Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 144: Chương 144




Hai thôn lại cách nhau xe, quay về một chuyến rất không dễ.

Lâu rồi không gặp, mấy chị em nói chuyện một lúc, nhưng bởi vì nhà nhỏ, không ở được, vẫn luôn không tận hứng.

Lục Hương nói: “Tiểu Phó đến vùng ngoài rồi, hôm nay chị hai ở nhà em đi, chị cả cũng tới luôn.”

Cha mẹ Lục vội vàng vui vẻ nói: “Được.” Sợ chị hai không đồng ý.

Chị hai nói: “Vậy thì ở lại một đêm, dù sao chị cũng không có việc gì.”

Sau đó họ nói chuyện, công việc mà chị cả tìm được. Bình thường hái rau giúp thôn, chị cả Lục bắt kịp thời điểm, tốp ba người đó của chị ấy đều có lương, phía sau đều tính điểm công.

Chị hai Lục không hiểu hái rau gì.

Sau đó Lục Hương kể từng chuyện trong nhà nuôi heo, lều lớn trồng rau trái vụ trong thôn trong khoảng thời gian này cho chị ấy nghe.

Chị hai Lục cảm thán: “Chị mới rời đi chưa lâu, sao lại xuất hiện thay đổi long trời lở đất như vậy.”

Buổi chiều là đồ ăn Lục Hương nấu, thịt khô hầm cải trắng. Trong nhà còn chịu phung phí, nấu cơm.

Sau khi nấu xong, mùi thơm của cơm, mùi thơm của đồ ăn hòa quyện lại, cả sân đều là mùi thơm.

Ngay cả hàng xóm cũng ló đầu nhìn sang.

Chị hai ở nhà chồng có mức sống cao hơn ở đây. Nhưng ăn xong lại cảm khái nói: “Đây là cải trắng hầm ngon nhất chị từng ăn.”

Đúng là đỉnh!

Lục Hương nói: “Nếu chị thích ăn, ngày mai tiếp tục nấu cho chị!” Dù sao cải trắng có đầy.

Chị hai Lục cười, quả nhiên vẫn là người nhà mẹ thương chị ấy.

Mấy chị em ăn cơm xong liền đến nhà Lục Hương.

Chị hai Lục lại chấn động, không ngờ căn nhà tốt nhất cả thôn thế mà lại được Lục Hương mua.

Vừa nhìn thấy căn nhà này, bao gồm kiến trúc, cách cục, tuy là phỏng cổ, nhưng nhìn thế nào cũng thoải mái.

Cộng thêm thẩm mỹ Lục Hương tốt, trang trí thêm chút nữa, vô cùng tao nhã.

Ba chị em ở phòng khách to nhất.

Lục Bảo cũng theo tới, đứa nhỏ không thức khuya được, đã ngủ từ sớm.

Ba chị em họ cùng nói chuyện.

Chị hai Lục nói: “Chị rất nhớ mọi người!”

Nghe vậy, trong lòng chị cả có chút ưu sầu.

Tuy nói khoảng cách hai thôn cũng được, nhưng thời gian phương tiện giao thông có hạn, muốn quay về cũng không dễ dàng như thế.

Loại cảm giác này, chỉ có người gả xa như họ mới biết.

Giống như lần này còn đỡ, chị hai Lục quay về còn có chỗ ở. Trước đây quay về ngay cả chỗ ở cũng không có, còn phải quay về ngay trong đêm.

Lục Hương nói: “Vậy thì anh chị chuyển về sống, năm sau bên sông sẽ xây nhà mới, tới lúc đó nếu chị về, em xem thử có chính sách không!”

Chị cả cũng hi vọng chị hai Lục có thể quay về, người nhà ở cạnh nhau, chung quy vẫn tốt hơn.

Nhưng chị cả suy nghĩ rất nhiều chuyện, nói: “Nếu các em tới, mẹ chồng các em sẽ đồng ý không?”

