Bọn họ nói chuyện rôm rả suốt dọc đường, chẳng mấy chốc đã tới huyện bên cạnh.
Cửa hàng mà Lưu Bàng nói được mở từ tỉnh tới, tên là cửa hàng Nhân Dân số 3, rất lợi hại.
Tổng cộng ba tầng, nổi tiếng gần xa.
Từ sau khi cửa hàng này mở, rất nhiều người từ huyện khác đều đặc biệt tới đây mua đồ.
Đặc biệt là quần áo nữ, nghe nói đều là đồ nhập từ Thượng Hải về, rất đẹp.
Lưu Bàng dừng xe xong, ba người xuống xe đi mua đồ, trong cửa hàng phía xa xa còn mở cửa cho họ.
Nhìn thấy sắp tới tết rồi, vừa nhập hàng về, người đã đông như trẩy hội.
Lưu Bàng nói: “Chúng ta dạo lần lượt đi.” Dẫn họ bắt đầu dạo từ lầu một, vừa vào cửa đã nhìn thấy thuốc, rượu, kẹo, trà.
Lục Hương vừa thấy liền muốn mua, đặc biệt là kẹo trái cây. Không chỉ có kẹo dẻo vị quýt, còn có kẹo sô cô la nhân rượu, loại kẹo ngon này nhai kỹ ra bên trong có mùi rượu nhàn nhạt, bên ngoài bao bọc bởi sô cô la.
Chỗ bình thường đều không bán, quả nhiên chỗ họ lợi hại.
Phó Cầm Huy vừa nghe Lục Hương muốn mua, lập tức đồng ý, cân mỗi thứ một ít, thế mà lại hơn hai cân.
Sau khi Lục Hương đựng lại, lại mua thêm ít rượu, thuốc. Rượu, thuốc ở đây đầy đủ hơn một chút, cha Lục thích hút thuốc.
Bình thường nếu có chút chuyện gì, những thứ thuốc có nhãn hiệu này tốt hơn thuốc lá cuốn ở bên ngoài, coi như là hàng tốt trong thôn, mua một ít để dành phòng hờ khi cần.
Còn rượu trắng, Lục Hương đều mua rượu chiết.
Giá rượu trắng chiết ra ưu đãi hơn, Lục Hương nấu ăn cũng thích bỏ rượu trắng, ở đây là rượu thuần nấu ăn, rất nhiều người giành mua, đều xếp hàng dài rồi, Lục Hương cũng không chịu thua, mua hai mươi cân.
Trà cũng mua hai cân, bất luận là nấu trứng lá trà, hay là nấu chút trà sữa cho mình đều được, giá lại tốt, hương vị đậm.
Lúc này mới dạo một quầy hàng, nhưng họ đã không xách nổi đồ mình mua rồi.
Lưu Bàng quay trở lại, chất đồ lên xe, lại trở vào, đuổi theo hai người họ, vừa hay nhìn thấy Lục Hương đi tới quầy hàng đồ chín. Lưu Bàng mua chút tai heo và lạp xưởng, anh ấy thích ăn.
Dù sao trong nhà cũng có tủ lạnh, cho dù không ăn hết cũng có thể bỏ đông.
Thứ này ở chỗ Lưu Bàng giống như đồ ăn vặt vậy, không có chuyện không ăn hết.
Lục Hương không mua, vừa nhìn thấy màu sắc liền biết bên trong bỏ không ít sắc tố.
Cô vẫn thích tự nấu hơn.
Ở chỗ quầy bán đồ ngọt, Lục Hương mua hai cân bánh xốp đào, ba cân bánh trứng kiểu cũ.
Trong loại bánh trứng này có trứng, sữa bò, khẩu cảm không thể so với bánh trứng lòng trắng, nhưng bỏ dầu bỏ trứng cũng rất thơm.
Hơn nữa bánh trứng này có một ưu điểm lớn nhất, chính là để lâu.
