Từ sau khi ba cậu ấy mất, sau khi em gái mất, ngoại trừ mẹ, có rất ít người quan tâm cậu ấy. Người trong thôn, ngoài miệng cũng nói quan tâm, nhưng cậu ấy vẫn nhìn ra được đâu là quan tâm thật đâu là quan tâm giả. Cũng có người thật quan tâm cậu ấy, nhưng sẽ không giống Vãn Vãn, trong mắt dường như chỉ có cậu ấy.
Trái tim cậu ấy như được sưởi ấm, chuyện vừa xảy ra, còn có cả nỗi sợ hãi ban nãy, dường như không còn nữa. Cậu ấy nở nụ cười với cô bé, sau đó bế Vãn Vãn đứng lên.
"Sao Vãn Vãn lại tới đây?" Trình Kiêu ôm cô bé vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi. Cậu ấy sợ nói lớn sẽ dọa cô bé.
Tô Vãn Vãn chỉ gọi "anh", cũng không nói gì khác, không phải là không muốn nói, mà là không thể nói được.
Dây thanh vẫn còn quá non, phát âm không cho phép, mới chỉ nói thêm mấy chữ, cuống họng cô bé đã đau buốt rồi.
Lúc này, Tô Kiến Dân đã chạy đến bên này, cậu ấy nói: "Anh Kiêu, anh không sao chứ?"
Ánh mắt Trình Kiêu trầm xuống: "Hai người đều nhìn thấy?"
Tô Kiến Dân nói: "Là em gái nhìn thấy, lo lắng cho anh, em ấy tự mình bò sang, em đuổi cũng không kip."
Bò qua? Ánh mắt Trình Kiêu thay đổi, nhìn sang phương hướng nhà họ Tô, rồi lại nhìn về phía Tô Vãn Vãn, mặc dù khoảng cách hai nhà không quá xa, nhưng một đứa trẻ lại tự bò qua, trên mặt đất thì đều là đá với sỏi, không cần nghĩ cũng biết đau thế nào rồi. Cậu ấy lập tức cảm thấy đau lòng, cầm bàn tay của cô bé lên nhìn, đúng là nhìn thấy trên bàn tay cô bé đầy những vết xước, có chỗ còn có cả tơ máu. Tay của cô bé vô cùng mềm, bây giờ lại có có m.á.u chảy, như vậy càng khiến cậu ấy đau lòng.
Cậu ấy hỏi: "Vãn Vãn, sao em lại bò qua đây?" Còn nói: "Có đau hay không?"
"Đau đau!" Tô Vãn Vãn cau mày, nhưng lại thấy vẻ mặt đau lòng của cậu ấy, cô bé lại lắc đầu: "Không không."
Cô bé càng nói như vậy, Trình Kiêu lại càng đau lòng. Làm sao có thể không đau cơ chứ? Da bị xước, m.á.u chảy ra, Vãn Vãn còn nhỏ như vậy, chắc chắn là sẽ rất đau.
Cậu ấy trừng mắt liếc Tô Kiến Dân, đã năm tuổi mà còn không trông được Vãn Vãn sao? Cứ để cô bé bò như vậy sao?
Tô Kiến Dân cũng tủi thân, em gái bò quá nhanh, cậu ấy cũng không chú ý tới, vừa phát hiện thì cô bé đã bò đi xa rồi.
Có một đứa em gái quá thông minh, có đôi khi cũng là một loại áp lực. Nhưng em gái thông minh, lại khiến cho cậu ấy có cảm giác tự hào khó tả, đó chính là em gái của Tô Kiến Dân cậu ấy nha.
Nhỏ như vậy, đã biết quan tâm người khác, còn biết bò đến chỗ người ta để an ủi.
Sau đó, cậu ấy lại nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Sao cậu ấy lại có chút ghen tị nhỉ?
Trình Kiêu cũng không để ý trong lòng Tô Kiến Dân xoắn xuýt phiền muộn như thế nào, cậu ấy bế Vãn Vãn đi vào trong nhà mình.
Cậu ấy bắt đầu tìm hộp đựng thuốc, cậu ấy thường xuyên lên núi bắt thú rừng, thường xuyên bị thương, nên cậu ấy chuẩn bị rất nhiều thuốc thảo dược trị thương. Bình thường chỉ có mỗi bản thân dùng, hiện tại cậu ấy nhìn thấy Vãn Vãn bị thương, làm sao có thể nhịn được, chỉ muốn nhanh chóng chữa trị vết thương cho cô bé.
Cậu ấy như nhớ lại bàn tay Vãn Vãn bị thương lúc nửa năm trước. Hiện tại tay đã lành rồi, cũng đã cử động lại bình thường, nhưng nó vẫn khiến cậu ấy nhớ lại nỗi nguy hiểm khi đó.
Lúc Vãn Vãn suýt chút nữa bị sói ăn thịt, hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu ấy, khiến cậu ấy không thể không rùng mình.
Lúc ấy nếu như cậu ấy có việc không thể chạy tới kịp, có thể sẽ không cứu được Vãn Vãn, vậy hậu quả sẽ như thế nào đây?
Lại nhịn không được hận bà nội Tô, bà già này, cậu ấy chỉ hận không thể trả thù thay cho cô bé.
Quá đáng ghét!
