Cái sân nhà Lục Hương to, có thể làm to một chút, mời cha mẹ Lục Hương tới, ăn tết coi trọng náo nhiệt, nếu không cha mẹ Lục ở trong căn nhà nhỏ ngột ngạt đó có gì ngon đâu.
Người nhà họ Lục không hưng vượng, lần trước cha Lục uống rượu với tiểu bối nhà họ Phó đến tình cảm, vẫn mong uống tiếp với họ.
Người trong thôn nghe nói thông gia hai bên cùng nhau ăn tết, thật sự là lần đầu tiên. Đều có chút ngưỡng mộ, nhìn xem người ta ít nhất nhà cửa an ổn, còn có thể tụ tập lại cùng nhau!
Lần này mỗi nhà đều chi ra chút đồ, chị hai chi một con gà, chị ba đặc biệt nhờ người mua cá sống, nước sông mùa đông đều đóng băng, cá sống rất hiếm. Chị cả lại mua một ít đồ chín.
Những cái khác Tiêu Thái Liên và mẹ Lục cùng nhau bỏ ra.
Nấu mười hai món, mỗi món phân lượng đều rất lớn, có thể ăn thoải mái.
Món chính là màn thầu và há cảo vẫn chưa gói. Đều là bột mịn, riêng nhân đã có hai loại.
Lục Hương muốn tới gói, nhưng người trong nhà đều nói cô vất vả, chuyện này cao thấp gì để người khác làm.
Thế là Lục Hương cùng mẹ nuôi đợi ăn cơm, cảm giác này thật mới mẻ.
Chẳng mấy chốc đã có thể ăn cơm rồi. Bây giờ thân thể của mẹ nuôi cũng tốt lên một chút, có thể ngồi ăn cơm cùng mọi người, lúc ăn cơm, còn có hàng xóm dành thời gian tới nhà chơi.
Nhìn thấy khung cảnh ấm áp này, hàng xóm cũng ngưỡng mộ nói: “Các người tốt thật.” Giống như nhà bọn họ, thông gia không đánh nhau đã không tồi rồi! Tụ tập lại với nhau, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đảo một vòng, hàng xóm liền quay về, trong thời gian tết, nhà nhà đều lấy đồ ngon bình thường không nỡ ăn ra, không chỉ đám trẻ vui, người lớn cũng vui.
Bên này bày dĩa lên, đều ngồi vào chỗ.
Phó Cầm Huy rót rượu nước cho người cả bàn, đàn ông là rượu trắng, phụ nữ và trẻ em đều là nước ngọt, là anh cả tặng.
Lúc ngồi lại với nhau, mọi người nhất quyết bảo Phó Cầm Huy nói vài câu, Phó Cầm Huy cũng không luống cuống, nâng ly rượu nói: “Cảm ơn mọi người, có thể trở thành người nhà với mọi người, con thật sự rất vui.”
Anh cũng không có từ ngữ đặc biệt gì, chỉ có sự chân thành đầy ắp, khiến người nghe ấm lòng.
Phó Cầm Huy nâng ly lên, uống cạn, rượu trắng cay chát vào cuống họng, khiến anh nhíu mày lại trong thoáng chốc, bầu không khí được đốt cháy lên.
Cha Lục dẫn đầu hô: “Tốt.” Những người khác cũng lần lượt vỗ tay, cùng nâng ly uống cạn.
Bên ngoài đã có tiếng pháo nổ, họ uống vài ly rượu cũng bắt đầu đốt pháo, bên ngoài pháo kêu bốp bốp, trong nhà tràn đầy ấm áp.
Tết năm nay vô cùng thoải mái, từ mùng một tới rằm, đều là người hai nhà liên tục mời khách.
Hôm nay đến đây ăn, ngày mai đến kia ăn, Lục Hương cũng cảm thấy mình đã mập lên một hai vòng!
Phó Cầm Huy ôm Lục Hương, nói: “Mập chỗ nào, vẫn rất nhẹ.”