Mẹ chồng từ xưa tới nay đều hi vọng buộc con trai trên thắt lưng quần.

Chị hai Lục nói: “Mọi người có điều không biết, chồng chị chân tàn tật, bình thường cũng không làm nổi việc nặng gì, chỉ là học tay nghề may vá, miễn cưỡng sống qua ngày thôi, anh chị dâu làm nhiều, trong lòng cũng có chút ý kiến.”

Chị hai ở trước mặt chị em ruột nhà mình không có gì giấu giếm.

Nhà họ ở nhà chồng được coi là của nợ, cộng thêm chị ấy còn có hai đứa con trai, bình thường mẹ chồng vẫn tính là công đạo, cũng rất chiếu cố.

Nhưng tới tuổi bọn trẻ sắp đi học, các chị dâu lại bắt đầu khóc kể nghèo.

Hễ hai đứa con đi học, ít nhất phải lấy ra ba mươi tệ, trong nhà có thể lấy ra số tiền này, đoán chừng các chị dâu tích tụ không vui, cùng nhau phát tác.

Chồng chị ấy là người tàn tật, bình thường lòng tự tôn cao.

Lần này cãi vã, khiến trong nhà cũng rất không vui vẻ.

Thực ra chị hai Lục cũng rất giỏi làm, bị coi thành ngồi mát ăn bát vàng cũng không nguyện ý.

Chị hai Lục nói: “Nếu trước đây bọn em nói chuyển nhà, chắc chắn mẹ chồng không đồng ý, nhưng bây giờ cãi nhau, sẽ thư thả hơn.”

Dù sao thì làm cha mẹ, không thể đắc tội những đứa con trai giỏi giang kia được.

Lục Hương vốn tưởng cuộc sống của chị hai không tồi, không ngờ cũng rất hỗn độn.

Cô nói: “Hay là quay về đi, em xem thử có thể giúp chị đặt một căn nhà tốt không.”

Chị cả Lục cười nói: “Bây giờ em út nhà chúng ta lợi hại lắm, trưởng thôn cũng xem trọng em ấy.”

Chị hai Lục cũng nói: “Phải, chớp mắt, em ấy đã kết hôn rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh.”

Lục Hương nói: “Anh hai có suy nghĩ gì.”

“Suy nghĩ của anh ấy càng không đáng tin, muốn vào huyện mở tiệm may vá! Chị nói tay nghề này của anh ấy ở trong thôn còn được, ở trong huyện sợ là không đủ.”

Kiểu người từ nhỏ đã làm học đồ cho người khác như anh hai, học nền tảng rất vững chắc.

Chỉ là thẩm mỹ có chút lạc hậu, đồ làm ra chưa chắc hợp với sở thích của người bây giờ.

Lục Hương lại ở bên cạnh nói: “Em thấy chuyện này được, bây giờ người ở trong huyện rất chịu chi!” Sau đó lại nói chuyện họ đang bán rau củ quả trái vụ.

Vốn dĩ chị hai chỉ tùy ý tìm họ nói chuyện, không ngờ đêm hôm nói chuyện lại càng nói càng hưng phấn.

Thật sự cảm thấy chuyện này có hi vọng, nhưng muốn chuyển vào huyện lại tốn một khoản tiền, nói cho cùng vẫn là không có tiền.

Lục Hương nói: “Trong tay cha mẹ có một ít, nếu chị cần ít, có thể mượn từ chỗ họ, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần vượt qua thời điểm này, sau này đều sẽ khá lên!”

Chị hai Lục nói: “Chuyện này chị có tính toán, quay về bọn chị sẽ thương lượng thêm!”

Sau đó lại nói đùa: “Chồng em đi rồi, em không nhớ nó sao?”

Lục Hương đỏ mặt, giống như bị nói trúng tâm sự, cứng miệng nói: “Em không nhớ.”

