Bác gái Lục khẽ biến sắc, nếu nói người bà ta phiền nhất là ai, chính là Lục Hương.
Nếu không phải Lục Hương, danh tiếng của bà ta cũng không tới mức biến thành như bây giờ.
Trước đây bà ta đã nghĩ sẵn, nếu Lục Hương gửi tiền ở chỗ bà ta, bất luận thế nào cũng không chịu nhận.
Thậm chí còn sẽ chế giễu Lục Hương vài câu, nhưng đợi tới đợi lui, Lục Hương vốn không cầu xin bà ta gửi tiền, lời nghẹn trong lòng rất lâu không thể phát tiết.
Càng thêm không vui.
Lúc này không biết Lục Hương lại giở trò gì.
Thấy tất cả mọi người đều tới, trưởng thôn đứng xa xa nhìn, dường như không sót ai, khá hài lòng.
Từ sau khi tập thể giải tán, rất nhiều người không tôn trọng trưởng thôn nữa.
Nhưng trưởng thôn chính là trưởng thôn.
Tất cả mọi người tới bãi đập lúa đứng ổn định, rất nôn nóng, vội vàng hỏi: “Trưởng thôn gọi chúng tôi tới làm gì vậy?”
“Đúng vậy, chúng tôi còn có việc ngoài đồng nữa?”
Mọi người chen nhau nói một câu.
Trưởng thôn nói: “Không phải tôi gọi mọi người tới, là Lục Hương gọi mọi người tới.”
Lục Hương đường hoàng đứng ở chỗ cao, nói: “Bà con, mọi người biết tôi ở huyện mở một tiệm ma lạt thang nhỉ! Kinh doanh bên đó vô cùng tốt!”
Lục Hương dứt lời, lập tức có người phụ họa theo: “Chứ gì nữa, lần trước tôi đi hỏi thăm một chuyện, nhân tiện hỏi tiệm ma lạt thang, đều nói hot lắm!”
“Tôi cũng nghe nói, có lúc xếp hàng phải xếp tới một tiếng!”
Người trong thôn hít một ngụm khí lạnh, chỉ vì một miếng ăn, xếp hàng một tiếng, vừa cảm thấy khó tin vừa cảm thấy tự hào.
Người trong huyện đều mang cảm giác ưu việt, rất coi thường đồ ăn ở quê,
Bây giờ như thế nào? Mỹ thực do Lục Hương làm ra, chấn động hết những người cao cao tại thượng trong huyện rồi.
Người trong thôn nghĩ thôi cũng cảm thấy hả hê.
Lục Hương nấu ăn ngon được công nhận.
Tuy phần lớn người trong thôn đều chưa từng ăn ma lạt thang, nhưng Lục Hương trổ tài, chắc chắn không dở được.
Nghe nói trưởng thôn Bạch cũng tổ chức người vào huyện mở tiệm đậu phụ thối. Năm ngoái chỉ một năm đã hồi vốn, năm nay còn có thể kiếm một vố lớn, ổn định không lỗ vốn.
Mọi người lần lượt cảm khái, Lục Hương là người lợi hại nhất trong đám phụ nữ trong thôn.
Trước đây chính là cán bộ phụ nữ, sau đó tự mình kinh doanh vẫn rất phong phong hỏa hỏa. Chồng của cô cũng ưu tú, con sinh ra cũng tuấn tú, những cô gái chưa kết hôn trong thôn đều rất ngưỡng mộ cô.
Phó Cầm Huy là sinh viên đại học không nói, sau đó tự mình lập nghiệp cũng có thể làm ông chủ.
Mọi người ở bên dưới bàn tán rộn ràng, Lục Hương lập tức nói: “Mọi người cũng đều biết, tôi nấu ăn bài bản, trước đây trưởng thôn Bạch mua công thức đậu phụ thối chỗ tôi, còn bỏ ra năm trăm tệ, chuyện này mọi người cũng còn nhớ chứ?”
“Nhớ!”
“Đương nhiên nhớ!”
“Đậu phụ thối này cũng đỉnh, ngửi thì thối, ăn lại thơm.”
“Tôi cũng thích ăn thứ đó, chỉ là có hơi đắt.”
Người trong thôn không nỡ ăn như người ở huyện, thông thường đều là thèm điên mới bỏ tiền mua.
Lục Hương nói: “Chỗ Cầm Huy có thể liên lạc tới nguồn hàng, làm chân vịt một cân một hai hào, giá vốn vô cùng thấp, tôi có thể dạy mọi người một công thức làm chân vịt cay, cực kỳ ngon. Nếu mọi người bán, ít nhất có thể bán một tệ một cân! Ăn không như đồ ăn vặt cũng được, làm mồi nhắm cũng được, giá không đắt.”
Chân vịt không nặng như cổ vịt, nửa cân đã có thể được rất nhiều. Làm thành chân vịt cay, gặm rất đã ghiền.
Lục Hương nói: “Tôi dạy miễn phí công thức này cho mọi người, không nhận một đồng nào, chỉ có điều muốn làm chân vịt cay, có thể cần đầu tư vốn vào, gia vị dùng mọi người tự bỏ, tôi không tham gia.”
Lục Hương nhìn quanh tất cả mọi người, nghiêm túc nói: “Chỉ là tôi nhớ tới hiệu triệu trong huyện, bảo người giàu trước dẫn dắt người khác cùng làm giàu! Người ở thôn chúng ta đều rất tốt, trong lòng tôi rất biết ơn, có con đường làm giàu này, muốn để mọi người cùng nhau kiếm thêm tiền.”
