Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 177: Chương 177




Bây giờ trong thôn có lều rau, trưởng thôn cũng vui, nói: “Thôn cũng cho cô hai mươi tệ!”

Lục Hương không chê tiền nhiều, có lương cộng thêm hai khoản tiền thưởng, đủ cho cả nhà mua thịt ăn.

Lục Hương vừa tới, trưởng thôn cũng kiểm kê thu hoạch trong chuyến ra ngoài lần này của họ.

Mang về tận mấy đơn lớn, còn có một số đơn nhỏ. Trong đó dưa leo đối phương lấy năm trăm cân, dưa lưới một ngày lấy hai ngàn cân, liên tục suốt nửa tháng!

Đây thật sự là một đơn lớn, thôn nhỏ không ai biết đến như họ dần đi vào thành phố, nghĩ thôi đã thích.

Trưởng thôn đã sớm hái loại tốt nhất, bảo Đại Tráng và Thiết Ngưu chở đi.

Đồ vừa hái, cái lều vốn đầy ắp càng thêm thuận mắt.

Đây nào phải là lều rau củ, quả thực là một cái ‘mỏ vàng’, lúc nào cũng có thể bán ra tiền.

Chủ nhiệm phụ nữ ở bên cạnh cười nói: “Trưởng thôn canh lều rau giống như bảo vệ con ngươi của mình vậy.”

Trưởng thôn bị vợ nói như vậy cũng không tức giận, cười nói với Lục Hương: “Cô mau đi nghỉ ngơi đi!”

Nếu để người khác thấy, chắc chắn sẽ nổi da gà đầy người, trưởng thôn ôn hòa như vậy từ khi nào.

Bây giờ Lục Hương đóng góp nhiều, còn phải chăm con, rất vất vả, lại lập công lao lớn như vậy cho thôn.

Không cần cô làm gì, chỉ cần cô có thể đưa ra sách lược cho thôn vào thời khắc quan trọng là được.

Trưởng thôn vô cùng thiên vị cô, nhưng trong thôn không một ai so bì, đều biết Lục Hương đã đóng góp không ít cho thôn.

Sợ đối xử không tốt với Lục Hương, sau này Lục Hương bị người khác đào đi mất. Tới lúc đó đi đâu khóc.

Lục Hương từ ủy ban thôn đi ra, rất nhiều người nhìn thấy cô đều lần lượt chào hỏi.

Đều nghe Thiết Ngưu và Đại Tráng kể hành động không sợ cường quyền của Lục Hương trong thành phố, mọi người nghe mãi không chán.

Đặc biệt là khi Lục Hương chửi giám đốc Lý và cô gái trước quầy, quá đã.

Những người đó xem thường người nông thôn, thật sự không nên, không có thôn, bọn họ ăn gì uống gì.

Uy vọng của Lục Hương trong thôn thoắt cái tăng vọt.

Người trong thôn không tìm được Lục Hương, đều đi khen người nhà họ Phó.

Chị ba Phó bày ra dáng vẻ cảm thấy vinh hạnh, nói: “Chứ gì nữa, vẫn là Lục Hương cơ trí, nếu người khác gặp phải chuyện này dã tê tay rồi, nào có phản ứng nhanh như em ấy?”

“Đúng thật!” Người trong thôn khen ngợi không ngớt.

Đặc biệt là Đại Tráng và Thiết Ngưu, hoàn toàn phục Lục Hương.

Họ kể chuyện xảy ra ở thành phố rất nhiều lần. Nhắc tới Lục Hương, trên mặt liền mang theo vẻ sùng bái không thể che đậy được.

Buổi trưa, Lục Hương cho Tiểu Tích Niên ti sữa một lần, đứa nhỏ ở nhà ngủ.

Cô không rảnh, bảo Phó Cầm Huy tới trông con một lúc, cô ra ngoài dạo.