Chị hai Lục còn nói: “Lần trước chị nhìn thấy chồng em, tướng mạo thật là một trang nhân tài, còn là sinh viên đại học.” Nói thật, Lục Hương cũng có vài phần phúc khí.

Lục Hương hừ hừ một tiếng không nói gì.

Chị cả nói: “Em ấy xấu hổ rồi!”

Mấy chị em cũng không nói thêm gì nữa.

Ngày hôm sau, Lục Hương dậy sớm gói há cảo cho họ.

Hai chị gái đều là người có thể làm việc, ba người cùng nhau làm, chị hai nhào bột, chị cả cắt rau, Lục Hương làm nhân.

Nhân da heo cải trắng, sau khi nấu chín, mỗi một cái đều giống như tiểu nguyên bảo tròn vo.

Chị hai Lục mặc kệ nóng, ăn mấy miếng, ngon đến độ hận không thể ăn một lần ba cái.

Lục Hương nói: “Lần này làm hơi nhiều, lát nữa mang cho cha mẹ một ít!”

Chị hai nói: “Hôm nay chị về rồi, phải ăn thêm mấy cái rồi đi!” Chị ấy định về thương lượng đàng hoàng chuyện vào huyện với chồng.

Lục Hương nói: “Vậy chị ăn nhiều chút, em chuẩn bị cho chị một dĩa mang về! Đợi mùa đông em gói nhiều một chút để đông, tới lúc đó chị tới lấy.”

Chị hai Lục sắp thèm tới ch.ảy nước miếng, nói: “Vì một miếng há cảo này, chị cũng phải quay về!”

Cũng không biết Lục Hương làm như thế nào, thật sự quá ngon.

Bữa sáng ăn tới no căng.

Lục Hương lau tay, lúc tiễn chị ấy về, lại lấy mười tệ, nói: “Chị hai, trước đây khi chị cả nhập viện, chị cũng bỏ ra không ít, bây giờ chị khó khăn, đây là chút tâm ý của em.”

Chị hai Lục đâu thể lấy tiền của em út.

Nhưng Lục Hương cố chấp muốn đưa, chị hai Lục mới miễn cưỡng nhận lấy, nói: “Chị cầm trước, đợi khi em cần thì chị trả cho em!”

Nhìn Lục Hương với chị cả có hơi ủ rũ, chị hai Lục cười một cái: “Không thảm như thế đâu, lạc đà gầy chết cũng to hơn ngựa, cho dù chuyển ra, nhà họ cũng không thể không chia xu nào.”

Sau đó hai chị em tìm xe ngựa cho chị hai Lục, tiễn chị ấy về.

Chị cả thấy chị hai Lục đã đi xa, cảm khái nói: “Nhà ai cũng có quyển kinh khó đọc.”

Chị ấy hiểu, không có lưỡi nào không chạm răng, mọi người kết hôn đều sẽ có suy nghĩ khác nhau.

Lục Hương nói: “Em mang chút há cảo cho nhà họ Phó.” Lúc làm, đặc biệt mang ra rồi, so với người khác, mẹ chồng cô cũng được.

Vừa nhìn thấy có há cảo, đám trẻ nhà họ Phó đều xúm lại, đòi Tiêu Thái Liên ăn há cảo.

Tiêu Thái Liên chia cho mỗi đứa một cái, còn lại đặt trong giá bát, đợi mọi người quay về hết rồi ăn cùng.

Đều biết Lục Hương làm ngon, đồ ngon không thể ăn hết được.

Làm xong tất thảy, Tiêu Thái Liên lại hỏi cô có quen không, có muốn chuyển về đây sống không.

Sau đó nghe cửa ngoài bị mở ra, chị ba Phó phong phong hỏa hỏa đi vào, nhìn thấy Lục Hương và mẹ chồng, lập tức nói: “Mọi người biết không, Lục Chiêu Đệ bây giờ đang mặc quần áo lố lăng kìa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.