Cô bé có chút mong chờ muốn được thấy bà nội Tô bị vả mặt.
Bên ngoài bà nội Tô vẫn mắng chửi ồn ào, không cần đoán bà ta cũng biết là ai lấy trộm trứng gà. Trong nhà này, cũng chỉ có thằng Cả và thằng Hai ở đây, thằng Ba đi học trong huyện, rất ít khi về nhà. Trứng gà này là bà ta luộc cho con dâu Cả, cho nên gia đình thằng Cả không thể nào lấy trộm được, vậy cũng chỉ còn lại gia đình thằng Hai.
Tuy rằng thằng Hai thành thật, nhưng không chối bỏ được nó là một đứa thương vợ, lúc ban ngày còn vì chuyện mấy quả trứng gà, lề mề mãi bên người bà cụ, chắc chắn là nó lấy chứ không ai vào đây.
Nhưng bà ta mắng chửi nửa ngày, trong phòng của con trai thứ hai cũng không có người nào đi ra, sắc mặt của bà ta thối hoắc, quyền uy trong cái nhà này của bà ta đã bị uy hiếp, bà ta đi qua gõ cửa phòng nhà thằng Hai, nhưng sống c.h.ế.t không thấy mở cửa.
“Sao hả, lấy trộm trứng gà nên chột dạ hả? Mở cửa, không mở cửa thì đừng ăn cơm trưa nữa.” Bà nội Tô phá cửa.
Động tĩnh lớn thế này, tự nhiên khiến cho bên gia đình con trai Cả chú ý. Buổi chiều Lưu Chiêu Đệ vừa mới ăn xong hai quả trứng gà, buổi tối lại uống một chén canh gà, lúc này tâm trạng đang rất tốt. Nghe tiếng mắng của bà nội Tô, cô ta hơi nhướng mi, ra là trứng gà bị mất?
Trong lòng cô ta bỗng thấy hơi tức giận, cô ta sớm đã coi trứng gà canh gà trở thành đồ của mình, lúc này lại nghe mẹ chồng hô to trứng gà bị người ta lấy trộm, người tức giận nhất ngược lại là cô ta.
Đồ của cô ta, bị người khác trộm mất, cô ta có thể không tức giận sao? Hơn nữa còn là bên nhà chú Hai trộm, vậy càng không thể chịu đựng được.
Nhưng lúc này, đã có bà nội Tô ra mặt thay cho cô ta, cô ta cảm thấy mình không cần thiết phải đi ra ngoài. Vừa nhấc mắt, đã thấy Tô Đại Lực lén lút thò đầu ra bên ngoài nhìn, nhìn dáng vẻ của anh ta, có vẻ muốn đi ra ngoài xem trò hay, cô ta gọi anh ta lại: “Anh đi ra ngoài làm gì?”
“Hình như chú Hai lấy trộm trứng gà, anh ra xem thử, đó đều là đồ ăn của em.” Tô Đại Lực bĩu môi lải nhải.
Không hổ là hai vợ chồng, tâm tư giống hệt nhau. Nhưng lúc này, hiển nhiên Lưu Chiêu Đệ trầm ổn hơn Tô Đại Lực, cô ta nói: “Ông xã, anh đừng đi ra ngoài, mẹ đang nổi nóng, đừng để mẹ trút hết lửa giận lên người anh.” Tuy bà nội Tô thiên vị, nhưng cũng không ngu, nếu lúc này đi ra ngoài, nhất định sẽ trở thành nơi trút giận.
Tô Đại Lực nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không rước họa vào thân, anh chỉ đi xem thôi.” Nói xong đã ra khỏi phòng.
Lưu Chiêu Đệ nghĩ nghĩ, chồng mình sẽ không ngốc nghếch đụng vào họng s.ú.n.g như vậy, nếu có thể bẫy nhà chú Hai một phen, trong lòng cô ta cũng hả giận. Trộm đồ của ai không trộm lại đi trộm đồ của cô ta, đồ của cô ta có thể để cho người ta lấy đi một cách tùy tiện vậy sao? Lục Tư Hoa một hơi sinh liền ba cậu con trai, không phải cô ta chưa từng ghen ghét, lúc này cả hai cùng sinh con gái, mẹ chồng lại thương Tứ nha đầu của cô ta hơn, đúng là hả dạ mà.
Sinh con gái thì làm sao, để được bà nội Tô yêu thương vào tận xương tủy, đây là việc yêu cầu trí tuệ, không phải cứ làm bừa là được.
Ở điểm này, cô ta rất bội phục ông xã của mình, nhiều năm như thế, dưới tình huống chỉ sinh được một đứa con trai, còn có thể làm cho mẹ chồng trọng nam khinh nữ thiên vị cho nhà mình, trừ bỏ thủ đoạn của cô ta ra, không thể không nhắc tới những lời nói ngọt lấy lòng của ông xã ở chỗ của bà cụ.