Ăn tết xong, nhìn thấy bụng của Lục Hương hơi nhô lên rồi.
Bụng của Lục Hương cũng rất khéo, chỉ có bụng hơi nhô lên, cơ thể vẫn rất gầy.
Cô lấy quần áo che một chút, người khác còn không nhìn ra cô mang thai, không hề sưng phệ chút nào.
Năm nay làm lều rau củ quả trong thôn rất tốt, kiếm được chút tiền, nghe nói trưởng thôn đã đặt một chiếc máy kéo ở bên công xã xe cơ động rồi.
Tin tức truyền ra, cả thôn đều náo động.
Trưởng thôn lập tức cử năm người đi thi bằng lái máy kéo. Người đăng ký tấp nập.
Mẹ Lục cũng vui.
Ăn tết xong liền hẹn Lưu Bàng tới trại heo bắt heo con. Giá heo năm nay đắt hơn năm ngoái nhiều, ba mươi tệ một con heo sữa.
Đây còn là giá hữu nghị của Lưu Bàng, ngành heo năm ngoái tăng mạnh, heo con như thuyền gặp nước, nếu người khác mua, ít nhất cũng phải ba mươi lăm.
Năm nay mẹ Lục vay vốn, mua một lúc mười lăm con heo sữa, lại tới xưởng thức ăn mua lương thực.
Lần trước Lục Hương bọn họ nổi tiếng, lần này xưởng thức ăn cực kỳ quy tắc kéo một xe hai mươi tệ cho bà, vẫn không nhiều bằng năm ngoái!
Nhà họ Lục mua ba xe thức ăn khô, mua một xe thức ăn gia súc. Còn lại thì chặt ít chuối tây và cỏ heo đối phó.
Mẹ Lục tiêu sạch tiền, nhưng nhìn thứ đang kêu trong chuồng heo, trong lòng rất vui.
Trong thôn cũng vui, chuồng heo nhà họ Lục có ba phần cổ phần của thôn, vừa thấy mẹ Lục bắt heo sữa về, đã có người kiến nghị với trưởng thôn, năm nay chúng ta không cần tiền, chỉ chia thịt!
Trưởng thôn cười: “Các người nghĩ xa thật, sau này rồi tính.”
Năm nay ông ta phải vào huyện họp đại biểu. Thư ký của lãnh đạo lớn trong huyện còn bảo ông ta đi lên phát biểu cho thôn tiên tiến. Ông ta chuẩn bị tận mấy bản thảo.
Nói thế nào cũng không hài lòng, ngày nào cũng diễn giảng ở trong thôn.
…
Chớp mắt đã sáu tháng trôi qua, nhà nhà người người làm ruộng tất bật, nhưng trong đồng ruộng lại không nhìn thấy bóng dáng của người nhà họ Phó. Họ chỉ làm một buổi, đều xin nghỉ hết, nói Lục Hương sắp sinh rồi.
Phụ nữ sinh con chính là đi một vòng ở Quỷ Môn Quan.
Tập tục chỗ họ chính là mời bà đỡ tới nhà đỡ đẻ.
Nhưng Phó Cầm Huy không đồng ý, muốn đến bệnh viện chuyên nghiệp.
Anh có hơi lo lắng, dù sao đây cũng là thai đầu.
Lục Hương vào phòng sinh, người nhà họ Phó và người nhà họ Lục đều ở bên ngoài thấp thỏm chờ đợi.
Thanh thế này của họ rất lớn, khiến những người khác trong bệnh viện đều lần lượt nhìn sang.
Ở trong mắt họ, phụ nữ sinh con là chuyện hết sức bình thường, sao lại phô trương như vậy.
Cơn đau của Lục Hương ngày càng rõ rệt, sắc mặt Phó Cầm Huy đã tái mét.
Chị ba Phó ở bên cạnh nói: “Không sao, phụ nữ sinh con đều như vậy, chú đừng lo lắng!” Tuy nói là nói vậy, nhưng vẫn nhìn ra sự căng thẳng của Phó Cầm Huy.
