Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 191: Chương 191




Lục Hương chiên chút dầu ớt chuẩn bị làm ma lạt thang, xèo một cái, mùi thơm xộc vào mũi, khiến những người xung quanh đều ra nhìn.

Thơm quá. Dầu ớt này trông thì bình thường, dùng sáu loại gia vị bỏ vào, bất luận trộn cái gì cũng ngon.

Mùi dầu ớt Lục Hương chiên quả thực quá thơm. Ba dì trong tiệm đều ghé tới xem, bình thường họ chưa từng chiên dầu ớt, giá ớt không rẻ, càng đừng nói là dầu.

Hóa ra ớt với dầu nóng hỗn hợp lại lại có mùi thơm này.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ thơm phưng phức của dầu đỏ, thím Thái nói: “Ôi trời, thế này cũng thơm quá rồi đó!”

Lục Hương nói: “Cũng được.” Cô đã dùng không ít hương liệu, điều hòa lại vừa thích hợp dùng làm ma lạt thang.

Tiệm mới khai trương, vừa rửa rửa cọ cọ, vừa chuẩn bị rau, đợi tới trưa, họ mang biển ra.

Bên trên chỉ viết ba chữ Ma Lạt Thang.

Giờ nghỉ trưa, người của xưởng gang thép đi ra, rất nhiều người đều bị mùi thơm của dầu ớt hấp dẫn đi ra.

Nhìn kỹ lại thế mà có một tiệm mới mở.

Lập tức tới xem thử, họ không biết cái gì gọi là ma lạt thang.

Trong đó có một chàng trai chạy nhanh nhất, đi vào nhìn lập tức nói: “Ài, cô không phải chính là người…người…năm đó…” Anh ta đó đó cả buổi, nhận ra Lục Hương rồi.

Chẳng qua Lục Hương bán lòng heo đã là chuyện rất lâu trước đây.

Anh ta đã quên mất mùi vị của lòng heo rồi, chỉ nhớ đồ Lục Hương bán năm đó rất ngon.

Vừa nhìn thấy tiệm cô mở, đột nhiên có một cảm giác tín nhiệm: “Thứ này bán thế nào vậy?”

Lục Hương nói: “Một tệ một phần, anh có thể tùy ý thêm rau, lúc nấu mang một phần mì sợi.”

Một tệ một phần? Giá thật sự không đắt, anh ta lập tức nói: “Cho tôi một phần!”

Thấy ở đây có hơn hai mươi loại rau.

Dùng rổ nhỏ gắp, mỗi thứ gắp hai lá, rổ nhỏ đầy ắp, muốn nhét cũng không nhét được nữa.

Sau đó đưa cho Lục Hương, Lục Hương nhận lấy cái rổ nhỏ này đi nấu một lúc. Sau đó lại hỏi anh ta thêm mì gì, trong tiệm có tổng cộng hai loại mì, một loại là mì lạnh bản địa, một loại là mì ngô bản địa.

Chàng trai do dự: “Tôi đều muốn thử cả.”

Lục Hương nói: “Được!” Mỗi thứ lấy cho anh ta một ít.

Nấu xong đựng vào trong bát, đầy ắp.

Sau khi nấu xong, hỏi anh ta muốn vị gì, cay tê chua ngọt đều được.

Chàng trai nghĩ ngợi, cũng không biết loại nào ngon: “Cô cứ cho tôi một vị bình thường đi!”

Lục Hương dựa theo vị cay tê điều chế cho anh ta.

Mùi vị càng thơm.

Bên trên trải đầy tương, đặc biệt là dầu đỏ nổi lên trên mặt, nhìn rất ngon miệng. Bên trong còn có đậu phộng nghiền, đậu nành chiên.

Ma lạt thang vừa bưng tới tay, chàng trai húp một ngụm nước.

Lập tức ngồi vào bàn nhỏ bên cạnh, cầm đũa lên trộn đều gia vị bên trên. Mỗi một sợi mì đều bao bọc tương, sau đó ăn vào, tư vị thật sự rất đỉnh.

