Không ngờ giữa năm đã mổ heo, mọi người đều vô cùng mong đợi: “Dạo này thèm thịt, nằm mơ cũng muốn gặm hai miếng giò heo, không ngờ đã mổ heo rồi.”
Người bên cạnh nghe vậy, lập tức cười nói: “Tôi nói sao lại mổ heo chứ? Hóa ra là anh thèm thịt, vậy chúng tôi đều là nhờ phúc của anh rồi!”
Người bên cạnh nói: “Đừng, là nhờ phúc của nhà họ Lục.”
Trong thôn tổng cộng mổ ba con heo béo, góp lại hơn bảy trăm cân thịt. Một trăm hộ dân, mỗi nhà có thể được chia năm sáu cân! Còn lại làm lẩu.
Lấy thêm chút cải trắng khô, cà gì đó bỏ vào nấu cùng, vô cùng ngon.
Trong thôn mổ heo, mọi người rảnh rỗi đều đến cổng thôn dạo, gặp phải người ngoài thôn liền khoe khoang.
Trưởng thôn nhìn thấy đều kéo về: “Được rồi, đừng đắc ý.” Trước đây ông ta có thể đắc ý hơn ai hết, trước đây khi mua máy kéo, lái vòng quanh thôn cả ngày.
Bây giờ đã biết khiêm tốn, hết cách, rau củ quả ở thôn họ nổi tiếng lên tận thành phố, khiến các thôn xung quanh đây đều ganh tỵ.
Rất nhiều người còn đặc biệt chạy tới chỗ lãnh đạo huyện nói chuyện, đều là cùng một huyện, cuộc sống đều khổ sở, có mối làm ăn tốt này vì sao không nói cho thôn khác.
Lãnh đạo cũng bó tay, chỉ đành nói với họ, có thể để họ tự bàn bạc.
Nghe nói không ít thôn cũng bắt đầu hành động rồi.
Bây giờ trưởng thôn khiêm tốn hơn nhiều.
Nhưng người trong thôn lại không để ý nhiều như thế, họ được phát thịt heo nên rất vui.
Buổi sáng đặc biệt mời đồ tể tới. Đồ tể cũng không lấy tiền, khi đi lấy mười cân máu heo, năm cân thịt ngon, năm cân lòng heo là được.
Họ kéo heo tới đầu thôn, có ba con heo trong thôn cộng thêm một con heo nhà họ Lục, đều mổ thịt.
Con heo của nhà họ Lục thì lấy về ăn riêng, máu heo gì đó đều không lấy, để mọi người dùng làm huyết.
Hơn phân nửa trẻ con trong thôn đều đi xem mổ heo, đây là chuyện cực kỳ náo nhiệt hằng năm.
Lục Hương ở nhà đợi, cô không chịu nổi mùi máu tanh ngất trời đó.
Qua một lúc, chị cả Lục tới nói chuyện với cô: “Mẹ chúng ta vào huyện rồi!” Kéo mấy con heo khác đi bán. Vừa hay trại nuôi heo đều là người quen, cho dù không có Lưu Bàng ở đó, cũng có thể cho họ giá tốt.
Sau khi bán heo lớn, lại mua thêm ít heo con về, còn có thể nuôi thêm lứa nữa.
Chị cả Lục ở đây cùng Lục Hương, thấy con trai của cô đáng yêu mũm mĩm, ở bên cạnh chơi với Tiểu Tích Niên một lúc, Tiểu Tích Niên không biết lạ quen, bất luận là gặp ai cũng cười ha ha, khiến người ta rất thích.
Tình yêu thương vô hạn trong lòng chị cả Lục cũng được đứa bé này khơi dậy.
Qua một lúc, nhìn thấy mẹ Lục vui vẻ tới, nói: “Bán hết heo rồi!” Bà ấy đặc biệt lấy ba trăm tệ giao cho Lục Hương. Lúc đầu đã nói nuôi một con heo cho Phó Chi.
