Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 203: Chương 203




Lục Hương là lần đầu tiên nghe nói, hỏi: “Ổ?” Ngữ khí có hơi vi diệu, Phó Cầm Huy mới từ đây đi ra rùng mình một cái.

Lục Hương nói: “Có thể là theo đuổi người khác đó, xưởng cổ vịt có hai xưởng trưởng lận!” Danh của Lưu Bàng cũng là xưởng trưởng.

Đối phương cười ha ha, còn bảo cô phải trông kỹ chồng mình, trẻ trung tuấn tú như vậy không chỉ cô thích, người khác cũng thích.

Bây giờ không giống trước kia, hôn nhân tự do rồi!

Kết hôn cũng có thể ly hôn, tuy nói ly hôn rất ít, nhưng lỡ như người đàn ông sắt đá, nhẫn tâm hơn phụ nữ nhiều.

Lục Hương nói biết rồi.

Người này cũng không buôn chuyện tiếp nữa. Ăn xong ma lạt thang cũng đi về.

Lục Hương nghĩ ngợi, nói với chị cả và chị dâu một tiếng, về nhà sớm.

Lúc Lục Hương về, Phó Cầm Huy đang lau bình hoa trong nhà.

Anh không giống những người đàn ông khác trong thôn, cảm thấy dọn dẹp nhà cửa quá mất hình tượng đàn ông!

Phó Cầm Huy không như vậy, có đôi lúc dọn dẹp nhà cửa, có đôi lúc nấu cơm, là người chồng tốt toàn năng.

Lục Hương vừa về, Phó Cầm Huy lập tức cười hỏi: “Sao hôm nay về sớm như vậy?”

Bọn trẻ đi nhà trẻ còn chưa về, trong căn biệt thự to như vậy, chỉ có hai người họ.

Lục Hương nói: “Trong tiệm có chị cả và chị dâu, không cần em có mặt suốt!”

Ngừng lại một chút, cô bổ sung: “Anh dùng mỹ nhân kế dụ dỗ em về đó.”

Phó Cầm Huy nghe xong cười khẽ, thanh âm trầm thấp vui vẻ này lọt vào tai Lục Hương rất có sức mê hoặc.

Lục Hương không chịu thừa nhận rằng mình cũng bị anh mê hoặc rồi.

Cô nói: “Hôm nay anh khác thường như vậy, vừa đặc biệt tới tiệm tìm em, vừa cho tiền em, có phải có cô gái khác đang theo đuổi anh không?”

Bàn tay đang lau đồ của Phó Cầm Huy lập tức dừng lại, nhìn Lục Hương, hỏi: “Ai nói với em vậy?”

Lục Hương nói thực khách.

Phó Cầm Huy nhìn cô, ánh mắt lấp lánh: “Sao lại ghen rồi?”

Phó Cầm Huy không đợi Lục Hương trả lời, lập tức nói: “Mặc kệ là ai, đều không thể thay thế địa vị của em trong lòng anh.”

Quả thực có một nữ thư ký gặp được lúc họp ở tỉnh ngoài rất nhiệt tình với anh. Khi đó anh cũng có hơi khó hiểu.

Nghe nói cũng là sinh viên đại học đi học ở vùng ngoài về, vô cùng nhiệt tình, còn nói thích anh từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu theo đuổi rất dữ dội.

Phó Cầm Huy nói: “Anh đã nói với cô ta rồi, anh đã kết hôn, có gia đình rồi, bảo cô ta đừng bám víu nữa!” Loại lời này đối với một cô gái mà nói khá nặng, nói xong đối phương còn bật khóc.

Nhưng anh cũng không chút lưu tình, trái tim đàn ông rất nhỏ, sau khi chứa được một người, tuyệt không thể chứa thêm người thứ hai.

Lục Hương không ngờ Phó Cầm Huy vô sỉ như vậy, thế mà lại dùng ‘mỹ nam kế’ với cô.

Mà đáng xấu hổ là mình lại rung động.

Từ sau khi Phó Cầm Huy biết Lục Hương thích kiểu quần áo phương Tây, cộng thêm kính viền vàng, cách ăn mặc này liền giống như khảm trên người anh. Đặc biệt là khi thi triển mị lực với Lục hương, thật sự khiến người ta không cầm cự nổi.

Thời tiết đẹp, hai người ở trong phòng đò đưa một lúc.

Ngày hôm sau, Lục Hương nhận được điện thoại nói chị hai Lục đang ở nhà cha mẹ, bảo cô tới một chuyến.

Tiệm ma lạt thang này của Lục Hương có chị cả và chị dâu giúp, cô có thể nhàn rỗi hơn.

Nói với chị cả: “Em quay về xem thử.”

Chị cả Lục lo lắng nói: “Có nói là chuyện gì không?”

Lục Hương nói: “Không có nói, chỉ là bảo em về một chuyến.”

Chị cả Lục nói với Lục Hương: “Em yên tâm đi, ở đây có chị lo.”

Lục Hương cười ôm chị cả, từ khi chị cả tới, cô nhẹ nhõm hơn không ít.

Sau hôm qua, Phó Cầm Huy được như ý, liền rất thích dính lấy Lục Hương.

Vừa nghe nói trong nhà Lục Hương có chuyện, lập tức nói: “Anh đi cùng với em!”

Lục Hương nghĩ anh có xe, ngược lại tiện hơn chút, có hơi ngưỡng mộ: “Đợi chúng ta gom thêm tiền rồi cũng mua xe!”

Xe bây giờ không phải có tiền là mua được như sau này.