Bình thường để mười ngày cũng sẽ không hỏng. Sắp đến Tết rồi, trong nhà đông người, có thể mua một ít.
Lục Hương cũng cảm thấy cửa hàng số 3 này phồn hoa.
Những mặt hàng bình thường khan hiếm như xe đạp, máy thu thanh, ti vi đều được bày hàng hàng.
Trước mỗi quầy đều chen chúc đầy người, Lục Hương nhìn chiếc ti vi mười bốn tấc ba nghìn tệ, nghe nói còn là nhãn hiệu Nhật Bản.
Nghe nói ti vi hiệu này rất tốt.
Ở trong thôn muốn xem phim, đều là chiếu phim ở đầu thôn, không nhà ai có ti vi cả, nếu có một chiếc ti vi, người cả thôn đều sẽ đi xem.
Lục Hương không có hứng thú gì với loại ti vi trắng đen này.
Tầng hai là nơi bán một số quần áo và đồ dùng phòng ngủ.
Lục Hương nói với Phó Cầm Huy: “Sau này anh cũng là xưởng trưởng rồi, em phải sửa soạn cho anh một chút.”
Phó Cầm Huy vốn đã anh tuấn, nếu nghiêm túc sửa soạn thì càng thêm hút mắt.
Phó Cầm Huy nói: “Không cần đâu.” Anh bình thường không chú trọng sửa soạn gì.
Lục Hương lại kiên trì, người dựa vào quần áo, ra ngoài không thể mất mặt.
Sau đó Lục Hương chọn cho anh một bộ tây trang đắt đỏ, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi, lúc thay đồ vào, mắt Lục Hương sáng bừng lên.
Lưu Bàng bên cạnh cũng nhìn tới sững sờ. Biết Phó Cầm đẹp trai, nhưng không biết lại đẹp tới như vậy, cũng nói: “Tôi cũng mua.” Anh ấy có tiền, nhưng mắt nhìn bình thường, mong muốn Lục Hương cũng chọn cho anh ấy một bộ.
Lưu Bàng mặc đồ Lục Hương chọn vào cũng trông rất tinh thần, ở trước gương soi qua soi lại.
Lục Hương mua ba bộ đồ cho phụ nữ trung niên mặc, một bộ đồ Mao. Ổn trọng lại phóng khoáng, quả thực trông đẹp hơn quần áo ở chỗ họ.
Lại mua hai xấp vải, một xấp là vải ca rô, cho dù qua hai mươi năm nữa cũng sẽ không lỗi thời. Lục Hương định giữ vải ca rô này may đồ cho mình.
Lục Hương dạo suốt, mua suốt, lại mua thêm vài bộ chăn bông mùa đông.
Bên trên còn có lầu ba, nghe nói càng lên trên đồ càng đắt.
Lục Hương có chút tò mò, không biết bên trên bán thứ gì, Phó Cầm Huy dẫn cô đi xem thử, chính là tiệm châu báu và tiệm vàng.
Lục Hương nhìn sang, bên trên tiệm châu báu lấp la lấp lánh, trong đó có một chuỗi dây chuyền lam bảo thạch, bảo thạch rất thuần khiết. Không có trang sức đặc biệt gì, đơn giản phóng khoáng.
Lục Hương nhìn một cái, lại không nhịn được nhìn thêm cái nữa.
Nhưng thời này, bỏ hai trăm tệ mua một viên đá có hơi quá đáng.
Lục Hương vừa toan đi, Phó Cầm Huy kéo tay cô lại: “Thích?”
Lục Hương nói: “Cũng không thích tới như thế!”
Phó Cầm Huy nói: “Anh mua, em đeo vào chắc chắn đẹp.”
Có câu nói này của Phó Cầm Huy, má Lục Hương hơi đỏ.
Phó Cầm Huy mua xong, tận tay đeo vào cho Lục Hương, Lục Hương nói: “Anh lấy đâu ra tiền?”
