Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 161: Chương 161




Chị ta có tật càng nhiều người nhìn chị ta, chị ta càng hưng phấn, nói: “Chuyện nhà chị cả, không phải anh cả thay thế cương vị của Cầm Huy sao?”

Khi đó chị ta còn có hơi bất mãn, một nhà nhiều con trai như vậy, sao lại cho anh ấy vào cương vị này chứ?

Nhưng hết cách, chồng mình cũng ủng hộ, đám phụ nữ bọn họ cũng ngại bới móc.

Cộng thêm chị cả bình thường luôn nấu đồ ngon cho họ, lấy lòng họ, lâu dần cũng thôi.

Họ cũng không phải người không nói lý.

Chị ba Phó nói: “Trong nhà chị cả, không biết sao lại biết, lập tức tìm tới chị cả, nói muốn bỏ hai mươi tệ mua công việc này cho em trai ruột của chị cả, em trai ruột của chị ấy khó tìm đối tượng, nói muốn mượn công việc này, tìm một đối tượng ngon!”

Cung tiêu xã không phải nơi người bình thường có thể vào, chỉ cần có thể vào đó, bà mai đều có thể giẫm nát bậc cửa.

Đương nhiên chị cả không chịu, nếu không phải chị ấy mang thai chiếm chút ưu thế, công việc này chưa chắc rơi lên người anh cả.

Hơn nữa, hai mươi tệ nghe có vẻ không ít, nhưng một tháng lương bên đó đã hai mươi tệ, ai thiếu hai mươi tệ đó chứ.

Cho dù chị cả có lòng muốn từng ấy, Tiêu Thái Liên cũng không phải hiền, tuyệt nhiên sẽ không đồng ý với chị ấy.

Chị ba Phó hơi coi thường thân thích nhà mẹ của chị cả.

Lục Hương nói: “Vậy sau đó thì sao?”

Phó Chi và mẹ Lục ở bên cạnh cũng nghe rất hăng say, chị ba nói: “Thì ở nhà quậy lên.”

Vốn dĩ không ai nỡ cho con gà mái đẻ trứng vàng cho người khác cả.

Nhà mẹ chị ấy không nên nói chuyện này ra.

Chị ba Phó nói: “Em kết hôn muộn, rất nhiều chuyện em không biết, chị nghe nói, năm đó khi anh cả hỏi cưới, nhà của họ còn muốn hai lần sính lễ! Cuối cùng không biết đã giải quyết như thế nào.”

Nếu gặp phải chuyện đó, định hôn xong mà không cưới, cả đời này của chị cả coi như không gả đi được nữa.

Lục Hương không biết chi tiết bên trong, chẳng trách chị cả cực kỳ nghe lời mẹ chồng.

Hóa ra trong lòng có hổ thẹn.

Bây giờ nhà mẹ chị cả thấy con gái sinh hai đứa con trai ở nhà họ Phó, trong bụng còn đang mang một đứa, nhà mẹ liền cảm thấy chị ấy là “công thần”. Bắt đầu bàn điều kiện.

Mẹ Lục nói: “Làm người lớn không đi khuyên giải, ngược lại quậy cho nhà cửa không yên, không ra gì!”

Chị ba Phó nói: “Bác tưởng ai cũng sáng suốt giống như bác sao, người già không hiểu chuyện trong thôn quá nhiều luôn.”

Chị ba Phó có hơi đắc ý, lúc chị ta ở nhà mẹ rất được cưng chiều, gả tới nhà chồng cũng không chịu khổ gì.

Bình thường có thể nói chuyện tán gẫu, trong số đám chị em đó của chị ta, chị ta là người gả tốt nhất, đi ra ngoài cũng hãnh diện.

Nói xong, Lục Hương nói: “Có cần tới xem thử không?” Nghe chị ba nói, còn đang ở bên đó quậy.

Lục Hương vừa muốn đứng dậy, liền bị chị ba Phó kéo lại: “ y dô, tiểu tổ tông của chị, bây giờ em đang mang thai, tuyệt đối không thể ra ngoài, lỡ như đụng trứng, chị không gánh nổi đâu!”

Sở dĩ chị ta không đi giúp mẹ chồng là biết một mình mẹ chồng có thể xử lý được.

Lục Hương gật đầu, nói: “Vậy chúng ta cùng đi làm màn thầu đi!” Hôm nay nhà họ Phó cãi nhau, đoán chừng không có tâm trạng nấu cơm, định nấu giúp một chút.

Chị ba Phó nghe xong, lập tức nói: “Chị giỏi nhào bột nhất.” Vui vẻ đi làm việc.

Nếu không chị ta cũng ngại ăn, làm chút việc, ngược lại có khí thế.

Họ nhào bột đợi lên men, sau đó còn phải nhào lại, đợi bột thức, dù sao cũng cực ngon.

Chị ba Phó nói: “Thật không biết màn thầu này của em làm kiểu gì, giống như đám mây vậy, vừa mềm vừa thơm.” Người trong nhà thích ăn màn thầu Lục Hương hấp nhất.

Tiêu Thái Liên đều không cho Lục Hương đụng vào bột, sợ mọi người ăn tới chết, túi bột của bà khổ.

Chị ba Phó nói: “Khi nào có thể ăn thịt tùy ý thì tốt rồi.”

Lục Hương nói: “Hay là thế này, em nói với trưởng thôn, cho mỗi nhà nuôi thêm một con gà.” Dù sao thì hai con cũng là nuôi, một con không dư không thiếu gì.

Tới lúc đó nhà ai cũng có thể có cái kinh doanh. Gà có thể đẻ trứng cũng có thể ăn thịt, là thứ trong thôn thích nhất.

Chị ba Phó nói: “Thật sự được sao? Liệu có không tốt lắm không?”

