Lời vừa dứt, Tiêu Thái Liên liền đi ra, nói: “Tôi còn tưởng ban ngày ban mặt ai ở đây la lối om sòm, hóa ra là bà già bà, sao, cháu gái lớn của bà phong quang gả mối ngon, tìm được xưởng trưởng cho năm nghìn tệ, không cho bà một chút?”
Tiêu Thái Liên tiếp tục nói: “Sao chút lông gà vỏ tỏi này bà cũng tính toán, đây là chuyện cứu một mạng người, bà không tới tham gia ngược lại còn ở bên cạnh ngăn cản, nếu người có mệnh hệ gì đều quy lên đầu bà!”
Người Tiêu Thái Liên không ưa nhất chính là bà nội Lục, lúc đầu bà ta tráo dâu, gạt Tiêu Thái Liên giống như kẻ ngốc, muốn khiến bà có khổ không nói ra được, may mà Lục Hương đã phá hỏng kế hoạch của bà ta.
Loại bà già già mà không có nét già, còn luôn muốn đóng kịch giả nai, đúng là già mà không nên nết.
Tiêu Thái Liên nói một tràn như vậy, mặt bà nội Lục lập tức đỏ lên: “Hay lắm, bây giờ tao già nên bị người ta chê, mày cũng không cần ở đó chen tao, bây giờ tao tìm cọng dây đến nhà mày treo cổ chết!”
Lúc Tiêu Thái Liên còn trẻ cũng là một người chua ngoa, nếu không cũng không thể lấy sức một mình nuôi lớn bốn đứa con trai, đối phó với loại già mất nết này, phải mất nết hơn bà ta mới được.
Tiêu Thái Liên nói: “Được, bây giờ tôi tìm dây thừng cho bà, bà đừng có nói mà không làm.”
Mấy câu nói đã chuyển dời mâu thuẫn giữa Lục Hương với bà nội Lục.
Loại người vừa ngu vừa xấu xa như bà nội Lục, đương nhiên không nỡ đi chết.
Bây giờ khóc nước mắt nước mũi tèm lem, gió bắc thổi, nước mắt đó rơi lên mặt giống như dao.
Bình thường bà nội Lục gây thị phi như vậy, luôn có mấy người nói đỡ cho bà ta, nhưng bây giờ đã khác trước.
Bà nội Lục sao có thể so với Lục Hương và mẹ Lục, cộng thêm bà ta cũng đuối lý.
Trước đây bà ta chê con trai giống như gì, đánh người ta đến nát xương còn phải nghiền thành bã, bây giờ thấy người ta có tiền đồ liền bắt đầu giở trò ầm ĩ.
Người trong thôn tưởng tượng nếu là mình gặp người như vậy cũng khó mà tưởng tượng.
Hơn nữa Lục Hương là ai, cô là cán bộ thôn, ai có thể đắc tội cô chứ.
Bà nội Lục chỉ muốn có người cho bà ta bậc thang leo xuống.
Bà ta ở đó la tới đau họng, kết quả không một ai ngó ngàng tới, đều lạnh lùng nhìn bà ta, ngay cả con dâu cả bình thường để mặc bà ta dày vò cũng không tới.
Bà nội Lục chỉ đành ngượng ngập nói một câu: “Hừ, chúng mày rắn chuột một ổ, chúng mày muốn để tao chết, tao cứ sống lâu trăm tuổi đấy!” Nói xong liền gân cổ đi, nhưng dáng vẻ đó trông có vài phần chật vật.
Tiêu Thái Liên lập tức đến bên cạnh Lục Hương: “Mẹ đi xem thử!”
Tiêu Thái Liên cũng biết Phó Chi, chỉ là không quá thân.
Bà đi vào nhìn thấy đại mỹ nữ Phó Chi năm đó bây giờ bị giày vò thành thế này, cũng suýt xoa cảm khái.
Đúng là vật đổi sao dời, ai có thể ngờ được chứ.
Họ phụ bôi thuốc lên vết thương bên ngoài. Lục Hương nấu mì xong, bà ấy cũng ăn một miếng đơn giản.
Mẹ Lục nhìn Lục Hương muốn nói lại thôi.
Lục Hương nói: “Dì Phó Chi dì cứ sống ở chỗ cháu trước, vừa hay ở đây có phòng trống, dì dưỡng thương hẳn hoi trước!” Nhà của cô rất rộng, có thêm một người cũng không nhiều.
