính sách, trông thấy bộ dạng muốn sống c.h.ế.t của bà nội Tô giống như đang muốn lấy thịt trên người bà ta vậy.

Tô Cần dọn đi lại ngại bà ta trừng mắt nhìn, dù thế nào cũng sẽ làm ầm ĩ cho xem?

Bác Đại Minh càng mở miệng không buông tha người ta: “Tô Cần lại đây để làm gì còn phải để một bà lão như bà tới đây chỉ huy sao?"

Bà nội Tô há hốc mồm, dường như đây không là hướng đi mà bà ta đang mong đợi?

Bà ta càng thêm hoài nghi, chắc chắn thằng hai đã đạt được thoả thuận nào đó với uỷ bản thôn, nếu không bọn họ sẽ không cứng rắn từ chói nói cho bà ta như vậy.

Trong mắt bà nội Tô cả nhà nhà thằng hai giống như vật sở hữu của bà ta vậy, cho nên bà ta muốn xử lý thế nào thì sẽ tuỳ ý xử lý. Nhưng bây giờ nhà thằng hai vĩnh viễn không dám phản kháng trong mắt bà ta lại đã bắt đầu phản bác bà ta trước mặt một đám người như vậy sao?

“Thằng hai, rốt cuộc là làm cái gì?” Bà nội Tô trầm mặt, giọng nói cũng lớn hơn vài phần, dù có phải làm thế nào bà ta cũng phải làm rõ chân tướng từ miệng nhà thằng hai mới được.

Vợ thằng cả nói trông thấy vợ thằng hai vội vã đi ra ngoài, hình như là làm chuyện tốt gì đó. Bà ta có một loại trực giác chắc chắn là có thứ gì tốt. Nếu như hôm nay bà ta không hỏi cho rõ ràng thì chắc chắn bà ta sẽ phải hối hận.

Nhưng lần này Tô Cần lại không nói cho bà ta biết tình hình thực tế như bà ta mong muốn.

Không thể mọi được chân tướng sự việc từ chỗ Tô Cần khiến bà ta có chút nóng nảy, sau đó bà ta lại nhìn về phía ông Sơn Thúc và mọi người: “Ông và mọi người đã đáp ứng với thằng hai chuyện gì? Các người cũng không thể làm như vậy được, cái nhà này vẫn do tôi và ông nhà tôi làm chủ nên mấy người không thể giấu tôi và ông nhà tôi có giao dịch gì đó với thằng hai, những thứ đó đều không được tính".

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được sự trào phúng trong mắt đối phương, bà nội Tô quả đúng là càng sống càng thụt lùi mà.

Mấy đứa con trai vừa mới tách ra ở riêng không bao lâu thế mà bà ta vẫn còn cho rằng hai vợ chồng già bọn họ vẫn còn có tiếng nói, cũng không sợ con trai con dâu nói gì.

Lục Tư Hoa trào phúng: “Mẹ, ý của mẹ có phải là lúc hai vị cán bộ thôn đứng ra làm chứng cho cả nhà ta tách ra ở riêng không tính là gì hết? Lời này chỉ có ba công nhận hay chỉ là một mình mẹ nghĩ ra?"

Bà nội Tô co rụt cổ lại, ông già ở nhà không biết hôm nay bà ta tới uỷ ban thôn, nếu như để cho chồng biết chuyện này thì chắc chắn kết quả sẽ bị dạy dỗ một trận.

Ông ấy đã dặn dò hàng ngàn hàng vạn lần không cho bà ta đi khắp nơi làm chuyện mất mặt, có một số lời có thể nói ở nhà, đóng cửa lại ầm ĩ thế nào cũng không có việc gì, nhưng tuyệt đối không được nói ra trước mặt người ngoài. Đặc biệt là ở uỷ ban thôn hoặc là nói ở trước mặt những lãnh đạo khác, ngộ nhỡ thật sự bị người ta nghe được có khiếu nại lại cũng bằng không.

Bà nội Tô cũng chỉ rụt cổ một chút, lúc sau lại quát lớn: “Tao là mẹ của chúng mày, chúng mày chui từ trong bụng tao ra mà tao còn không được hỏi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.