Lưu Bàng có hơi thất vọng, cảm thấy sao những người này không biết hàng gì hết.
Lưu Bàng quay đầu an ủi Lục Hương: “Không sao, chúng ta chờ thêm chút nữa.”
Lưu Chương ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, đợi lát nữa dẫn cô vào xưởng chơi.”
Trong xưởng đều là một số phân xưởng, không có gì để chơi. Nhưng đối với người ngoài màm nói, xưởng quốc doanh vẫn là nơi rất thần bí, dẫn bạn bè vào dạo một chút, vừa thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ, còn rất có thể diện.
…
Người duy nhất mua thịt, Thạch Tử mang đồ mình mua vào nhà ăn. Sau đó mua một phần cơm hai cái màn thầu, mở thịt đã mua ra, ăn say sưa.
Con người anh ấy cũng rất thú vị, tuổi đã không nhỏ, cũng không mong mỏi tìm bạn gái.
Bình thường tiêu hết không dư một xu, cũng rất tốt với người khác, có gì ăn uống đều sẽ cho mọi người nếm thử. Mối quan hệ ở trong xưởng vô cùng tốt, dạo này lại lên làm tổ trưởng, nhất thời vô cùng nổi trội, rất nhiều người đều thích giao du với anh ấy.
Nhưng người khác cũng không ngốc, loại người như Thạch Tử làm bạn cũng không tồi, nếu làm đối tượng thì quá phá của.
Hôm nay lại thấy anh ấy mua đồ ở bên ngoài, mọi người đã hỏi thăm rồi, thịt heo vụn và lòng heo nấu chín một tệ rưỡi một cân thật sự không rẻ. Kết quả, anh ấy mua mỗi thứ một cân, thực sự quá xa xỉ, bản thân anh ấy có thể ăn bao nhiêu?
Đang ăn ngon lành, mọi người ngửi mùi thơm xa lạ trong không khí, trầm mặc.
Tuy nói đồ ăn trong nhà ăn ngon, nhưng ngày nào cũng ăn nên đã sớm ngán rồi.
Hơn nữa đồ ăn ở nhà ăn cũng chỉ có hai ba món nấu qua nấu lại.
Người xung quanh vốn dĩ ăn còn được, nhưng thấy anh ấy ăn ngon, bỗng nhiên cảm thấy những món ăn trong nhà ăn này không có mùi vị gì.
Đều nhìn Thạch Tử ăn. Thấy anh ấy trực tiếp múc chút nước chan cơm, ăn từng miếng thịt lớn, ăn rất chuyên tâm, dầu bóng đầy miệng.
Hơn nữa loại mùi thơm này vô cùng bá đạo, những người khác thấy anh ấy ăn, thèm tới mức nuốt nước bọt theo.
Thấy anh ấy ăn từng miếng to, không cần hỏi vị, chỉ nhìn dáng vẻ này cũng biết rất ngon.
Cũng không biết là ai, nuốt nước bọt một cái, âm thanh còn rất to, khiến người khác nhìn sang.
Trong đó có tổ viên của Thạch Tử, người bình thường luôn ở cùng với anh ấy, thực sự không nhịn được sự câu dẫn này, vươn đũa về phía gỏi, nói: “Tôi cũng nếm một chút.”
Thạch Tử đột nhiên dùng đũa đánh đũa của người khác, thế mà lại xuất hiện hành vi bảo vệ đồ ăn.
Trước đây chưa từng có chuyện này. Trước đây thịt kho và tôm to do nhà anh ấy làm, người khác muốn gắp thì gắp, sao thịt trông có vẻ bình thường này lại khiến anh ấy bảo vệ đến thế?
Người bên cạnh nói với Thạch Tử: “Tôi chỉ nếm một miếng nhỏ!”
Rõ ràng Thạch Tử có chút không nỡ: “Vậy cậu ăn đi.” Sau đó mắt còn nhìn đũa của anh ta, sợ anh ta gắp miếng to.
Người này cũng rất khách sáo, gắp một miếng nhỏ, kết quả ăn xong lập tức trừng to mắt: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Không đợi người khác trả lời, anh ta đã vội vã đi. Những người khác cũng có chút tò mò, lẽ nào thứ này có mị lực lớn như vậy, cũng mặt dày đến chỗ Thạch Tử ăn ké một miếng!
Gỏi giòn giã mang theo mùi thơm của thịt, bất luận làm đồ nhắm hay là ăn không cũng vô cùng ngon.
Thịt kho đó chính là sát thủ cơm.
Ăn một miếng ngon vô cùng, vội vã ăn miếng thứ hai. Rất nhanh một tốp người đều xông ra, so với thứ này, củ cải hầm buổi trưa đó tựa như không có bất cứ mùi vị gì.
Trong nhà ăn xuất hiện náo động lớn như vậy, không chỉ người khác chú ý, ngay cả đầu bếp trong bếp cũng nhìn thấy, nghe chủ bếp nói: “Mùi gì, thơm như vậy?”
Mấy đầu bếp khác vội nói: “Có người tới cọ nhiệt, thế mà lại bán đồ ở đây, ai không biết anh đã lấy được bằng đầu bếp!” Có người ở bên cạnh thêm lửa.
Chủ bếp cũng là người sành ăn, ngửi thấy mùi thơm này, không màng ganh tỵ, nói: “Tôi đi xem thử!” Nói xong cầm một hộp cơm lớn đi ra.
Người trong nhà ăn đều biết chủ bếp, vừa thấy ngay cả ông ta cũng ra ngoài, cũng muốn đi ra hóng náo nhiệt.
Mấy đầu bếp khác cũng muốn xem náo nhiệt, ào ào ra theo.