Bây giờ bán đi, muốn đưa tiền cho bà ấy.
Lục Hương nhận giúp, lúc trước Phó Chi còn gọi điện thoại tới nói mấy hôm nay sẽ quay về một chuyến.
Mẹ Lục vô cùng tất bật, mới tới đây, chẳng mấy lúc lại đi.
Chị cả Lục nói: “Bây giờ tính tình của mẹ cũng thay đổi nhiều rồi.” Người có sự nghiệp khác biệt hẳn, dồn hết tâm tư vào chuồng heo.
Hai vợ chồng đều là người đôn hậu thành thật, mỗi ngày quét dọn nấu cháo heo, còn học chữ, mua sách chuyên về nuôi heo, dùng pinyin đánh dấu, học thuộc từng câu từng câu, học thuộc hết hai quyển sách.
Bây giờ đã biến thành nửa chuyên gia rồi.
Chị cả Lục cười nói: “Dùng năng lực này làm việc, có thể có gì không làm được.”
Lục Hương cũng nói: “Cha mẹ chỉ là không có cơ hội đó, nói kỹ ra vẫn là tại ông bà nội, lúc đầu không nên chỉ cho một mình bác trai đi học.”
Cha Lục rất thông minh, chỉ đáng tiếc đã bị gia đình làm dở dang.
May mà bây giờ có trại heo này, khiến ông ấy có lại tự tin.
Cộng thêm bán xong heo có tiền, dáng người cũng thẳng lên.
Sau khi ăn tết không lâu, cha mẹ Lục và chị cả Lục đã chuyển tới căn nhà cũ nhà họ Lý, sống trong căn nhà tối đen nhỏ bé nhiều năm như thế, cuối cùng cũng có thể sống ở căn nhà to rộng rãi.
Nhà không chật chội, người cũng sáng sủa hơn.
Qua một lúc, chị hai Lục cũng tới, chạy thẳng tới nhà Lục Hương, chị ấy không tới tay không, còn mang quần áo may cho cháu trai.
Chồng chị ấy là thợ may, quần áo may cho em bé mềm mại thoải mái, Lục Hương rất thích.
Bây giờ chị hai Lục nhìn thấy Tiểu Tích Niên cũng yêu thích như gì, thơm mấy cái.
Chị hai Lục nói: “Mẹ gửi thư cho chị nói nhà chúng ta mổ heo, mẹ chồng chị lập tức bảo chị mang hai chục trứng gà tới.”
Làm cho chị ấy rất mất mặt, dựa theo tập tục, nhà họ Lục phải trả lễ.
Dùng trứng gà đổi thịt heo, tính toán quá ranh mãnh rồi.
Nhưng chị hai Lục cũng hết cách, dù sao cũng làm con dâu người ta.
Tuy chị hai Lục gả cho một người què, đối với người nhà chồng mà nói vẫn là trèo cao, dù sao nhiều năm qua nhà mẹ cũng không có lễ tiết gì, ngoài miệng các chị em dâu của chị ấy không nói, nhưng không khỏi so đo.
Một bên là nhà mẹ, một bên là nhà chồng, chị ấy có hơi khó xử.
Ba chị em nói chuyện, chị hai nói: “Bây giờ chị ngưỡng mộ Lục Hương nhất, mẹ chồng em thật sự là người mẹ chồng hiếm hoi trên đời.”
Đang nói chuyện, mẹ Lục lại vội vã tới, đẩy chiếc xe rùa nhỏ, trong xe mang hai cái đùi heo lớn.
Mẹ Lục nói: “Con hai và Lục Hương, mỗi đứa một cái!” Chị cả Lục sống cùng cha mẹ, dĩ nhiên không cần chia.
Đùi sau nhiều thịt nhất, ăn cũng ngon, còn có thể ướp làm giò heo xông khói, bình thường muốn đi mua cũng không mua được, một cái đùi heo to ít nhất bốn chục cân.