Trước đây cũng có người muốn đề ra chuyện này. Bên trên không cho phép, nói đều là sống cuộc sống đại tập thể, đâu thể suy nghĩ tài sản riêng. Thời gian dài cũng không còn ai dám nhắc tới nữa.

Lục Hương nói: “Bây giờ khác, quốc gia khuyến khích mọi người bắt đầu sáng nghiệp, nếu không trong thôn cũng sẽ không lấy ruộng canh tác ra xây lều!”

Trong lòng cô hiểu bây giờ chẳng qua là khởi đầu, sau này sẽ ngày càng thả lỏng.

Chị ba Phó nói: “Nếu thật sự có thể, vậy người cả thôn đều phải cảm ơn em!”

Cả thôn cũng mong ngóng nuôi heo, nhưng hầu hết đều không nuôi sống, cũng không nuôi nổi, nuôi gà thì khác, người trong thôn đều là cao thủ nuôi gà.

Hơn nữa điều này liên quan tới lợi ích của mỗi người, Lục Hương nói: “Sau này em nói với trưởng thôn một chút!”

Chị ba Phó vừa nghe Lục Hương sẽ nói với trưởng thôn, trên mặt lộ ra vẻ rạng rỡ.

Ai không biết Lục Hương là người được trưởng thôn coi trọng bây giờ, nếu cô có thể lên tiếng, chuyện này thành tám chín phần rồi. Ngay cả chủ nhiệm phụ nữ cũng nói, bây giờ trưởng thôn chỉ nghe Lục Hương.

Lục Hương nói: “Hôm nào rồi đi.”

Chị ba Phó ở bên thúc giục nói: “Em mau đi đi, không khéo sau lại quên mất!”

Nếu thật sự được, chắc chắn nhà họ phải nuôi ba con gà. Bây giờ mẹ chồng không còn giống ngày xưa, một cái trứng gà cũng giấu giấu diếm diếm.

Bây giờ đã khá giả, có trứng gà thật sự nỡ cho họ ăn.

Bình thường họ không ăn được đồ ngon gì, trứng gà chính là thứ tốt nhất.

Lục Hương nghĩ ngợi cũng cảm thấy được, trước khi đi còn nói với Phó Chi và mẹ Lục một tiếng.

Mẹ Lục lại có hơi căng thẳng: “Đừng gây sự nữa.” Con người bà hay sợ, gặp phải chuyện gì cũng không thích ra mặt.

Phó Chị lại đứng về phía Lục Hương nói: “Nên nói, đây là tranh giành lợi ích cho cả thôn.”

Lục Hương cũng quyết định đi, mẹ Lục thấy mọi người đều ủng hộ, bà cũng ngại phản đối.

Sau đó Lục Hương tới chỗ trưởng thôn, nói chuyện này với ông ta.

Trưởng thôn nói: “Mỗi nhà thêm một con gà cũng được! Nếu bên trên tới kiểm tra thì thịt đi.”

Nhưng Lục Hương biết, bên trên vốn sẽ không kiểm tra mỗi nhà nuôi bao nhiêu gà.

Hơn nữa cũng không nuôi nhiều, chỉ là mỗi nhà thêm một con.

Điều này cải thiện rất lớn với thôn, trứng gà luôn là thứ khan hiếm nhất của mọi người.

Lục Hương nói: “Chú đi nói với người trong thôn đi, chắc chắn họ rất vui.”

Trưởng thôn nói: “Chuyện này vẫn nên do cô nói đi!” Ông ta đã rất nhiều lần hưởng ké phúc của Lục Hương, đã là người có danh vọng nhất trong mấy đời trưởng thôn.

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ông ta cũng giúp Lục Hương nâng thân phận một chút.

Mỗi lần Lục Hương có ý hay gì cũng nói với ông ta.

Bây giờ trưởng thôn Bạch vô cùng đố kỵ, muốn có một nhân tài giống như Lục Hương.

Còn nói bảo Lục Hương chọn công việc của cán bộ phụ nữ ở thôn họ, một người làm cán bộ của hai thôn, thế thì càng có tiền đồ.

Nhưng Lục Hương lại khéo léo từ chối, bây giờ cô còn đang mang thai.

Kỳ sinh rơi vào tháng sáu năm sau, hơn nữa cơ thể Lục Hương có hơi kém, mang thai rất mệt.

Huống hồ một người ngoài thôn như cô tới thôn người ta quản, sẽ có rất nhiều phiền phức.

Người khác sẽ lấy kính lúp soi sự đối đãi chênh lệch của cô với hai thôn.

Lục Hương từ chối chuyện này.

Trưởng thôn nói: “Tôi biết cô sẽ từ chối, lão già đó không chết tâm, bảo tôi tùy ý hỏi thử, sau này chắc chắn tôi sẽ nói với lão.”

Lục Hương vừa đi khỏi đã được rất nhiều người hỏi có phải thật sự có thể nuôi ba con gà không. Họ đều nghe được từ chỗ chị ba Phó.

Lục Hương nói: “Phải, nhưng là nuôi riêng.”

Mọi người không quan tâm nhiều như thế, mặc kệ có phải riêng hay không, cho nuôi là được. Toàn thôn đều nói vẫn là Lục Hương tốt, mưu cầu phúc lợi cho mọi người.

Tin tức nuôi gà truyền đi, nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của người dân cả thôn.

Thoáng chốc đảm bảo lợi ích thiết thực cho mọi người, mua một con gà con, không tốn bao nhiêu tiền.

Cũng không gần chăm nuôi kỹ lưỡng gì, lớn lên có thể đẻ trứng, tết tư còn có thể làm thịt ăn.

Người trong thôn cảm thấy Lục Hương tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.