Mẹ Lục nhìn Tiêu Thái Liên, sợ mẹ chồng Lục Hương có ý kiến.
Vốn muốn sắp xếp Phó Chi tới nhà mình. Nhưng căn nhà của nhà họ Lý đã mua trước đó vẫn chưa tới tay, bây giờ vẫn sống ở căn nhà nhỏ tối mù, thực sự không ở được.
Tiêu Thái Liên cũng nói: “Ở đây đi, vừa hay mấy hôm nay tôi rảnh cũng sẽ tới chăm sóc phụ chị!”
Mẹ Lục liên tục nói cảm ơn.
Phó Chi không nói gì, chỉ im lặng nhìn họ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Nhưng không giống như si ngốc đần độn giống như họ nói, ngược lại cái gì cũng hiểu.
Dù sao thì mất đi hai chân, lún trong bùn còn có thể làm nữ đại lão, tâm trí không phải kiên định bình thường.
Hiện tại Lục Hương muốn giữ đôi chân này của bà ấy.
Qua rất lâu, Phó Chi mới mở miệng: “Cảm ơn!” Giọng của bà ấy khàn đặc.
Mẹ Lục lại có chút kinh hỉ: “Chị yên tâm, sau này em có ăn sẽ không để chị đói.”
Mẹ Lục không phải kiểu người giỏi ăn nói, lúc bà nói chuyện phải cưỡng ép cảm xúc trong lòng, giọng nói cũng có chút run rẩy.
Tối đó mẹ Lục không về, muốn ở đây nói chuyện cho Phó Chi nghe.
Tối đó Lục Hương nấu cải trắng hầm, bên trong còn bỏ chút mỡ heo, ngay cả Phó Chi cũng ăn thêm vài miếng.
Lúc chạng vạng, Phó Chi còn nói mẹ Lục khéo sinh, Lục Hương rất tốt. Đây là câu nói thứ hai bà ấy nói hôm nay.
Mẹ Lục lại nói tình cảnh trong những năm qua của mình, bà ấy cũng từ trong biển khổ ép ra, nhưng bây giờ đã ngày càng khá lên, bây giờ còn có mối nuôi heo này.
Mẹ Lục nói: “Chị sống ở trong thôn đi, đợi qua một thời gian nữa họ xây nhà trong thôn, xin cho chị một căn nhà nhỏ, sau này chúng ta vẫn là chị em tốt hàng xóm tốt!”
Đại khái Phó Chi quá buồn ngủ, không nói gì nhiều với bà liền ngủ thiếp đi.
Mẹ Lục phải cắn chặt môi, mới không tới mức khóc ra tiếng, cuộc đời của Phó Chi quá khổ rồi.
Ngày hôm sau, Phó Chi thức dậy rất sớm, mẹ Lục thấy vậy liền nói chuyện cùng bà ấy.
Phần lớn đều là mẹ Lục nói, Phó Chi ở bên cạnh lặng lẽ nghe, nhưng cho dù là như vậy, mẹ Lục cũng rất vui.
Hôm đó, mẹ Lục gọi chị cả Lục và chị hai Lục ở ngoài thôn về.
Lục Hương còn lẩm bẩm, sao chị hai lại quay về?
Hỏi ra, chị hai nói: “Là mẹ báo tin!”
Mẹ Lục rất ít khi như vậy, chị hai còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện, mới mới sáng sớm đã thuê xe ngựa về.
Tới nhà cũ nhà họ Lục.
Lục Hương tới cuối cùng, lúc tới, mẹ Lục còn hỏi cô: “Phó Chi đã ngủ rồi sao?”
Lục Hương nói: “Con vừa cho dì ấy uống thuốc, ngủ rồi!” Có thể bên trong thuốc trung dược đó có một số thành phần hỗ trợ giấc ngủ, có thể khiến người ta nhanh buồn ngủ.
Mẹ Lục nghe vậy mới thở phào.
Chị hai Lục hỏi: “Phó Chi là ai?” Chị ấy chưa từng nghe nói.
Chị cả Lục kể chuyện Phó Chi cho chị ấy nghe. Chị ấy nghe xong cũng cảm thấy bất bình thay Phó Chi, đó là loại người gì chứ! Không có được thì muốn hủy hoại, quá hạ tiện.