"Anh" Tô Vãn Vãn nhẹ giọng gọi.
Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện cảm xúc táo bạo kia, nhưng sao có thể thoát khỏi con mắt của Vãn Vãn, cô bé có sự nhạy cảm trời sinh mà.
Có phải cậu ấy lại nghĩ tới cái gì rồi không?
Bàn tay nhỏ của cô bé sờ lên mặt cậu ấy, Trình Kiêu giật mình, liền thấy trong mắt Tô Vãn Vãn hiện lên sự lo lắng, cậu ấy cười cười: "Vãn Vãn, một lát là hết đau ngay, anh trai thoa thuốc cho em."
Cậu ấy đặt Vãn Vãn ngồi lên ghế, sau đó đi lấy thuốc cho cô.
Cậu ấy để tất cả các loại thuốc ở trong một cái hộp, có một số thuốc tươi, cũng có thuốc khô, còn có một vài loại đã được nghiền rồi trộn với nhau.
Thứ cậu ấy muốn tìm chính là loại thuốc được được nghiền nhỏ mà cậu ấy hái được ở sau núi, lúc ấy là ông thợ săn già nói cho cậu ấy biết, loại thuốc này rất hiệu quả.
Cậu ấy lấy ra một gói thuốc bột, sau đó sát trùng bàn tay cho Vãn Vãn, bàn tay nhỏ của cô bé rất bẩn, cô bé bò từ bên nhà Tô tới nhà họ Trình, trên đường cũng có nhiều bùn đất, tay vừa dính đất vừa có máu, không rửa sạch thì sao có thể thoa thuốc được chứ?
Thuốc bột được tán đều trên bàn tay trắng nõn của cô bé, bởi vì bò nên trên tay rất nhiều vết thương nhỏ, cậu ấy vừa rắc thuốc lên, cô bé cũng đau đến giật người.
"Đau đau!" Tô Vãn Vãn nhíu mày, hai hàng lông mày cong cong nhíu lại thành một hàng, trong mắt cô bé đã lóng lánh nước, lông mi cũng có một giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống, khiến Trình Kiêu cảm thấy đau lòng.
"Lát nữa sẽ không đau nữa." Trình Kiêu thổi thổi tay cô bé, giống như thổi thổi như vậy thì cô bé sẽ hết đau ngay.
Cậu ấy cũng không muốn làm đau cô bé, cũng biết khi rắc thuốc bột này lên vết thương sẽ hơi xót, nhưng nếu không rắc lên vết thương như vậy thì vết thương cũng sẽ không khỏi nhanh được. Cậu ấy không muốn khiến vết thương của cô bé nặng hơn, cậu ấy cũng không có thuốc tây để thoa lên cho cô bé, nên chỉ có thể dùng loại thuốc bột này.
Trong lòng cậu ấy lại thầm nghĩ, sau này có nên chuẩn bị thêm cả thuốc tây không? Da thịt cậu ấy dày, quẳng đâu cũng không sợ đau, nhưng Vãn Vãn còn nhỏ như vậy, lại còn rất hiếu động, nhỡ đâu đυ.ng phải gì đó rồi bị thương thì phải làm sao?
Ừm, vẫn nên chuẩn bị một vài loại thuốc khác, để đề phòng.
Tô Vãn Vãn không biết Trình Kiêu đang có suy nghĩ này, trong mắt của cô bé chỉ có loại thuốc bột kia, cô ấy chỉ đang có một cảm giác duy nhất, đó là đau.
Lúc cô bé bò đi, cô bé không có cảm giác đau. Cũng chỉ muốn bò nhanh đến bên cạnh Trình Kiêu. Lúc bò không có cảm giác gì, nhưng khi được Trình Kiêu ôm vào lòng, cô bé mới có cảm giác đau, giờ lại bị loại thuốc này kích thích, cuối cùng cô bé phải rơi nước mắt vì đau.
Rất lâu không có cảm giác đau như vậy. Trong thời gian một trăm ngày này, cô bé được bà nội Tô cũng ra sau núi, để bảo vệ mạng sống, cô bé đã dùng hết sức kéo quần áo của bà ta, như vậy sẽ không biết đau. Sau đó thì cảm giác được thì cô bé cũng đã ngất đi, rồi cô bé cũng dần quên đi cơn đau này.
Còn lần này là đau thật, đau nhói đến tận tim phổi.
Cơ thể cô bé rất nhạy cảm, chỉ hơi đau một chút thôi là cô đã cảm nhận được rồi. Kiếp trước cơ thể cô bé cũng rất nhạy cảm với cảm giác đau. Trước kia mỗi lần bị bệnh nằm viện, tiêm chính là nỗi sợ lớn nhất trong đời của cô bé, kiếp này cơ thể cô bé khỏe như trâu, cuối cùng cũng không phải sợi kim tiêm và thuốc đắng nữa rồi.
Ai ngờ, vừa ra đời đã bị thương nhiều như vậy rồi. Thiếu chút nữa bị bà nội Tô bóp chết, sau đó suýt bị gãy hết xương tay, chưa cần tiêm, cũng không cần uống thuốc, bao nhiêu nỗi đau cô bé đều trải qua rồi.
Hiện tại, lại bị thương.
Trong mắt cô bé ngấn nước mắt, đáng thương nhìn Trình Kiêu: "Đau đau."