Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 152: Chương 152




Trong thôn mới bắt đầu làm rau củ trái vụ, nhưng so với tỉnh mà nói, rau củ quả trái vụ đã không phải là chuyện mới mẻ gì nữa.

Chỉ là không ngờ họ cũng sẽ tới huyện bán. Đoán chừng là họ mở đường, khiến những người khác nóng mắt.

Trong huyện cũng đầy người có bản lĩnh, ngọa hổ tàng long!

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Giá của họ còn rẻ hơn chúng ta năm xu.” Đừng xem thường năm xu này, rau là đồ ăn hằng ngày, chỗ nào rẻ người dân sẽ mua chỗ đó.

Cho dù quả thực rau chỗ họ tươi non bóng bẩy, đối với người dân bình thường mà nói, cũng không có chênh lệch nhiều mấy, bất luận rau gì họ đều ăn như thường.

Lục Hương cũng nhíu mày: “Cháu biết việc bán rau này không thể làm lâu dài, nhưng không ngờ lại ngắn như vậy.”

Chuyện bán rau này không phải chuyện mới mẻ gì, không chỉ trong huyện bọn họ, bọn họ bán chạy, thời gian dài không khỏi khiến người ta đố kỵ.

Nhưng bây giờ đã bị nhắm tới, ảnh hưởng rất lớn tới thôn họ.

Chủ nhiệm phụ nữ vô cùng sốt ruột: “Trưởng thôn mới mua mặt tiền bên đó, năm nay vừa mua mặt tiền vừa xây hai cái lều lớn, đã tốn không ít tiền rồi.”

Đầu tư không nhỏ, nếu làm tới cuối cùng lỗ vốn, làm sao giải thích với mọi người?

Lục Hương nói: “Họ bán của họ, chúng ta bán của chúng ta.”

Chủ nhiệm phụ nữ thở dài một hơi: “Đâu có chuyện tốt như thế, đã chịu ảnh hưởng rồi, kéo dài như vậy, sợ cũng không bán được bao nhiêu.”

Bà ấy còn nói: “Tôi mới nói với trưởng thôn, ông ấy cũng mông lung luôn rồi.” Trên đầu bị người ta hắt nước lạnh.

Trong lòng bà ấy vô cùng lo lắng, rất nhiều lời không biết nói với ai, liền tìm tới Lục Hương, muốn Lục Hương giải sầu giúp bà ấy.

Lục Hương nói: “Vậy chúng ta cũng hạ giá theo, cũng hạ năm xu, chúng ta không thể kháng giá đến mất khách được.”

Năm xu lợi nhuận vẫn có thể áp xuống.

Phải củng cố số khách hàng quen này trước.

Ở mức giá giống nhau, rau của họ tốt hơn, trong lòng người dân cũng hiểu rõ.

Còn người tỉnh thành bọn họ không thể đánh cuộc chiến giá cả với họ được, bởi vì rau ở tỉnh vận chuyển tới đây, chi phí vận chuyển cũng rất cao. Còn thôn họ là rau vườn, chi phí có thể giảm thấp.

Lục Hương nói: “Đây đều là chuyện không thể tránh khỏi.” Thị trường hóa sao có thể không có cạnh tranh chứ.

Chủ nhiệm phụ nữ thấy Lục Hương rất bình tĩnh, bà ấy hơi yên tâm, không còn sốt ruột như trước nữa.

Bà ấy có chút hổ thẹn, rõ ràng tuổi của mình lớn hơn Lục Hương rất nhiều, nhưng trong tình huống này, lại không bình tĩnh bằng một người trẻ như cô.

Bà ấy nói: “Cô nói như vậy, tôi cũng yên tâm.”

Bà ấy dễ mất bình tĩnh, có đôi lúc nguyện ý đi vào bế tắc! Không vững vàng bằng Lục Hương.

