Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 146: Chương 146




Chị ba Phó ở nhà Lục Chiêu Đệ xem kịch quá đã nghiện, nói: “Thật là, Lục Chiêu Đệ giống như con nít chơi đồ hàng, nghĩ ra cái gì là làm cái đó.”

Sau đó chị ta cảm khái: “May mà chị không có con gái, nếu hồ ly tinh giống như Lục Chiêu Đệ, chắc chắn chị phải nói nó!”

So với Lục Chiêu Đệ, những người khác trong thôn giống như ngốc vậy.

Cô ta rất thông minh, trước khi chưa kết hôn biết câu dẫn đàn ông, còn chê không đủ, còn muốn bồi dưỡng một đám tiểu hồ ly tinh.

Chị ba Phó cảm khái: “May mà lúc đầu chú tư không cưới Lục Chiêu Đệ, nếu không trong nhà đã thành cái gì rồi!” Sau đó thân thiết khoác tay Lục Hương: “Tối nay ăn ở nhà đi.”

Lục Hương đồng ý, bình thường một mình cô nấu ăn cũng rất buồn.

Chị ba Phó nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên anh cả đi làm, mới sáng sớm chị cả đã ủ bột, chắc chắn có đồ ngon.” Chị ta có truy cầu về mảng ăn uống.

Lục Hương theo chị ba Phó về.

Chị cả thấy Lục Hương, lén lút nhét cho cô một cái trứng luộc, nói: “Chị dâu thật không biết cảm ơn em thế nào mới được.”

Công việc tốt này, giống như từ trên trời rơi xuống vậy.

Đương nhiên Lục Hương không dám chiếm công, nói: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn mẹ.”

Chị cả cười nói: “Ừm.”

Trong nhà đã bốc khói bếp nghi ngút, hôm nay chị cả nấu cơm.

Chị ấy đã mang thai, trong nhà không cho chị ấy nấu, nhưng hôm nay chị ấy vui, vừa hấp màn thầu vừa mua rau. Chị ba và chị hai đều sợ chị ấy mệt, muốn đi phụ.

Chị ấy còn rất cậy mạnh, không cho người khác giúp. Hoàn toàn tự mình hoàn thành, dùng phương thức này để bày tỏ sự biết ơn của mình, rất chân thành.

Các chị em dâu thấy vậy cũng không quản nữa, qua rất lâu, anh cả Phó mới về.

Anh hai anh ba và mẹ chồng đều xúm lại, vội hỏi anh ấy có quen không.

Trên mặt anh cả Phó lộ ra nụ cười đôn hậu: “Quen, bên đó chú tư làm rất tốt, họ nể mặt chú ấy nên đều rất chiếu cố con!”

Huống hồ chuyện cổ vịt cũng đã làm lâu rồi. Buổi sáng đưa tới, buổi tối mang thùng rỗng về, đồ vịt sống đều có người đưa, không cần anh ấy làm gì thêm.

Anh ấy làm công việc dỡ hàng, hôm nay ở không một ngày.

Vừa quét dọn vừa làm việc vặt, được nhân viên ở cung tiêu xã khen vài câu, trong lòng có sức nhưng không có chỗ dùng.

Công việc tốt như vậy, ngồi đó nhận tiền không.

Anh cả Phó thành thật, nói chuyện cũng khô khan, nhưng có thể nghe ra anh ấy hài lòng với công việc này.

Chị cả dùng cánh tay huých anh cả, anh cả mới không nói nữa.

Quả nhiên chị hai với chị ba nghe xong đều có hơi ganh tỵ.

Vốn dĩ chồng họ cũng có thể làm công việc tốt này.

Chỉ đáng tiếc không có phúc khí này.

Tuy vui cho anh cả, nhưng trong vui mừng không khỏi có chút chua chát.

Cuối cùng vẫn là anh hai phá tan cục diện này, nói: “Nghe nói chị cả nấu rất nhiều món ngon, hôm nay anh em chúng ta uống một chút đi!”

Lục Hương vội tìm rượu thịt trong bếp ra.