Lục Hương nói vậy, tất cả mọi người đều chấn kinh.
Trước đây, một công thức đậu phụ thối còn bán năm trăm tệ, bây giờ dạy mọi người công thức làm chân vịt cay lại miễn phí, quá tốt rồi.
Còn Lục Hương nói bỏ một hai hào vào, quay đầu có thể bán một hai tệ một cân, cái này nếu người khác nói, chắc chắn họ sẽ cảm thấy người đó nói quá.
Nhưng người trong thôn đều tin tưởng Lục Hương, tính tình Lục Hương bảo thủ, nếu cô nói như vậy chắc chắn có thể kiếm được nhiều hơn.
Người ở dưới đều rục rịch: “Vậy phải đầu tư bao nhiêu tiền?”
“Tất cả mọi người đều học sao?”
Mọi người đều có quan hệ chặt chẽ với nhau, nếu thật sự có được một nghề, không chỉ mình hưởng lợi, sau này con cái cũng có thể học theo.
Kiểu người giống như họ, cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cũng thôi, chỉ cần sau này con cái có thể thoát khỏi thôn là được.
Lục Hương nói: “Mọi người đều có thể tự làm, sau khi làm xong, vào huyện bày cái sạp nhỏ bán. Chỉ cần mọi người vệ sinh sạch sẽ, khẩu vị ngon, chắc chắn có người mua!”
Lục Hương lại cho mọi người một liều thuốc quyết tâm: “Người trong huyện mua đồ không hề keo kiệt chút nào, nếu làm ngon, người mua hai ba cân cũng có!”
Mọi người vốn đã rung động, nghe cô nói vậy càng thêm dao động.
Lục Hương còn chưa hết, nói tiếp: “Cái khác tôi không dám nói, nếu chăm chỉ làm một chút, một tháng ít nhất kiếm ba mươi tệ!”
Cô dứt lời, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, ba mươi tệ, bằng một tháng lương rồi.
“Vậy phải đầu tư bao nhiêu tiền?”
Lục Hương nói: “Ít nhất phải năm trăm tệ!”
Người có mặt ở đây sốt ruột: “Chúng tôi đâu có nhiều tiền như vậy?”
Lục Hương: ‘Không phải trưởng thôn đã chia tiền cho mọi người rồi sao? Đây là cơ hội hiếm có, đừng để tới lúc đó người khác học được, mọi người không học, rớt sau người ta rất xa! Đây là một nghề.”
Trưởng thôn nghe xong rất cảm động.
Lục Hương thế mà lại nguyện ý lấy bí phương của mình ra, dẫn dắt người trong thôn kiếm tiền, đây là chuyện tốt, trưởng thôn dứt khoát nói: “Mọi người có tiền thì cố mà làm, bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa đâu.”
Bọn họ đều im lặng hết.
Trong tay họ đâu có tiền, tiền đều để ở chỗ bác gái Lục rồi.
Có người nhìn Lục Hương lại nhìn bác gái Lục, hai người đều muốn dẫn họ làm giàu, không biết chọn ai, thật sự là một gánh nặng ngọt ngào!
Bác gái Lục nghe vậy liền tức giận.
Sớm biết Lục Hương ở đây chắc chắn không có chuyện tốt gì.
Nghe ra đúng thật là nhắm vào bà ta.
Nếu tất cả mọi người đều rút tiền đi, bà ta còn chơi cái gì nữa?
Địa vị của Lục Hương trong lòng mọi người rất cao, vốn cho rằng cô đã rời thôn, không quấy rối được bà ta nữa, ai ngờ Lục Hương còn đặc biệt về tháo bệ của bà ta.
Tín dự của Lục Hương trong thôn tốt hơn bác gái Lục, cô tuyên bố như vậy, rất nhiều người đều bắt đầu rối loạn.
Lục Hương nói: “Người có ý muốn làm thì đến chỗ trưởng thôn đăng ký, chỗ tôi còn có việc nên về trước, đăng ký trong vòng hai ngày, quá hạn thì thôi.”
Dứt lời, Lục Hương liền muốn đi, người dân trong thôn còn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi cô.
Có người muốn đưa tay ngăn cô lại, nhưng bị trưởng thôn cản: “Người ta bỏ bê việc làm ăn lớn như vậy quay về đã không dễ rồi, đừng làm lỡ chuyện quan trọng của người ta.”
Trưởng thôn thấy mọi người đều rơi vào do dự, nói: “Các người mau chóng nghĩ có nghi vấn gì báo cho tôi, sau đó tôi thống nhất hỏi Lục Hương, như vậy có thể tiết kiệm thời gian.”
Sau khi Lục Hương nói xong, lập tức lên xe của Phó Cầm Huy.
Phó Cầm Huy cũng rất phối hợp, lập tức lái đi.
Xe đi được hơn mười phút, Lục Hương sờ lồng ng.ực mình, tim vẫn còn đập thình thịch.
Loại cảm giác này thực sự quá kí.ch thí.ch.
Phó Cầm Huy nói: “Bàng Tử nói không sai, để em đi làm một tiệm ma lạt thang thật sự ủy khuất cho em rồi!” Nguyên văn lời của Lưu Bàng là cho dù cho Lục Hương một cái xưởng, cô cũng có thể quản lý tốt.
Phó Cầm Huy rất bội phục thủ đoạn của Lục Hương, vẫn cần cho người khác chút áp lực thỏa đáng, nếu không, để mọi người tư duy rối bời, chưa chắc có thể thương lượng ra một kết quả tốt.
Thà rằng bóp chết thời gian, nói không chừng có thể bóp ra ngô ra khoai.