Lục Hương nói: “Sau này còn phải tặng ít rau cho lãnh đạo.” Lần trước tặng rau đã rất lâu rồi.

Chủ nhiệm phụ nữ lập tức đồng ý, nói: “Được, cô còn cần làm thế nào? Tôi sẽ đi sắp xếp!”

Lục Hương nói: “Nhất thời không nghĩ được toàn diện như thế, sau này cháu nghĩ thêm.”

Mấy hôm nay Lục Hương hơi gầy đi một chút, bây giờ còn phải bận lòng chuyện này, chủ nhiệm phụ nữ lại có chút ngượng ngùng: “Bây giờ cô dưỡng thai quan trọng hơn.’

Lục Hương đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác: “Chúng ta còn có một chuyện có thể cân nhắc, chính là bán sỉ! Giống như kiểu bán rau cho xưởng lò xo vậy.”

Lãi ít bán nhiều, một tay giao tiền một tay giao hàng, yên tâm hơn bán lẻ nhiều.

Hơn nữa một khi hình thành quy mô, người nên nóng giận là đối phương.

Chủ nhiệm phụ nữ nghe xong liền sáng mắt, nói: “Hay cho chiêu rút củi dưới đáy nồi.” Trước đây bà ấy chưa từng nghĩ tới.

Chủ nhiệm phụ nữ lập tức hưng phấn: “Tôi đi nói với trưởng thôn.”

Bây giờ sản lượng trong thôn tăng mạnh, chỉ sợ nhiều như vậy ngược lại không bán ra được, vừa nói chuyện bán sỉ này, ngược lại khiến người ta kinh hỉ.

Dù sao chủ nhiệm phụ nữ cũng đã làm nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn có chút tính toán, giống như trước đây trưởng thôn Bạch dốc sức muốn hợp tác với họ, tới lúc đó có thể bán sỉ cho ông ta, có thể bán bao nhiêu dựa vào bản lĩnh của ông ta.

Còn có các xưởng, chỉ cần họ bàn bạc xong với những xưởng lớn này, những cái lặt vặt khác có thể để người khác bán.

Chủ nhiệm phụ nữ đánh giá cao Lục Hương, cũng là đầu, cũng không biết đầu của người ta vì sao lại linh hoạt như vậy.

May mà thôn họ có Lục Hương giúp đỡ, nếu không gặp chuyện thật sự không biết làm sao mới được.

Chủ nhiệm phụ nữ giải quyết chuyện này, gấp gáp muốn về thương lượng với trưởng thôn, cũng không nán lại đây lâu.

Bà ấy vừa đi, Lục Hương lấy quần áo nhỏ mấy chị dâu mang tới ra.

Sau đó tìm một tấm vải, trước đây Phó Cầm Huy ở cung tiêu xã, cũng từng mua một ít vải không cần phiếu.

Cô muốn thử một chút, tự mình may một chiếc áo nhỏ cho con, mặc kệ đẹp xấu, chung quy cũng là tấm lòng.

Nghĩ như vậy thật sự có chút động lòng, sau đó dùng phấn vẽ hình lên vải, cần hai tấm vải, cuối cùng may lại.

Nghĩ thấy không khó, vừa nghĩ tới mình tự tay may đồ cho con liền rất vui, nói làm là làm.

Lục Hương lấy kéo cắt hai tấm vải, nhưng tới lúc may lại có hơi khó khăn, mũi kim của cô có hơi thô, may vào rất xấu.

May mà là áo cục cưng mặc bên ngoài.

Lục Hương may xong có hơi ngại, quả nhiên không trải qua trường lớp bài bản, đồ may ra chỉ tạm được.

Nghe bên ngoài hình như có tiếng, sau đó lén lút giấu chiếc áo nhỏ mình may vào dưới gối.

Rất nhanh âm thanh truyền tới, là Phó Cầm Huy về.

Trên mặt Phó Cầm Huy có chút vui vẻ, Lục Hương nhìn một cái liền biết có chuyện gì tốt xảy ra.

