Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 82: Chương 82




Lục Tư Hoa nấu ăn cũng được coi là ngon rồi, không tiếc cho dầu, nhưng vẫn không thể so sánh với những đầu bếp nổi tiếng của thế hệ sau.

Vãn Vãn rất thích ăn các món ăn do Lục Tư Hoa nấu, dùng gia vị ít nhất, nhưng cô ấy lại có thể mang lại hương vị tươi ngon của món ăn, ăn vào miệng, lưu lại hương vị, nó hoàn toàn khác với việc thế hệ sau dựa nhiều vào gia vị mới có được vị tươi ngon đó.

“Em gái, có phải em cũng muốn ăn không?” Tô Kiến Dân nhìn thấy Vãn Vãn l.i.ế.m môi, cậu ấy cũng l.i.ế.m chỗ đó, cậu ấy nghĩ đến lúc trước khi trong nhà có thức ăn ngon.

Tô Vãn Vãn không có gì để trả lời cậu ấy, bây giờ những từ đơn cô bé có thể nói rất ít. Hơn nữa, nói nhiều còn rất mệt, phải nghỉ ngơi một thời gian dài. Đây là “sự gian lận” do kí ức kiếp trước của cô bé mang đến, nếu không có những gian lận này, liệu cô bé có biết nói sớm như thế không?

Vấn đề này, không có đáp án.

Đang suy nghĩ, liền nghe thấy một tiếng động lớn từ bên ngoài truyền tới, sau đó liền nghe thấy tiếng mắng chửi ở đó: “Mẹ kiếp, cái thứ có ba mà mất dạy"

Tô Vãn Vãn và Tô Kiến Dân đều giật mình, ai đang mắng chửi ở đó vậy?

Vãn Vãn ngọ ngoạy muốn bò xuống khỏi giường, muốn đi xem xem ngoài kia rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ là bà nội Tô lại tới?

Bà ta biết được chuyện ba Tô tìm được việc rồi?

Tô Kiến Dân cũng muốn ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra, chạy được nửa đường, thì thấy Tô Văn Vãn đang chật vật trèo xuống bên góc giường, trông rất nguy hiểm, như thể cô bé sắp ngã.

Cậu ấy vội vàng chạy tới ôm lấy cô bé, dắt cô bé đi quá chậm, trực tiếp muốn ôm cô bé lên.

Nhưng phát hiện, rất nặng.

 

Vãn Vãn không thể đợi được nữa, trực tiếp nằm xuống đất và bắt đầu bò.

Thân hình nhỏ bé cong người, bò hướng ra ngoài cửa, tốc độ rất nhanh.

Cuối cùng bò ra đến ngoài cửa, liền nhìn thấy ở sân đối diện, Trình Kiêu đang cầm dao, giận dữ trừng mắt nhìn người trước mặt, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Từ trước tới nay cô bé chưa từng thấy Trình Kiêu hung dữ như vậy, những gì trước đó cô bé thấy luôn là những mặt dịu dàng của cậu ấy. Nhưng Tô Văn Vãn chẳng những không bị hù dọa, thậm chí cô bé còn rất phấn khích.

Lúc này mới giống nhân vật Boss phản diện trong cuốn sách kia, người kia m.á.u lạnh khiến cho người khác phải sợ hãi, lúc này tính cách đó của Trình Kiêu mới chỉ bắt đầu được hình thành.

Cô bé ưỡn người đi đến cửa phòng, sau đó lại ưỡn người, dùng cả tay cả chân bò ra ngoài viện.

"Em gái, em đi làm gì vậy?" Tô Kiến Dân sợ hãi, em gái mới từ dưới giường leo xuống, sao lại đi còn nhanh hơn cả cậu ấy vậy chứ? Một cái chớp mắt đã đi đến cửa phòng.

Cậu ấy dùng sức ngăn cản Vãn Vãn, không cho cô bé bò đi ra ngoài.

Mẹ dặn cậu ấy trông chừng em gái, không được để em gái bò đi lung tung. Nhiệm vụ này, chỉ mới phút trước vẫn còn hoàn thành tốt, nhưng đến lúc này, cậu ấy lại cảm thấy có chút đau đầu.

Em gái quá mức hiếu động cũng khiến cậu ấy rất đau đầu.

Tô Vãn Vãn lại không để ý tới cậu ấy, muốn lách qua cậu ấy rồi bò ra ngoài, nhưng lại bị Tô Kiến Dân gắt gao ngăn cản. Mặc dù Kiến Dân vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn dư sức ngăn cản Vãn Vãn, mỗi lần em gái di chuyển, cậu ấy sẽ nhích người chặn cô lại.

Vãn Vãn rất buồn rầu, ông anh ba này của cô bé sao lại thiếu thông minh vậy chứ? Cô bé muốn đi qua nhìn xem Trình Kiêu đang làm gì, người đàn ông trước cửa nhà cậu ấy là ai. Cô bé "A a a" kêu vài tiếng, nhưng Tô Kiến Dân vẫn không hề nhúc nhích.

Vô cùng bất lực, Vãn Vãn cũng không bò tiếp, cô bé liền ghé vào cửa phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm nhà họ Trình đối diện ở đối diện.

