Ông nội Tô đột nhiên hiểu, ông ấy thở dài một tiếng: “Ngay cả ba, con cũng hận đúng không?"
Tô Cần vẫn không nói gì.
“Thằng Hai, ba biết con chịu ủy khuất, cái khác thì không nói, nói nhiều con sẽ cảm thấy ba…" Ông nội Tô dừng một chút rồi nói: “Ba không thiên vị, chỉ là nghĩ đến gia đình và mọi thứ, không muốn làm ầm ĩ cho mọi người đều biết. Các thôn dân tuy rằng không nói chuyện, nhưng không ít người đều đang chê cười chúng ta đâu. Chuyện hôm nay mẹ con làm sai rồi, không nên làm ầm ở ủy ban thôn như vậy, làm cho người ta chê cười. Ba sẽ không bênh vực bà ấy, chỉ hy vọng..."
Tô Cần lại trầm mặt không nói lời nào.
Ông nội Tô thở dài một tiếng: “Nếu con có chuyện gì muốn làm, bất kể là chuyện gì, cứ yên tâm đi làm đi, ba... ủng hộ con".
Tô Cần cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, anh ấy nói: “Ba, con không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng ba có thể thật sự công bằng... “ Lại lắc lắc đầu nói tiếp: ”Mà thôi, thiên vị thì thiên vị đi, con đã trải qua mấy chục năm nay như vậy, còn trông cậy công bằng làm gì"
Ông nội Tô á khẩu.
Tô Cần nói: “Ba, nếu ba không còn chuyện gì khác, con vào trước đây, còn phải dỗ Vãn Vãn ngủ."
Nói xong, anh ấy cũng không đợi ông nội Tô gật đầu, trực tiếp trở về phòng.
Mặc kệ ông nội Tô ở phía sau nhìn bóng lưng của anh ấy ngẩn người, anh ấy không còn để ý mấy thứ vớ vẩn này nữa.
Ông nội Tô sửng sốt một hồi, cuối cùng thở dài, thằng Hai đã thay đổi rồi, không còn giống như trước kia nữa.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, gia đình bọn họ tinh thần sảng khoái.
Sau khi ăn điểm tâm, bọn họ liền đi đến chỗ ở bên kia, nhìn mảnh đất bị cắt ra kia, bất kể là vợ chồng Tô Cần, hay là ba anh em Tô Kiến Quốc, ngay cả Tô Vãn Vãn cũng hưng phấn không nói nên lời.
Tô Vãn Vãn thậm chí muốn hô to một tiếng: Để cho con một phòng. Nhưng phát ra tiếng “Ô ô" khì khì khì.
Cửa nhà nhà họ Trình bị đẩy ra, Trình Kiêu đứng ngay cửa, nhìn bọn họ, trên mặt mặc dù không có biểu tình gì, nhưng Tô Văn Văn nhìn ra được, ánh mắt của cậu ấy rất dịu dàng.
Có phải cậu ấy rất chờ mong bọn họ chuyển đến đây không?
“Trình Kiêu, sau này chúng ta là hàng xóm, cậu có vui không?” Tô Kiến Binh nhìn thấy bóng dáng Trình Kiêu, vội vã nói tin tức này cho cậu ấy.
Trình Kiêu nói: “Vui.” Ánh mắt lại nhìn về phía Tô Văn Văn trong n.g.ự.c Lục Tư Hoa.
Đã lâu rồi cậu ấy không ôm cô bé, cô bé có nặng không? Nhìn càng trắng nõn, có phải càng mềm mại hay không?
Trong lòng có chút ngứa ngáy, thật muốn đến ôm một cái.
Ánh mắt nhìn chằm chằm, tha thiết không thôi.
Lục Tư Hoa cũng không biết bên kia có một tên tiểu nhân trông mong nhìn bên này, muốn đưa tay ôm đứa bé trong lòng cô ấy, rồi lại có chút cân nhắc, cuối cùng do dự một lúc lâu, nhưng không có động tác gì.
“Trình Kiêu, cậu muốn ôm em gái tớ không?” Tô Kiến Binh hỏi cậu ấy.
Trình Kiêu thành thật gật đầu: “Muốn"
“Mẹ, Trình Kiêu muốn ôm Vãn Vãn." Tô Kiến Binh chạy tới chỗ Lục Tư Hoa nói với cô ấy.
Lúc này Lục Tư Hoa mới chú ý tới Trình Kiêu, cậu ấy đang đứng trước mặt cô ấy, trông mong nhìn cô ấy, trong mắt có chút khát vọng.
Lục Tư Hoa nở nụ cười, đưa Vãn Vãn cho cậu ấy: “Ôm chặt, đừng ngã nhé."
Trình Kiêu ôm lấy, cúi đầu thấy Vãn Vãn đang mở to đôi mắt nhìn cậu ấy.
Mắt to, giống như nho đen, rất đẹp.
Trái tim của cậu ấy mềm nhũn, khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của cô bé, trái tim cậu ấy cũng dâng lên một dòng nước ấm, trực tiếp đem trái tim lạnh như băng của cậu ấy hòa tan.
“Thật tốt." Cậu ấy thì thào nói, ôm cô bé thật chặt, rồi lại sợ cô ngạt chết, lại buông lỏng tay.
“Trình Kiêu, tới nói với cậu này, chỉ cần chờ chúng tớ xây nhà xong, chúng tớ sẽ chuyển đến đây, sau này sẽ làm hàng xóm của cậu, sau này cậu muốn ôm Văn Vãn lúc nào cũng được." Tô Kiến Binh đi theo bên cạnh cậu ấy nói không ngừng.