Rất nhanh nhìn thấy trước sạp bên ngoài xếp một hàng dài: “Này, bỏ cho tôi thêm chút đậu phộng.” Thứ này vốn đã thơm, trộn bên trong càng thơm.
Lục Hương trộn xong mới cân, cân xong còn sẽ thêm hai lát thịt.
“Cho tôi một cân!”
“Cho tôi nửa cân.”
“Thịt kho này, lấy cho tôi nhiều lòng chút, tôi thích ăn!”
“Giò heo, bỏ thêm chút giò heo.”
Mọi người có những thứ mình thích ăn khác nhau, người xếp phía trước còn chọn lựa, khiến người phía sau cực kỳ lo lắng, sợ lúc tới lượt họ, đồ ngon đều hết.
Hơn nữa sau khi đi ra, mùi thơm càng nồng, bụng đã đánh trống rồi.
Lúc xếp hàng, họ còn chậc chậc tấm tắc: “Những thứ lòng heo rẻ bèo này, thế mà còn có thể làm ra mùi vị này! Thật sự muốn trộn cơm ăn một miếng quá.”
“Chứ gì nữa, tôi muốn mua nhiều một chút, quay về tối cũng khỏi nấu cơm.” Bữa này còn chưa ăn xong, đã sắp xếp xong bữa sau rồi.
Bây giờ mua, mình và người nhà vừa hay ăn cùng, nóng hổi.
Thịt kho Lục Hương đều sẽ thêm nước sốt sau khi cân xong cho họ.
Nước sốt đậm vị cũng là tinh hoa, dùng nó trộn cơm, chấm màn thầu là tuyệt đỉnh.
Ăn một miếng rất đã thèm, rất có cảm giác thỏa mãn.
Màn rúng động này của xưởng gang thép rất nhanh ảnh hưởng tới xưởng lò xo bên cạnh, rất nhanh người của xưởng lò xe cũng ra hóng náo nhiệt.
Trước đây Lục Hương từng bày sạp, rất thành thục bán hàng. Có người muốn nhiều giò heo, có người muốn nhiều lòng, còn có người muốn nhiều nội tạng như tim heo.
Yêu cầu mọi người nêu ra đều cố hết sức thỏa mãn, Lưu Bàng ở bên cạnh thu tiền, căn bản không xuể, Lưu Chương và Từ Ái Đảng cũng ở bên cạnh phụ.
Tuy không biết Lưu Bàng bán được bao nhiêu, nhưng nhìn cái tráp tiền nhỏ đựng đầy ắp rồi.
Vốn dĩ hai chậu thịt to chất giống như núi, gỏi hết sớm nhất, thịt kho nhiều hơn, nhưng bán cũng rất nhanh. Đương nhiên cũng không phải toàn là người vừa hào sảng vừa phóng khoáng, cũng có người điều kiện không tốt, chỉ mua nước sốt!
Lục Hương vốn không muốn bán, nhưng thực sự quá nhiều người hỏi, dứt khoát đồng ý bán.
Nước sốt cho dù trộn đế giày ăn cũng ngon nữa là, hai hào một muỗng, hơn nữa trong muỗng ít nhiều sẽ có thêm chút thịt vụn.
Lưu Chương đã đói, bụng sôi ột ột, ngửi thấy mùi thơm này, càng thêm đói. Rất nhanh ngay cả thịt kho cũng bán sạch, nước cũng bị vét sạch sẽ.
Lưu Bàng cũng thụ sủng nhược kinh. Thứ anh ấy thích được người khác thích, loại cảm giác này cực kỳ tốt.
Đợi bán hết sạch, Lưu Bàng nói với Lưu Chương và Từ Ái Đảng: “Ây da, tiêu rồi! Tôi quên mang một phần gỏi cho các cậu rồi.”
Trước đó Lưu Chương và Từ Ái Đảng không xem trọng thứ này của anh ấy, nhưng thấy tình hình bán đồ, lại ngửi thấy mùi này, nghe người khác khen.
Dần dần mong đợi, nhưng lại nghe hết rồi?
“Tôi giúp cậu lâu như vậy, cổ họng đã nứt cả ra, kết quả cậu lại không mang cho tôi, không được, ngày mai phải bù!” Lưu Chương nói.
Sau đó Từ Ái Đảng cũng biểu thị ý tương tự.
Anh em bọn họ đùa nhau.
Những người khách khác không mua được nghe nói lập tức hỏi: “Ngày mai còn tới sao?” Họ tới muộn, lúc tới còn chưa chọn được thịt thuận mắt, đang do dự, người phía sau đã mua những thứ này rồi.
Khiến họ đang tiếc hùi hụi.
Lưu Bàng nói tới, nửa tháng liên tiếp đều tới.
Sau nửa tháng này đều vận chuyển heo cho tỉnh thành, mỗi ngày đều có mấy trăm cân lòng heo, cộng thêm số lòng tồn lúc trước, chắc chắn đủ.
Mọi người nghe có thể bán nửa tháng, định quay về nói với những người khác, ngày mai xin nghỉ năm phút trưa với tổ trưởng, tìm đại biểu mua giúp mọi người.
Đỡ cho vội vã, chen chúc với mọi người, cũng chưa chắc có thể mua được.
Sau khi Lưu Bàng và Lục Hương bán xong, Lưu Bàng nói: “Có thời gian tới chỗ tôi đi, chúng tôi còn có chuyện nên đi trước nhé!”
Quả thật trong trại của họ có việc, hơn nữa đều Lưu Bàng muốn làm nhất chính là chia tiền.
Vừa nãy anh ấy mở tráp tiền ra, tiền suýt chút trào ra.
Lưu Chương và Từ Ái Đảng cũng về, vốn dĩ họ không đói, nhưng lại nhìn mọi người nhiệt tình mua hàng mà đói.