Vừa tê vừa cay, rau giòn ngọt, giữ được vị tự nhiên của các loại rau, sợi mì dai, lại thêm nước chấm ngon. Anh ta ăn từng miếng to, nhưng hương vị này đối với họ mà nói có hơi k.ích th.ích.

Bình thường họ chưa từng ăn thứ đậm đà như vậy, chẳng mấy chốc đã túa mồ hôi. Nhưng loại hương vị xa lạ hơi cay nóng căng đau này lại rất sảng khoái.

Chàng trai là người tới đầu tiên, cũng có một số người lục tục đi tới ăn.

Bên ngoài xưởng gang thép luôn có một số tiệm nhỏ mở rồi lại đóng.

Tuy người của xưởng gang thép có tiền, nhưng rất kén chọn, không phải ai cũng có thể tới đây mở tiệm được.

Trừ phi có đánh giá tốt.

Người vào tiệm đều cảm thấy thú vị, rau tùy ý gắp, nhiều loại như vậy!

Còn có mì, cho dù là đàn ông cũng có thể ăn no, cuối cùng điều chế gia vị, muốn ăn chua thì có thể thêm giấm, muốn ăn ngọt thì có thể thêm đường.

Lục Hương cho gia vị không hề keo kiệt, một muỗng đầy, ăn rất sướng, nhưng chỉ tốn có một tệ.

Mới đầu cảm thấy một tệ không đắt, nhưng ăn tới cuối cùng liền cảm thấy một tệ này thật sự là mức giá quá hời.

Lục Hương cũng không lỗ, rau ở đây rẻ, mì khô cũng không đắt, một bó lớn có thể ngâm ra rất nhiều.

Gia vị đắt hơn một chút, nhưng Lục Hương đều vào tỉnh mua với giá sỉ, cho nên tính ra bán một bát lời một bát.

Ma lạt thang chỉ là một món ăn vặt thông thường, đi theo hướng số lượng, Lục Hương thích mọi người náo nhiệt ăn một bữa. Nếu ăn xong có thể khen một câu ngon, là được.

Nấu ăn là sở thích của cô.

Lục Hương ở một bên bán, con trai được cái bàn nhỏ đầu tiên, cậu không khóc không quấy, giống như con mèo chiêu tài ngồi ở đó. Đôi mắt tròn xoe, nhìn mọi người ăn.

Có lúc còn sẽ thèm thuồng nuốt nước miếng. Những thứ này quá k.ích th.ích với trẻ con, Lục Hương không cho cậu ăn.

Tiểu Tích Niên cũng không quậy, chỉ ở bên cạnh nhìn. Thi thoảng mấy dì mềm lòng, bồng cậu suýt xoa một lúc.

Buổi chiều, sau khi chàng trai quay về, trên người mang theo mùi thơm của ma lạt thang.

Đợi tới giờ đi làm, đồng nghiệp xung quanh đều tới hỏi thăm: “Cậu ăn gì vậy, sao trên người lại thơm như thế?”

Anh ta lập tức tấm tắc nói: “Hây, anh không biết cái người nấu đồ ăn cực ngon mấy năm trước lại tới chỗ chúng ta bán ma lạt thang! Lượng mì rất đủ, mùi vị siêu ngon!”

Sau đó bắt đầu miêu tả, chưa từng ăn qua rau giòn ngọt và sợi mì dai như thế.

Anh ta nói mãi nói mãi, chọc thèm chính mình, bụng đã ăn no, nhưng miệng vẫn thèm.

Mọi người vốn ngửi mùi trên người anh ta, không có tâm tư làm việc, lại nghe anh ta miêu tả như vậy, lập tức nói: “Được được, tan làm tôi đi xem thử!”

“Chỉ một tệ một phần?”

“Đúng vậy!”

“Vậy chúng ta cùng đi ăn đi.”

“Được, chúng ta đi chung.”