Khóe miệng Trình Kiêu cuối cùng cũng nhếch lên, lộ ra một nụ cười, thật tốt.
Sau này cậu ấy sẽ bắt nhiều cá, bắt thịt rừng cho Vãn Vãn... Ừm, hiện tại Vãn Vãn vẫn không thể ăn những thứ đó, vậy thì để dành chờ sau này Vãn Văn có thể ăn những thứ này sẽ cho cô bé ăn.
Cậu ấy muốn nuôi Vãn Vãn trắng trẻo mập mạp, không bị đói khát thống khổ.
Cậu không kìm được nhớ tới em gái của mình, trong lòng đau đớn.
Lúc em gái mất tích, chỉ mới ba tuổi, trong nhà nghèo, không có đồ ăn ngon, em gái đói đến da bọc xương.
Nếu không phải do tham ăn, làm sao có thể bị người ta lừa đi?
Cậu ấy muốn nuôi dưỡng Vãn Vãn thật tốt, tuyệt đối không thể bởi vì một chút đồ ăn, liền bị người xấu lừa đi.
Tô Văn Vãn chớp mắt nhìn thiếu niên trước mặt. Người này sau này sẽ trở thành ông chủ lớn, hiện tại tạm thời chưa có gì. Cậu ấy rõ ràng muốn giả vờ thờ ơ nhưng trong mắt lại vô tình lộ ra tình yêu dành cho cô bé.
Cô bé thích cậu ấy đối tốt với cô bé, cô bé có ba người anh trai thương cô bé, thêm một anh trai cũng yêu thương cô bé nữa cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trình Kiêu thật sự rất tốt, bất kể là trong sách miêu tả, hay là cậu ấy bây giờ chỉ là thiếu niên, đều khiến trong lòng Vãn Vãn có một loại an tâm không nói nên lời.
Giống như, cậu ấy nên đối xử tốt với cô bé như vậy.
Cô bé thích cảm giác được sủng, ừm, đặc biệt tốt.
Nghĩ tới đây, cô bé vui vẻ không nhịn được, khóe miệng liền chảy nước miếng, ánh mắt Trình Kiêu nhìn càng thêm dịu dàng.
“Em gái tớ cười kìa, Trình Kiêu, em gái tớ rất thích cậu." Tô Kiến Binh cũng nhìn thấy thì có chút ghen tị.
Em gái chưa từng cười với cậu bé như bây giờ, cậu bé vẫn là anh ruột của cô bé mà.
“Để tớ ôm một cái.” Tô Kiến Binh đột nhiên vươn tay ra muốn ôm Vãn Vãn.
Trình Kiêu không chịu, nghiêng người tránh sang chỗ Tô Cần và Lục Tư Hoa.
Tô Kiến Binh có chút tức giận, đó là em gái của cậu bé, cậu bé hào phóng mới ôm Trình Kiêu một cái, nhưng không thể coi như là vật sở hữu của mình chứ? Không cho mình ôm một cái?
“Cậu đứng lại! "Tô Kiến Binh hô một tiếng.
Có Trình Kiêu âm Vãn Vãn, Lục Tư Hoa có thể yên tâm tham gia xây nhà. Cô ấy có quá nhiều ý nghĩ, sân xử lý như thế nào, cô ấy đều đã nghĩ kỹ.
Sau khi chuyển nhà, cô ấy muốn sử dụng cái sân này tốt hơn, thêm hai phần đất kia, cô cũng muốn sử dụng thật tốt.
Đi hỏi một chút, có thể nuôi thêm mấy con gà hay không, bọn nhỏ trong nhà bị thiếu dinh dưỡng, phải bồi bổ thân thể thật tốt.
Qua mấy tháng nữa, Vãn Vãn cũng lớn, cũng phải ăn thức ăn lỏng, phải suy nghĩ thật kỹ.
“Tư Hoa, chúng ta xây ba phòng, những chỗ khác tạm thời đều làm vườn rau thì sao?” Tô Cần hỏi Lục Tư Hoa, vì quá vui nên anh ấy đã đem sự khó chịu của ngày hôm trước vứt sau đầu.
Lục Tư Hoa ừ một tiếng: “Ba phòng cũng đủ rồi, ba anh em Kiến Quốc có thể ở một phòng, anh và em một phòng, còn lại một phòng làm phòng bếp. Nhưng chúng ta phải dùng hàng rào vây quanh".
“Đương nhiên rồi, không bao quanh hàng rào thì không an toàn." Tô Cần liên tục gật đầu.
Trình Kiêu cũng biết chuyện xây nhà bên này, cậu ấy ôm Vãn Vãn đi qua. “Cậu, có cần cháu làm gì không a?"
Ánh mắt tỏa sáng, nhưng cũng có chờ mong.
Mọi người hào hứng bàn về ngôi nhà mới.
Thời gian trôi nhanh, vào cuối tháng 8 âm lịch (tháng 10 dương lịch) năm 1968, vụ thu hoạch vừa kết thúc không lâu, thôn Hạ Hà tràn ngập niềm vui của một vụ mùa bội thu sau vụ thu hoạch.
Vụ thu hoạch năm nay, không biết vì lý do gì lại tốt hơn bình thường. Có lẽ liên quan đến tính tích cực của xã viên, cũng có thể là năm tốt, sản lượng mỗi mẫu 250-300 kg. Đây là tỉ lệ tương đối cao trong toàn xã, thậm chí là toàn huyện.
Vào mùa thu hoạch hè, sản lượng nông nghiệp của thôn Hạ Hà cũng rất cao, có điều lần đó đại đội không phân phát lương thực.