Mẹ Lục gọi tất cả vào trong phòng, vô cùng thất thường, bình thường bà là người rất kiệm lời.
Chưa từng chủ đạo làm gì. Lúc này nhìn ba đứa con gái, chồng cũng ở phía trước, nói: “Mẹ muốn cho Phó Chi nuôi một con heo.”
Đây là chuyện lớn, bà bỏ tiền mua heo giống, nuôi sống, cuối cùng bán bao nhiêu tiền sẽ cho Phó Chi bấy nhiêu.
Tuy nói là nuôi heo giúp bà ấy, trên thực tế chính là cho tiền bà ấy.
Ít nhất cũng phải hai ba trăm tệ.
Cha Lục không nói gì.
Những người khác đều có hơi kinh ngạc. Đây không phải số tiền nhỏ, hơn hai trăm tệ đối với rất nhiều người mà nói đều là một khoản tiền lớn.
Vành mắt mẹ Lục đỏ hoe: “Mẹ biết, chắc chắn các con nghi ngờ có phải mẹ bị điên rồi không, nhưng mẹ kể cho các con biết, năm đó nếu không có chị ấy, mẹ đã chết từ lâu rồi.”
Mẹ Lục nói ra chuyện che giấu trong lòng suốt những năm qua ra.
Khi bà chưa kết hôn, không được coi trọng ở nhà mẹ! Năm đó phát sốt, trong nhà vốn không nỡ bỏ tiền mua thuốc chữa bệnh cho bà, đều phải tự dựa vào bản thân.
Khi đó bà đã sốt hai ngày, không đi nổi.
Mẹ ruột mắng bà xui xẻo.
Sắp chết rồi.
Ngay lúc này, mơ màng cảm thấy có người nói chuyện với bà, còn đút thuốc bà uống.
Sau đó bà mới khỏe lại.
Quả nhiên nhận được lời chửi mắng của mẹ bà, nói bà giả bệnh các kiểu.
Nhưng bà vốn không quan tâm, lập tức hỏi em trai, mới biết người tới là Phó Chi, cho bà một viên thuốc tây.
Đó là thuốc nhập khẩu năm đó. Trong huyện cũng không có, một viên thuốc đã đáng giá mười tệ, đó là mười tệ của hai mươi năm trước.
Mẹ Lục nước mắt như mưa: “Nếu không có dì Phó Chi, có thể tôi đã không sống được tới hôm nay rồi! Tôi biết, là tôi muốn báo ơn, nhưng lại muốn lấy tiền trong nhà. Tôi cũng không biết phải báo đáp thế nào. Mọi người đồng ý chuyện này đi. Tôi làm trâu làm ngựa cho mọi người!”
Những năm nay, bản thân mẹ Lục đã rơi vào dầu sôi lửa bỏng nhưng cũng luôn tìm kiếm, không ngờ âm lệch dương sai ân nhân ở ngay thôn bên cạnh, nhưng lại để người ta chịu khổ nhiều năm như vậy.
Mẹ Lục hận không thể nhường mệnh của mình cho người ta, vừa đau lòng vừa buồn bã.
Nuôi heo không phải chuyện do một mình bà quyết, vốn dĩ nuôi heo phải chia cho thôn ba phần, còn phải tự phụ trách thức ăn và nuôi nấng.
Lại chia ra một con heo, không khác gì tăng thêm gánh nặng cho gia đình vốn đã không khá giả.
Nhưng bà thật sự không biết phải đối với Phó Chi thế nào mới tốt.
Chị hai vẫn luôn lo lắng, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, vừa nghe nói là chuyện nuôi heo, nói: “Con không có ý kiến!”
Trong thôn luôn trọng nam khinh nữ, nói cái gì mà con gái gả đi như bát nước đổ đi, chuyện nhà mẹ muốn làm thế nào thì làm thế ấy, có thể gọi chị ấy về thương lượng, chị ấy đã cảm thấy rất tôn trọng chị ấy rồi!
Còn Phó Chi, cho bà ấy một con heo thì thế nào, đó là ơn cứu mạng! Cho thêm nữa cũng là nên.
Chị cả cũng đồng ý.
Lục Hương nói: “Con cũng nghe theo mẹ!”
Cha Lục nói: “Bà quyết định đi.”
Cả nhà đều đồng ý với kiến nghị của bà.