Ai biết vừa dạo tới bên ruộng, đúng lúc người trong thôn ở dưới bóng râm nghỉ ngơi. Họ không có thói quen ngủ trưa.

Đều ở dưới bóng râm tụm năm tụm ba nói chuyện, vừa nhìn thấy Lục Hương liền xúm lại.

Hôm nay đã bàn luận cả ngày, người đương sự cuối cùng cũng tới.

“Này, khi đó cô tranh cãi với người thành phố, không sợ sao?”

Lục Hương nghe vậy, nói: “Có gì mà sợ, không phải mọi người đều là người sao!” Đối phương cũng không có ba đầu sáu tay.

Mấy thím cười nói: “Nói là nói như vậy, nhưng người thành phố bình thường mắt đều mọc trên trời!” bày ra dáng vẻ không coi ai ra gì.

Người xuất thân từ nông thôn, mặc cũng không được, ăn cũng rất kém, đi ra ngoài không khỏi sẽ có hơi tự ti.

Còn có người nói: “Nghe Thiết Ngưu kể còn có người muốn đào cô đi, là thật sao?” Nếu vào thành phố, chuyển hộ khẩu đi, vậy tức là một bước lên trời, trở thành người thành phố rồi.

Nghĩ thôi đã thấy bừng bừng trong lòng.

Thời này hộ khẩu đắt giá, nghe nói cô gái ở thôn khác chính vì hộ khẩu mà đồng ý kết hôn.

Mới đầu người trong thôn nghe nói Bạch Gia Thôn muốn đào Lục Hương đi, còn cảm thấy mới mẻ.

Sau đó dần dần chai lì, lãnh đạo huyện cũng muốn đào Lục Hương tới, còn có các xưởng.

Đều là chỗ tốt, muốn bỏ tiền nhờ người tìm quan hệ còn không vào được, Lục Hương ngược lại, ai cũng muốn cô.

Trước đây trong lòng còn mang theo nghi vấn, bây giờ đã hoàn toàn phục rồi, Lục Hương người ta quả thực có bản lĩnh.

Tiêu Thái Liên thấy Lục Hương bị mọi người vây lại, cũng ở bên cạnh cười ha ha.

Bác gái Lục nhìn thấy Lục Hương lập tức cúi đầu đi nhanh, bà ta với cha mẹ Lục Hương đã thành thù, cộng thêm con gái nhà mình vô dụng, bây giờ ở trong thôn luôn lấy họ ra so sánh.

Bác gái chỉ mong Lục Hương sa cơ, ai biết vận thế của cô ngược lại ngày càng tốt. Mỗi lần gặp phải chuyện này, đều là một mình lén lút sải bước về nhà.

Người khác không nhìn thấy bác gái Lục lướt qua, chỉ ra sức bao vây Lục Hương nói chuyện: “Thành phố như thế nào vậy?”

Lục Hương nói: “Chỉ như thế ấy!” Có thể từng thấy thế giới phồn hoa hơn, cũng không có quá nhiều tò mò với thành phố thập niên 80.

Lục Hương chỉ nói: “Sau này có cơ hội mọi người đều có thể đi.”

“Ây dô, vậy chúng ta không dám, ngoài đồng còn nhiều việc như vậy mà.” Người trong thôn vội vàng từ chối, nhưng sinh lòng khao khát, rất nhiều người cả đời chưa từng ra khỏi thôn.

Cho rằng Lục Hương cố ý trêu họ.

Lục Hương nói: “Đợi sau khi lều rau chỗ chúng ta xong xuôi, đều có thể cùng vào huyện thành.” Dù sao họ có máy kéo trong thôn chở hàng cũng cần người.

Nghe nói như vậy, mọi người lập tức sáng mắt lên, ai cũng muốn đăng ký, nếu có thể vào thành phố dạo chơi, quay về sẽ chém gió được nửa năm.