Lúc này Trình Kiêu không biết tất cả những gì về mình đã bị người ta nhìn hết vào trong mắt. Mắt cậu ấy nhìn chằm chằm về phía trước, người đàn ông kia có ý đồ tiến lên một bước, nhưng lại nhìn con d.a.o lánh lánh dưới ánh mặt trời trong tay Trình Kiêu, thế nên cũng không dám tiến lên.

Chớ xem thường Trình Kiêu mới chỉ có tám, chín tuổi, từ nhỏ cậu ấy đã học võ từ người ba đã mất của mình, từ nhỏ đã được ông ấy dẫn đi săn trong núi. Ba của cậu ấy đã mất, nhưng mỗi ngày cậu ấy vẫn đi lên núi luyện tập, vậy nên cơ thể cậu ấy linh hoạt như một con khỉ.

So về sức lực thì đương nhiên không qua được người đàn ông kia, nhưng nếu so về độ linh hoạt, thì người đàn ông kia không thể so sánh được.

Người này suy nghĩ, nhìn xem có thể cướp lấy con d.a.o trong tay Trình Kiêu hay không.

Trình Kiêu lại không dám buông lỏng một giây nào, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, chỉ cần gã kia vừa có hành động, cậu ấy sẽ giơ con d.a.o trong tay lên phía trước.

"Cút!" Trình Kiêu nắm thật chặt con d.a.o trong tay, ánh mắt như con sói con, hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Gã đàn ông này cũng thật sự không dám tiến lên, gã ta sờ lên cằm: "Trình Kiêu, mày xem mẹ mày đã góa chồng nhiều năm như vậy, cũng nên tìm đàn ông rồi. Chỉ cần mày cho tao vào, sau này tao sẽ nuôi hai mẹ con mày"

Trình Kiêu lại lạnh lùng nhìn gã, quơ quơ con d.a.o trong tay: "Cút!"

Tô Vãn Vãn có nghe được, nhưng lại không thấy rõ được mặt của người đàn ông kia, chỉ thấy được bóng lưng của gã nên cũng không biết người này là ai. Nhưng nghe cuộc đối thoại của Trình Kiêu với người đàn ông đó, trong lòng cô bé chợt cảm thấy đau lòng cho cậu ấy.

Người này, chắc là đang đòi ngấp nghé mẹ Trình Kiêu?

Mẹ Trình mất chồng từ khi còn trẻ, lại thêm nỗi đau mất con gái, vậy nên cô ấy chỉ còn một đứa con trai tám tuổi để sống, có người ngấp nghé cô ấy, cũng không phải không có khả năng.

Mẹ Trình lại là một người phụ nữ xinh đẹp, năm đó khi chưa kết hôn, cô ấy cũng được rất nhiều người thích. Sau đó, sau khi gả cho ba Trình, những chuyện này mới có thể lắng xuống.

Bây giờ ba Trình đã qua đời, hơn nữa cũng đã mất được nhiều năm, còn có rất nhiều lời đàm tiếu về cô ấy, sao có thể không có người ngấp nghé cơ chứ?

Cũng thật khó cho Trình Kiêu, vẫn còn nhỏ nhưng cậu ấy đã phải đảm nhận công việc của một người đàn ông, để bảo vệ cái nhà này, bảo vệ mẹ của hắn, cậu ấy nhất định phải kiên cường.

Nhìn xem tình huống bên kia, Tô Vãn Vãn có chút lo lắng cho tình cảnh của Trình Kiêu. Mặc dù người đàn ông kia nhìn hơi gầy yếu, nhưng dù sao cũng là đàn ông, còn Trình Kiêu vẫn chỉ một đứa bé, dù có linh hoạt, nhưng cũng khó có thể đấu lại người kia.

Cũng không cần quá lo lắng! Trong lòng Tô Vãn Vãn vẫn có chút sốt ruột, lại nhìn về phía anh ba mình, cô bé "A a" nhắc nhở, muốn anh ba ra ngoài gọi người giúp.

Hiện tại là ban ngày, những người lớn đều ra đồng làm việc, ở đây có rất ít người đi qua. Có thể là bởi vì nguyên nhân này, gã đàn ông kia mới có có lá gan này?

Là muốn nhân cơ hội này, tiến vào nhà họ Trình, sau đó tiếp xúc thân mật với mẹ Trình?

Cô bé cũng không biết, mẹ Trình có trong nhà hay không, nếu như có ở nhà, bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể chưa đi ra cơ chứ?

Nhưng nếu đi ra, bị người đàn ông kia bắt được thì sẽ phải làm sao?

Có phải sẽ bị người đàn ông này bắt lại ngay? Nếu như chuyện này bị lộ ra, người dân trong thôn sẽ nghĩ như thế nào?

Chắc chắn sẽ có người lấy cô ấy ra làm trò cười?

Đây cũng là nguyên nhân Trình Kiêu cầm d.a.o ngăn trước mặt người kia?

Đột nhiên, Tô Vãn Vãn rất ghét người đàn ông này, gã ta đang muốn hại nhà họ Trình sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.