Lưu Bàng ở bên cạnh hóng náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Lương anh ấy ứng trước, tôi nói anh ấy cần làm gì, hóa ra là dỗ vợ vui!”
Phó Cầm Huy nhìn Lưu Bàng một cái. Lúc này Lưu Bàng mới im lặng.
Lục Hương đeo sợi dây chuyền này quả nhiên đẹp.
Họ mua đồ xong, lái xe về nhà.
Lục Hương nói với Lưu Bàng: “Hay là anh khoan về, chúng ta ở đây ăn xiên thịt dê nướng!” Vừa hay cái nồi sắt tìm người đúc hai hôm trước đã đưa về.
Hôm nay, sau khi rơi mấy trận tuyết cũng không còn lạnh lắm, mới có thể ăn ở trong sân.
Lưu Bàng nghe vậy lập tức nói: “Được.” Anh ấy biết ngay, tiếp xúc nhiều với Lục Hương một chút, chắc chắn có thể ké được đồ ngon.
Lục Hương về tới nhà, thông báo người nhà họ Phó và nhà họ Lục đều tới ăn. Cô đi cắt thịt, xiên lên tăm sắt.
Lẩu lần trước đã khiến họ ăn tới bội phục. Lại nói ăn thịt xiên, ai cũng tới cả.
Lần này không chỉ có thịt dê, còn có thịt bò.
Còn thức ăn chính, Lục Hương nấu một nồi cháo. Lúc ăn thịt húp một chút cháo giải ngấy.
Các chị dâu nhà họ Phó tới phụ xiên thịt, cắt thịt, đám đàn ông ở bên ngoài đốt than trước.
Lục Hương lấy đồ đã mua cho mấy trưởng bối ra, Tiêu Thái Liên một bộ, mẹ Lục một bộ, cha Lục là bộ đồ Mao. Phó Chi cũng có một bộ đồ mới!
Năm mới khí tượng mới.
Bình thường người già đều không nỡ tự tiêu tiền may. Rất lâu không nhận được đồ mới rồi! Đều rất vui!
Tiêu Thái Liên càng yêu thích không rời tay, nụ cười trên khóe miệng đã sắp kéo tới mang tai rồi!
Mẹ Lục cũng vui, nhưng không nỡ mặc, nói tết mới mặc.
Tiêu Thái Liên vốn muốn mặc đồ mới vào ra ngoài dạo vài vòng, phóng mắt nhìn đám người già trong thôn, ai có thể mặc đồ mới, nhưng nghe mẹ Lục nói như vậy, cố nén lại nỗi niềm muốn khoe khoang của mình, sợ thông gia cảm thấy bà không ổn trọng.
Anh cả Phó bắt đầu phụ đốt than, sau khi than đỏ, chuyển vào trong lò.
Lục Hương bỏ gia vị vào trong những bát khác nhau, bắt đầu lấy một nắm thịt dê bắt đầu nướng.
Bỏ thịt dê lên bên trên, nghe xèo một tiếng, mùi thơm của đồ nướng bay ra, mỡ bên trên bị ép nhỏ lên than, mùi thơm lan tràn, khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng.
Lục Hương quét một ít dầu lên trên, thịt này rất nhanh chín, mới đó đã chín cả mớ rồi. Lại rắc chút muối, ớt và thì là lên trên, mùi thơm càng đậm.
Lưu Bàng đã bị mùi thơm này chọc cho thèm phát ngốc.
Anh ấy ở bên ngoài chưa từng ngửi được thứ nào thơm như vậy, nước miếng đã không kiềm chế được.
Nắm xiên que đầu tiên chín, Lục Hương chia cho mọi người mỗi người một xiên.
Bởi vì người quá đông, có anh chị dâu, có trưởng bối, đều không đủ ăn.
Cầm xiên trong tay ngửi càng thơm, ăn một miếng, xiên thịt nướng bóng dầu, chỉ cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.