Chị hai Lục nghe vậy: “Đâu cần nhiều như vậy?” Chị ấy chỉ mang tới hai chục trứng gà.
Mẹ Lục nói: “Coi như bù quà trước đây!” Một cái đùi heo to đủ để nhìn ra bây giờ bà đã khác trước.
Nhà mẹ thẳng eo, sau này không ai dám khiến chị hai chịu uất ức nữa.
Chị hai Lục lần đầu tiên cảm thấy được cha mẹ chống lưng, vành mắt đột nhiên đỏ lên.
Mẹ Lục nói: “Hôm nay ba chị em các con đều ở đây, mẹ nói với các con một chuyện.” Chưa từng thấy mẹ Lục nghiêm túc như vậy.
Mẹ Lục nói: “Lần này bán heo bán được hai nghìn bảy, trừ đi tiền nợ một nghìn mua heo lúc trước của nhà chúng ta, lại trừ đi tiền thực phẩm nợ ở trại heo, còn lại một nghìn rưỡi!”
“Bây giờ lại mua heo con tốn ba trăm, còn lại một nghìn hai, ba chị em các con mỗi đứa ba trăm!” Bà chia rất đều.
Chị cả Lục vừa muốn từ chối, bị mẹ Lục ngăn lại: “Những năm qua mẹ cũng chưa từng cho các con cái gì, bây giờ trong nhà có tiền, của mẹ chính là của các con.”
Mẹ Lục nhớ tới sự khó khăn trong những năm qua, vành mắt đỏ hoe: “Tiền này các con đừng nói với ai cả, cứ bỏ trong túi của mình, sau này nếu không đủ dùng thì nói với mẹ.”
Lục Hương nhìn mẹ.
Mẹ Lục nói: “Tiền này con yên tâm, đã thương lượng với cha con rồi, chỉ là cha con không giỏi ăn nói, ông ấy còn giục mẹ, vừa hay mẹ tới nói chuyện này.”
Bây giờ chị hai Lục đang thiếu tiền, con trai chị ấy phải vào tiểu học, nhưng tiền bên nhà chồng không chi ra, đang trì trệ. Muốn lấy lại ngại: “Con gái đã gả đi như nước đã hất đi, sao có thể lấy tiền của nhà mẹ?”
Mẹ Lục lại nhíu mày: “Mặc kệ con có gả đi hay không, đều là con gái của mẹ, con cầm lấy đi.”
Cha mẹ Lục là người thành thật, nếu đã cho, chính là thực lòng thực dạ, từ chối ngược lại sẽ khiến họ tổn thương.
Chị hai Lục không ở đây lâu liền trở về, đã nhận ba trăm tệ, chị ấy phải đi cho kịp bắt xe.
Cầm một cái đùi heo về cũng đủ khí phái rồi.
Mẹ Lục cho Tiêu Thái Liên ba mươi cân thịt heo, có thịt heo, có sườn, có giò, đều là đồ ngon.
Lục Hương nói: “Một con heo chia ra, cuối cùng cũng không còn bao nhiêu.”
Cha mẹ Lục Hương thành thật, đồ cho ra đều là đồ tốt nhất, giữ lại cho mình thịt bình thường.
Mẹ Lục nói: “Thời gian qua cũng nhờ mẹ chồng con chăm sóc, những thứ này đáng cho.” Bà cũng nhìn ra được, Tiêu Thái Liên thật lòng đối với Lục Hương.
Giúp Lục Hương chăm con, bình thường nếu trong thôn có người nói Lục Hương không tốt, Tiêu Thái Liên còn bảo vệ cô.
Năm ngoài nuôi riêng cho nhà họ Phó một con heo, năm nay thì không, chung quy vẫn phải cho chút quà.
Cho ba mươi cân thịt heo không tính là ít.
Hơn nữa nhà họ Lục thịt một con heo, người cả thôn đều biết, chia thịt thế nào trong lòng có cán cân. Không thể để bà thông gia có dị nghị.