Năm đó Lục Hương bán lòng heo tích lũy không ít khách quen, không nói ma lạt thang, chỉ dựa vào cá nhân cô, mọi người đều muốn tới thử.

Tiệm Lục Hương mở nằm ở gần các xưởng, cũng chỉ bán trưa và tối, bán hết thì về nhà.

Các dì trong tiệm vừa thấy còn thừa nhiều rau như vậy liền có hơi nồng nhiệt, chỉ hận không thể bán hết số rau này đi, tuyệt đối đừng lỗ, họ tìm một công việc không dễ.

Lục Hương lại rất bình tĩnh nói không sao. Bây giờ họ có tủ lạnh, nếu bán không hết thì có thể bỏ vào trong tủ lạnh, cũng có thể giữ tươi một ngày.

Buổi trưa tổng cộng bán hai mươi ba bát, đợi tới tối, chuông tan làm vừa reo lên, liền nhìn thấy có rất nhiều người chạy thẳng tới tiệm ma lạt thang.

Vừa đi vào liền nói: “Bà chủ, làm ba bát ma lạt thang!”

Lục Hương lập tức nói: “Được.”

Chàng trai buổi trưa đã ăn rồi, buổi tối vẫn tới ăn.

Thực sự quá thèm, anh ta vừa tới ăn ngược lại giống như chủ nhân vậy, nói cho những người lần đầu tới biết, dùng rổ nhỏ gắp rau thế nào, thích ăn gì thì có thể gắp thêm, không thích ăn gì thì có thể bỏ qua.

Loại mô thức tự chọn này, đối với họ mà nói quá mới mẻ.

Có người muốn gắp mỗi thứ một chút, cũng có người đặc biệt gắp rau mình thích ăn.

Chỉ riêng sự mới mẻ này đã xứng đáng một tệ.

Sau khi chọn xong, đợi nấu rau nấu mì, bỏ gia vị. Làm xong, họ bưng lên bàn.

May mà họ tới sớm một chút, họ ngồi ở trên ăn, người tới sau đã xếp hàng dài rồi.

Lục Hương không mới lạ gì với cảnh này, không chút hoảng loạn.

Ba dì nhìn thấy cuối cùng tiệm cũng đông khách, mới yên tâm.

Ngày đầu tiên Lục Hương chỉ chuẩn bị tổng cộng một trăm phần ma lạt thang. Buổi trưa đã bán hơn hai mươi phần.

Buổi tối chẳng mấy chốc đã bán hết, áy náy nói với những người xếp hàng phía sau: “Ngày mai hãy tới nhé! Đã hết rồi.”

Những người tới muộn đó ngửi mùi hương này liền muốn ăn, lại nhìn mấy người đang ăn, ăn tới đầm đìa mồ hôi, lại càng thèm.

Không ngờ họ tới muộn, vẫn chưa ăn được, lập tức dặn dò Lục Hương: “Ngày mai cô phải làm nhiều một chút!”

Lục Hương nói: “Được.” Ngày đầu tiên khai trương không làm nhiều như thế.

Nấu rau rất nhanh, có người thấy trong tiệm hết chỗ, bèn mang về ăn.

Sau khi tất cả mọi người trong tiệm ăn xong, ba dì dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, rửa bát.

Ngày mai còn tiếp tục đi làm, Lục Hương là người về cuối cùng, tắt đèn, đưa tay bồng Tích Niên, thằng bé đã ngoan ngoãn ở đây cả ngày.

Lục Hương bồng cậu thơm vào má cậu bé, đôi tay ngắn ngủn của thằng bé ôm chặt cổ của mẹ.

Lục Hương hơi áy náy: “Tích Niên mệt không, ở đây vui không?”

Thằng bé gật đầu nói: “Vui ạ.” Nhìn thấy mọi người đều đang ăn đồ, rất kiêu ngạo.

Cậu ưỡn ngực cao lên: “Đồ mẹ làm là ngon nhất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.