Bởi vì làm cổ vịt, có đôi lúc cần dùng rượu khử tanh, cô giấu trong nhà bếp, người bình thường không tìm được.

Tiêu Thái Liên biết rượu đắt, chưa từng cho họ uống.

Nhưng hôm nay mọi người đều vui, có thể uống một chút.

Chị cả Phó nhiệt tình nói: “Mọi người uống rượu, chị thêm hai món cho mọi người, một đậu phộng rang, một trứng xào ớt!”

Tiêu Thái Liên nói được, trong tay bà có tiền, cũng không thể toàn để vợ thằng cả bỏ ra.

Hôm nay chị cả đã tốn không ít, Tiêu Thái Liên gọi cháu trai tới, bảo cậu bé đi mua nửa cây jăm-bông, cắt thành lát mỏng bỏ trong dĩa.

Chị ba Phó vào bếp dạo một vòng, lén lút nói với Lục Hương: “Hôm nay chị cả trút vốn rồi, vừa trứng gà vừa cá kho, tốn ít nhất năm tệ.”

Trước đây người keo kiệt như chị cả Phó sẽ không chi như thế.

Nhưng chị ba Phó ăn một bữa của chị ấy, trong lòng không có chút áp lực nào, có được công việc tốt như thế, ăn chút đồ ngon của chị ấy thì làm sao?

Anh cả Phó có thể có được công việc này đều là do mọi người nhường.

Chị ba Phó thấy chị cả hôm nay mặt mày rạng rỡ, làm việc cũng không chê mệt, nói: “Chị cả, muốn ăn bánh hoa!” Bên trong bánh hoa bôi dầu, càng thơm càng ngon.

Chị cả nói: “Mèo thèm ăn, ngày mai làm cho em.”

Lúc này chị ba mới vui, hôm nay ăn một bữa, ngày mai ăn một bữa mới coi như hồi vốn.

Rất nhanh đã làm xong một bàn, trẻ con chạy tới chạy lui trong sân, đám đàn ông cũng đều tụm lại nói chuyện.

Anh hai Phó và anh ba Phó thật sự vui thay cho anh cả.

Anh ấy có thể có được công việc tốt như vậy thật không tồi.

Tất cả mọi người ở trong sân ăn cơm, nghe thấy hàng xóm kế bên nói: “Mọi người lại nấu gì vậy! Làm hàng xóm của các người thật khổ, ngày nào cũng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, ăn đồ nhà mình không có vị gì.”

Tiêu Thái Liên cười nói: “Vào ăn một chút, chỉ là món ăn gia đình thôi!”

Thím hàng xóm nói: “Thôi, nhà tôi cũng nấu khoai tây hầm, tôi phải mau chóng về, đề phòng lát nữa khoai tây khô nồi.”

Lúc thím hàng xóm sắp đi còn nói: “Dạo này sao Lục Hương lại xinh đẹp hơn rồi?”

Hàng xóm nói như vậy, người nhà họ Phó đều nhìn Lục Hương, không nói không cảm thấy, nói ra thật là vậy!

Sắc mặt Lục Hương hồng hào, da dẻ trắng nõn, biến thành kiểu ngọt ngào xinh đẹp kinh diễm.

Thím hàng xóm không nhịn được khen, hời cho Phó Cầm Huy rồi.

Người có con trai trong thôn, nằm mơ cũng muốn tìm một cô con dâu giống Lục Hương.

Đáng tiếc, Lục Hương trước đây ở trong thôn không có cảm giác tồn tại gì, mọi người không tìm được, bây giờ hối hận cũng muộn rồi.

Tiêu Thái Liên cười nói: “Đương nhiên rồi, con trai tôi có phúc!”

Đặc biệt là so với Lục Chiêu Đệ, cô ta kẻ mày vẽ mắt, thật sự cho rằng mình là nữ minh tinh điện ảnh lên hải báo.

Người bình thường vẽ thành như thế, mang theo dáng vẻ không đứng đắn.

May mà cha mẹ Lục Hương đã hoàn toàn phân tách với nhà tổ nhà họ Lục rồi.

Nếu không ngày ngày nhìn người như thế, nghĩ thôi cũng khó chịu.