Lục Hương hỏi: “Chuyện gì mà vui như vậy?”

Trong mắt Phó Cầm Huy mang theo chút nhẹ nhõm nói: “Bị em nhìn ra rồi, hôm nay ở nhà như thế nào?” Anh sờ má của Lục Hương: “Có ăn uống đàng hoàng không?”

Lục Hương nói: “Có ăn!” Buổi trưa cô nấu cho mình chút mì.

Phó Cầm Huy nói: “Hôm nay mua chút tai heo, lát nữa dùng dưa leo trộn, chỉ ăn dưa trộn cũng rất đơn điệu.” Loại đồ ăn này bình thường rất khó mua, Phó Cầm Huy về cung tiêu xã, nhờ người ta giữ giúp.

Lục Hương nghe xong liền thèm: “Vậy cũng rất ngon.”

Sau đó có hơi tò mò: “Sao hôm nay có chí hứng như vậy?”

Phó Cầm Huy đáp: “Đã mua xưởng rồi, khoản vay cũng gần như chắc chắn, còn có vài thủ tục phải chạy, nhưng về cơ bản đã xong.”

Ngừng lại một chút, Phó Cầm Huy lại nói: “Em với Lưu Bàng tổng cộng mỗi người bốn mươi phần trăm cổ phần, anh có hai mươi phần trăm cổ phần quản lý!”

Lục Hương kinh ngạc hỏi: “Lưu Bàng chịu?”

Phó Cầm Huy: “Đúng vậy, anh đã nói xong với cậu ta rồi, xưởng này quy cho anh quản lý!”

Quản lý một xưởng, tinh lực cần tiêu hao không phải người bình thường có thể đạt được.

Lưu Bàng vốn cảm thấy mình là con trai của xưởng trưởng, chắc có thể làm được, nhưng sau khi vào tỉnh học, mới phát hiện xưởng trưởng cần làm nhiều việc như thế.

Đặc biệt là một xưởng nhỏ, xây dựng từ không tới có, cần tiêu hao thời gian và tinh lực nhiều hơn.

Lưu Bàng có hơi lo sợ, chủ động tìm Phó Cầm Huy thương lượng, muốn để Phó Cầm Huy làm. Anh ấy chạy một số nghiệp vụ, làm một số ngoại giao là được, như vậy hai người đều thoải mái.

Lục Hương nói: “Cũng tốt!” Cô cũng cảm thấy Phó Cầm Huy có năng lực, chỉ làm một kế toán nhỏ có hơi lãng phí tài năng.

Phó Cầm Huy sờ bụng của Lục Hương, hỏi: “Cục cưng bên trong cũng không quậy?”

Lục Hương nói: “Nó còn nhỏ mà, có thể cảm nhận được gì chứ?”

Lần này làm cổ vịt treo gió, Lục Hương trực tiếp giao sổ ghi chép của mình cho Phó Cầm Huy, ở bên trong sổ ghi chép có nội dung cụ thể chi tiết cổ vịt treo gió, cổ vịt cần kho trước, sau đó chiên, rồi tiến hành treo gió.

Có câu đồ ăn cần phải chế biến tỉ mỉ.

Nhiều lần như vậy, cổ vịt làm ra mới có khẩu vị phong phú.

Hơn nữa tuyệt đối là khẩu vị ai cũng có thể ăn được, chiên dầu treo gió, càng dai, thời gian bảo quản ít nhất có thể để nửa tháng.

Phó Cầm Huy biết năng lực nấu nướng của Lục Hương.

Vừa nhìn thấy thực đơn này của Lục Hương liền biết cô dụng tâm.

Bên trong có bốn hương vị, một loại là bình thường, một loại là cay thơm, một loại là thì là, còn có một loại ớt tê.

Những phương pháp này viết trên một quyển sổ, đúng là vạn vàng khó cầu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.