Đại Tráng xa xa xách một cái làn chen vào trong đám người, nói với Lục Hương: “Chị Lục Hương, mẹ tôi hái chút quả dại cho chị ăn!”

Mọi người biết quả dại này, chua ngọt vừa miệng, rất ngon.

Lúc này Lục Hương đang cảm thấy lạt miệng, lúc này được tặng rất đúng lúc: “Cảm ơn.”

Đại Tráng nói: “Sau này nếu tôi có gì không hiểu, có thể tới hỏi chị không?”

Lục Hương gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, hoan nghênh bất cứ lúc nào.”

Đại Tráng nhận được câu nói này của cô, trên mặt có chút hưng phấn. Thôn dân ở đây đều âm thầm lấy làm lạ.

Họ biết Đại Tráng là người kế thừa trưởng thôn, sao cái gì cũng dựa vào Lục Hương, lại nhớ tới tin đồn bị họ coi thường trước đây.

Hình như là nói trưởng thôn vốn muốn để Lục Hương làm người kế thừa, nhưng Lục Hương không chịu.

Lúc nghe được chuyện này, trong lòng mọi người không tin còn có người không muốn làm cán bộ, bây giờ nhìn dáng vẻ này của Đại Tráng, thật sự cảm thấy tin đồn có lý.

Nếu Lục Hương làm trưởng thôn, thật sự không tới phiên người khác, tuy cô trẻ, nhưng đã làm bao nhiêu chuyện tốt cho thôn. Chuyện chuồng heo cũng là do cô giành lấy được.

Trong thôn có thể được ba phần cổ phần, bất luận là bán lấy tiền hay là lấy thịt heo đều là phúc lợi!

Còn có lều rau. Mùa đông kiếm tiền, vốn cho rằng mùa hè không được, ai biết mọi người vào thành phố một chuyến, lại khởi sinh lều rau, quả thực có bản lĩnh.

Mọi người ở bên cạnh hâm mộ Lục Hương: “Ây dô, bây giờ cô đúng là hoàn hảo!” Phó Cầm Huy ở bên ngoài mở xưởng, Lục Hương ở trong thôn có quyền lên tiếng, còn có đứa con trai đáng yêu như vậy.

Thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.

Tiêu Thái Liên nói: “Chứ gì nữa, cháu trai tôi rất nghe lời, đời này của tôi nuôi nhiều con trai, cháu trai như vậy, cộng lại đều không hiểu chuyện bằng thằng cháu này của tôi! Chỉ mới bé tí lại giống như cái gì cũng hiểu vậy!”

Tiểu Tích Niên bình thường cũng không khóc, lúc hừ hừ, có thể khiến người ta tan chảy trái tim.

Người bên cạnh lập tức nói: “Chứ gì nữa, cũng không xem xem là con của ai, Lục Hương và Phó Cầm Huy này đều là người linh hoạt, con cũng hiểu chuyện.”

Thím bên cạnh tiếp lời: “Giống như vậy, nên sinh thêm mấy đứa!”

Tiêu Thái Liên cười nói: “Sinh một đứa là đủ rồi, con nhiều cũng rất mệt!” Mấy đứa cháu trai này đều do bà chăm lớn, bây giờ đã nuôi đủ rồi.

Ví dụ nói vợ thằng cả đi, lo xong cho thằng lớn, lại lo tiếp thằng nhỏ, bây giờ thằng nhỏ nhất vừa tròn ba tháng, dáng vẻ đã tiều tụy đi nhiều.

Người bên cạnh lại không bỏ qua: “Không muốn sinh thêm một đứa con gái, ghép lại thành một chữ ‘tốt’?” Một trai một gái mới trọn vẹn.

(Gái (女), trai (子) => Tốt (好) )

Tiêu Thái Liên nói: “Không dám trông mong.” Dựa theo lời của người già trong thôn, nhà họ chiêu con trai, muốn sinh con gái còn khó hơn lên trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.