Thím hàng xóm nói xong liền đi, nhà họ Phó cũng bắt đầu ăn cơm.

Hôm nay món chính là màn thầu, ăn không cũng ngon, bẻ ra bên trong từng lớp từng lớp. Cái này Lục Hương cũng biết làm, nhưng lười phí công sức.

Chị cả bởi vì bữa ăn này đã dốc hết tâm sức, cuối cùng bưng từng món lên.

Dầu bình thường chị cả không nỡ bỏ đều bỏ hết trong hôm nay.

Trứng chiên đó, dầu thấm cả ra ngoài. Chỉ dầu còn thừa trong dĩa đã đủ xào một dĩa rau.

Loại đồ ngon này, luôn là Tiêu Thái Liên dựa theo đầu người chia, miễn cho có người ăn nhiều có người không ăn được.

Nhưng khi Tiêu Thái Liên gắp trứng gà vào trong bát Lục Hương, Lục Hương chỉ cảm thấy buồn nôn, bịt miệng, sắc mặt rất khó coi chạy đi, nôn khan!

Tình hình khác thường này của Lục Hương rất nhanh bị người nhà họ Phó chú ý tới. Chị dâu giống như ý thức được gì đó, trong mắt có hơi bất ngờ, không kịp nói đã bị Tiêu Thái Liên giành trước một bước.

Tiêu Thái Liên nói: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”

Lục Hương có hơi ngại, mọi người vui vẻ ăn một bữa ngon, cô ở đây làm mất hứng. Cố nén sự khó chịu trong cơ thể nói: “Vẫn ổn.”

Tiêu Thái Liên đã con đàn cháu đống, nói: “Có lẽ là mang thai rồi, vợ thằng hai con đi mời Lão Dương Đầu trong thôn tới!”

Trước đây Lão Dương Đầu trong thôn là bác sĩ trung y, không có bằng cấp, miễn cưỡng coi là một thầy thuốc lang băm.

Bệnh lớn không khám được, nhưng nếu nói mang thai các kiểu, ông ấy có thể chẩn đoán.

Lục Hương nghe nói mang thai cũng sững người, nói: “Cũng chưa chắc, mọi người ăn cơm trước đã!”

Chuyện mang thai này, Lục Hương cũng chưa từng trải qua, chỉ sợ Tiêu Thái Liên nhiệt tình như vậy, tới lúc đó lại thất vọng, ngược lại không hay.

Nhưng Tiêu Thái Liên nào còn tâm tư ăn cơm, nhìn Lục Hương.

Chị cả và chị ba đều ở trên bàn ăn nói: “Thật đó, trước đây khi chị mang thai cũng không ngửi được mùi dầu.”

Còn chưa xác định, trước đây Tiêu Thái Liên giục Lục Hương mang thai, vẫn luôn không có động tĩnh.

Sau đó chuyện trong nhà khá nhiều, không lo xuể, dần quên mất.

Trong lòng Tiêu Thái Liên khát vọng mau chóng ôm con của nhà thằng tư hơn bất cứ ai.

Kết quả hai người họ đều chậm chạp, vẫn luôn không có tin tức gì.

Bây giờ chuyển ra ngoài không tiện giục, cứ giục sinh mãi cũng phiền.

Ai ngờ, Lục Hương đã mang thai rồi, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Tuy Lão Dương Đầu còn chưa tới xem, nhưng với mắt nhìn nhiều năm của Tiêu Thái Liên, tuyệt đối là mang thai rồi.

Sau đó Lão Dương Đầu được kéo tới.

Tiêu Thái Liên nói với chị hai: “Như thế nào? Trên đường đụng phải người khác rồi sao?”

Chị hai Phó nói: “Đụng phải thím Lưu, con bảo ông ấy khám cho chị cả!”

Chị cả trong nhà có thai, tất cả mọi người đều coi như bảo bối, ngay cả người ngoài cũng nghe nói, nói là khám cho chị cả, cái cớ này rất hay.

Khóe miệng Tiêu Thái Liên mang theo chút ý cười: “Con làm rất tốt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.