Bên gia đình chú Hai có ba đứa con trai thì sao? Bà cụ vẫn thiên vị nhà bọn họ hơn, sinh con gái thì sao, trái tim của bà nội Tô cũng vẫn đặt lên người Tảo Tảo của cô ta. Đồng thời cũng để cho ba đứa con gái khác không phải chịu hà khắc quá mức, được hưởng đãi ngộ không khác mấy với mấy đứa con nhà chú Hai, đây chính là trình độ.
Bên kia, bà nội Tô đã mở cửa phòng.
Tô Vãn Vãn vừa mới sinh ra, thị lực của cô bé hơi kém, chỉ có thể thấy được một bóng dáng mơ hồ, chỉ đành phán đoán bằng âm thanh, bà nội tiện nghi này của cô bé hình như rất tức giận? Chỉ vì mất mấy quả trứng gà sao?
Cũng đâu phải là nhà họ lấy, bọn anh Cả đi bắt trứng chim, đó là tự bọn họ tìm được bên ngoài.
Kiếp trước Tô Vãn Vãn ăn ngon dùng tốt, trong lúc nhất thời không thể lý giải được chuyện hai quả trứng gà, có vậy thôi mà phải tích cực đến vậy sao?
Lại nhớ đến tình tiết trong sách, bà nội Tô khắt khe với gia đình con trai thứ Hai, còn có một nguyên nhân nữa là do nguyên thân sinh ra, bị đồn đãi xác nhận là tai tinh, bây giờ là thập niên 70, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, như vậy cũng có thể lý giải được phần nào.
Thấy bà nội Tô vào trong, Tô Cần tiến lên hô một tiếng: “Mẹ.” Cũng không hỏi vì sao bà ta lại đến đây, khỏi cần nghĩ cũng biết tại sao lại tới, vừa rồi bà ta ở bên ngoài ồn ào lớn đến thế.
Đôi mắt của bà nội Tô đảo qua bốn phía một lượt, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, lại không tìm được cái gì cả. Cái mũi của bà ta ngửi ngửi, hiển nhiên là ngửi được mùi vị của trứng, ánh mắt liền âm trầm xuống, lập tức ném qua ánh mắt hình viên đạn: “Quả thực trứng gà là do mày trộm!” Không phải là câu hỏi, đó là một câu khẳng định.
Tô Cần nói: “Con không lấy trộm.”
Tô Kiến Binh ở bên cạnh nói: “Bà nội, trứng gà bị mất sao? Sống hay là chín ạ?” Không phải bà nội giấu đồ ăn kín lắm sao, sao có thể bị mất? Đột nhiên hiểu ra: “Bà nội, không phải bà nghi ngờ do nhà con lấy trộm đó chứ?”
Trong phòng còn có hương vị của trứng chim, cái mũi của bà nội Tô thính như vậy, vừa rồi ngửi vài cái như thế, chắc chắn là nghĩ do bọn họ lấy trộm, việc này đúng là oan hơn cả Đậu Nga*.
*Oan Đậu Nga: Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội c.h.é.m đầu một cách oan uổng.
“Còn dám ngụy biện nữa à, tao ngửi được mùi rồi.” Bà nội Tô giận sôi máu, bà ta cho rằng thằng Hai là đứa thành thật, không ngờ nó cũng học thói trộm cắp, lấy trộm trứng gà của bà ta.
Lúc anh ấy ghé sát vào người bà ta hỏi trứng gà, bà ta đã hoài nghi anh ấy, uổng công bà ta còn giấu cho kín mít, không ngờ rằng vẫn bị anh ấy trộm đi.
Càng nghĩ càng giận, chổi lông gà trong tay hung hăng đánh lêm người anh ấy: “Mày dám ăn trộm này! Mày dám ăn trộm này! Trong nhà mà còn dám trộm!”
Chổi lông gà đánh lên người, rất đau. Tô Cần khẽ cau mày, lại không hé răng, để bà ta đánh lên người anh ấy.
Tô Kiến Binh ở bên cạnh nói: “Bà nội, nhà cháu không trộm, nhà cháu ăn trứng chim, vừa mới đào được.”
Bà nội Tô lại nói: “Bọn mày đừng ở đó ngụy biện, không phải bọn mày thì còn ai vào đây?” Bà ta đã ngửi được mùi rồi, mà còn dám cãi, nuôi cho lớn gan, hôm nay không thể tha cho bọn này.
“Ngoài nhà con ả, không phải còn có nhà anh Cả hay sao?” Lục Tư Hoa thấy chồng mình bị đánh, cũng sốt ruột, bất chấp tất cả, mở miệng giải thích: “Nhà con bảo không lấy trộm, nghĩa là không có lấy. Là do bọn nhỏ hiếu thuận, thấy con đang ở cữ, không có gì để bồi bổ cơ thể, hai anh em nó mới đi đào trứng chim.”