Trước đây Phó Cầm Huy luôn mặt không đổi sắc, vốn dĩ muốn cười nhạo anh một chút, nhưng vừa thấy dáng vẻ này của anh vẫn có chút ngưỡng mộ.
Năm 1981, phòng phẫu thuật ở huyện nhỏ vô cùng đơn sơ. Về cơ bản chính là bên trong sinh con, bên ngoài một tấm màn vải.
Có thể nghe rất rõ tiếng la đau bên trong, gân xanh của Phó Cầm Huy đều sắp nổi lên, chỉ hận không thể chịu đau thay vợ.
Bình thường Lục Hương bị người trong thôn nói là sống trong hũ mật, không có va chạm gì. Bất luận là mẹ chồng hay là mẹ ruột đều rất tốt với cô!
Nhưng sinh con thì khác, đau đớn mấy cũng chỉ có thể tự chịu đựng.
Tiêu Thái Liên ở bên cạnh nói: “Ít nhất cũng phải ba tiếng.”
Phó Cầm Huy hỏi: “Không thể sớm một chút sao?”
Tiêu Thái Liên: “Nói gì vậy, phụ nữ sinh con chú trọng thuận theo tự nhiên, nào có phải con muốn sinh sớm chút thì sinh sớm chút. Nếu nhanh, mấy tiếng là xong, nếu chậm một ngày một đêm cũng có.”
Tiếng la đau bên trong ngày càng rõ rệt. Phó Cầm Huy cũng có chút đứng ngồi không yên, nằng nặc muốn xông vào, bị tất cả mọi người ngăn lại.
Đại khái một tiếng, Phó Cầm Huy giống như trải qua một năm. Rất nhanh đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc của trẻ con, trên mặt mọi người thả lỏng: “Sinh rồi, sinh rồi.”
Tiêu Thái Liên nói: “Thế này là nhanh đấy.”
Rất nhanh Lục Hương được đẩy ra, đứa bé được y tá bồng ra: “Sinh một đứa con trai.”
Trước đây Tiêu Thái Liên mong muốn một đứa cháu gái, vừa nghe lại là con trai, không nghĩ nhiều liền đi lên, vừa nhìn thấy tim đã tan chảy.
Ôi, đứa trẻ này thật xinh đẹp!
Đứa trẻ bình thường khi chào đời đều đỏ hỏn, nhưng đứa trẻ này vừa chào đời đã có thể nhìn ra mắt hai mí, ngũ quan vô cùng tuấn tú, làn da cũng trắng nõn, tay nhỏ ở đó tự nhiện cuộn lại.
Đứa bé kêu vài tiếng để bày tỏ sự tồn tại của mình.
Đáng yêu chết được.
Bác sĩ nói đứa trẻ này vừa tròn năm cân.
Các trưởng bối giành nhau bồng cháu, Phó Cầm Huy lại chẳng màng ngó tới con, nắm lấy tay Lục Hương, ra sức hỏi cô như thế nào rồi.
Sinh thường, có thể xuất viện ngay hôm đó.
Phó Cầm Huy mượn xe của Lưu Bàng, lái xe đưa họ về. Hai bà mẹ với đứa trẻ và Lục Hương ngồi xe, những người khác đi xe buýt về.
Lục Hương được bao bọc kỹ lưỡng, Phó Cầm Huy còn thường hỏi cô có đau không.
Lái xe rất nhanh đã tới thôn.
Xa xa nhìn thấy trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ ở cổng thôn giống như là đặc biệt đợi họ vậy: “Sinh rồi sao?”
Phó Cầm Huy nói: “Sinh rồi!”
Tiêu Thái Liên ôm đứa trẻ đi ra: “Lại là một thằng nhóc.”
Trưởng thôn nhìn vào: “Đứa trẻ này xinh đẹp, thật đúng là giống ưu điểm của cha mẹ.”