Còn phải báo cáo lên chờ xét duyệt, giá vô cùng cao, mua một chiếc ô tô gia đình ít nhất cũng phải mất mười vạn.

Với thực lực của Lục Hương và Phó Cầm Huy, muốn góp cũng phải gần một năm, nhưng có xe quả thực rất tiện.

Phó Cầm Huy lái xe, chẳng mấy chốc hai người đã tới cổng thôn.

Đỗ xe ở chỗ rộng rãi trong thôn, hai người xuống xe.

Chạy thẳng tới nhà họ Lục.

Chị hai, anh rể còn có hai đứa trẻ đều ở đây.

Lục Hương lần đầu gặp anh rể, gương mặt anh ấy rất anh tuấn, đứng ở đó cũng không nhìn ra là què chân.

Hai đứa cháu chưa từng gặp mặt cũng thanh tú, đứa lớn đã bảy tám tuổi rồi.

Nhìn thấy Lục Hương, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì út!” Trái tim Lục Hương sắp tan ra rồi.

Muốn lục túi nhưng lại phát hiện ra ngoài vội vã, không mang theo gì.

Phó Cầm Huy lén lút ở phía sau đưa cho Lục Hương hai bao lì xì mười tệ. Lục Hương nhìn một cái mới thở phào.

Trong túi tây trang của Phó Cầm Huy có trữ ít đồ, anh ra ngoài xã giao cũng sẽ chuẩn bị một ít, đề phòng sẽ đụng phải chuyện gì đó.

Lục Hương lập tức gọi hai đứa chúa tới: “Lần đầu gặp, các con cầm lì xì này đi.”

Hai đứa cháu nhìn cha mẹ, không biết có nên cầm không.

Lục Hương ở bên cạnh khuyên chúng cầm mãi.

Chị hai Lục nói: “Nếu dì út đã cho con thì các con cứ nhận đi!” Lời vừa dứt, hai đứa nhỏ vui vẻ nhận lấy.

“Cảm ơn dì út!”

Lục Hương xoa gương mặt phấn nộn của hai đứa cháu. Hai đứa nhỏ rất ngại, trốn phía sau chị hai Lục.

Lục Hương nói: “Chào chị hai, anh rể.” Phó Cầm Huy cũng ở bên cạnh chào hỏi.

Anh rể cũng căng thẳng, ừm một tiếng.

Chị hai Lục nói: “Anh chị đã quyết định sẽ vào huyện, không khỏi lại gây phiền phức cho các em rồi!”

Lục Hương nói: “Phiền phức cái gì chứ, anh chị có thể tới, em vui còn không kịp. Sống ở chỗ em trước, anh chị từ từ tìm nhà, có chỗ phù hợp rồi tính.”

Anh rể là người tàn tật, bình thường rất nhạy cảm, sợ người khác sẽ coi thường anh ấy, thấy thần thái Lục Hương tự nhiên như không, trong lòng cũng hơi nhẹ nhõm.

Vốn dĩ nghe vợ mình nói em gái út nhà vợ vô cùng tốt, vừa gặp mặt quả nhiên như vậy.

Chị hai Lục nói: “Chị ở tạm hai ngày, tìm được nhà sẽ nhanh chóng chuyển đi!”

Chị ấy có thể đưa ra quyết định này cũng vô cùng không dễ, lúc đầu nói, nhà chồng suýt chút nổi bão.

Giằng co nhiều lần mới đi được, bởi vì cha mẹ trong nhà không đồng ý, nhưng các chị em dâu lại không muốn để họ tiếp tục chiếm tiện nghi, nói đỡ rất nhiều, mới có thể chuyển ra.

Cha Lục ở bên cạnh nói: “Hôm nay đều đã tới đây cả rồi, ở nhà ăn miếng cơm đi, cha nấu chút đồ ngon, mấy cha con chúng ta uống một chút!”

Ông lần đầu gặp được con rể hai của mình nên có hơi căng thẳng, nói chuyện còn vấp.

Lục Hương nói: “Được, con nấu.”

Chị hai Lục nói: “Em út nấu ăn ngon nhất, chúng ta có phúc ăn rồi!”

Mấy lần trước Lục Hương nấu đồ ngon, bảo chị ấy mang về, khiến cho mọi người trong nhà đều mê mẩn, vô cùng thích ăn.

Lục Hương bảo Phó Cầm Huy đi mua chút đồ, Phó Cầm Huy lập tức ra ngoài.

Chị hai và anh hai đều ngại: “Tùy tiện nấu chút đồ là được, đâu cần phải nhọc em rể đặc biệt đi một chuyến.”

Lục Hương nói: “Không sao, anh ấy lái xe đi, nhanh hơn chút.” Có thể mua được chút thịt đại loại vậy.

Lục Hương nói: “Anh ấy không ở đây, vừa hay chúng ta nói chuyện.” Sau đó lại bảo họ nói họ có dự định gì khi vào huyện.

Lục Hương từng làm cán bộ thôn, có năng lực làm thân, chị hai Lục nói xong, mới đầu còn ấp a ấp úng, sau đó càng nói càng trôi chảy.

Nếu thật sự có thể định cư trong huyện, vậy sau này lúc về nhà chồng cũng có cái để tự hào.

Lục Hương nói: “Thực ra anh chị rất phù hợp vào huyện, anh chị đều có tay nghề, chỉ cần cả nhà cần mẫn thì nhất định không chết đói được!”

Hai người ở trong thôn đều không làm được đồng áng, bây giờ đã theo hệ thống hộ gia đình rồi, cũng không có ai sẽ mãi cho phép họ ăn chực mãi, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, ra ngoài bôn ba tốt hơn bất cứ thứ gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.