Chị họ nói: “Em bảo họ gửi thêm chút tiền nữa, bây giờ lại có một ông chủ lớn muốn vay tiền từ đây, cho mỗi người một thùng dầu đậu nành.”
Bác gái Lục nghe vậy, hỏi: “Thùng to cỡ nào?”
Chị họ dằn lòng: “Hai cân rưỡi dầu đậu nành! Gửi ba trăm thì phát, cũng không chậm trễ tiền lãi của họ!”
Bác gái Lục nghe xong, nói: “Đâu cần những thứ này, bọn họ cũng xứng một thùng dầu đậu nành?”
Nếu mua một thùng dầu đậu nành, tốn không ít tiền, cho không họ, nghĩ thôi cũng xót.
Cộng thêm hôm nay ban ngày có rất nhiều người nói chuyện khiến bà ta lạnh lòng, bà ta có hơi tức giận.
Chị họ ở bên cạnh dỗ dành: “Chúng ta lấy thêm chút tiền, cũng vẻ vang ở chỗ ông chủ lớn. Ông chủ lớn đó còn nghe nói về em, nói em có năng lực làm việc, sau này muốn điều em vào tỉnh làm giám đốc, vừa tôn quý vừa vẻ vang!”
Chị họ còn nói: “Cho dù ở chỗ con rể xưởng trưởng của em, em cũng tính là người tôn quý. Bà già nông thôn bình thường nào có cơ hội như em!”
Bác gái Lục được dỗ dành tới mê mang: “Được!”
Chị họ thân thiết nói: “Em làm ổn thỏa, nếu không chị sẽ đưa mối này cho người khác, người khác còn đang giành đó.”
Bác gái Lục đâu nỡ nhường đi phần tôn quý này, lập tức nói: “Chị yên tâm đi, chuyện này em nhất định giải quyết tốt giúp chị.”
Ngày hôm sau, dầu đậu nành đã tới thôn. Là chị họ đặt, nhưng chưa trả tiền, bảo xưởng dầu đậu nành tìm bác gái Lục lấy.
Bác gái Lục nghĩ chị họ nhiều việc nên quên, nghĩ lần sau gặp mặt sẽ đòi tiền lại, liền trả hai trăm tệ trước, lúc trả tiền, tim đau nhói.
Từ sau khi những người này tìm bà ta đòi tiền, đều là lấy tiền trong nhà trả cho họ. Lại chi thêm hai trăm tệ tiền dầu đậu nành, tiền tích lũy những năm nay hết sạch.
Bác gái Lục lấy dầu đậu nành, lập tức tuyên truyền, gửi thêm ba trăm sẽ phát dầu.
Bà cụ Hàn nghe vậy, nghĩ đã gửi hai ngàn tệ rồi, bèn đòi hai thùng dầu.
Bác gái Lục đương nhiên không muốn cho, nhưng bà cụ Hàn nói, không cho thì sẽ rút tiền về. Bác gái Lục hết cách chỉ đành cho hai thùng, bảo bà ta không được nói ra ngoài.
Mọi người vừa thấy dầu đậu nành liền rục rịch.
Tiền khó khăn lắm mới trở mặt đòi về, bây giờ lại gửi vào, chính vì để có được thùng dầu đậu nành đó. Còn thể diện, chỉ cần có đồ thiết thực, cần thể diện làm cái gì?
Trưởng thôn nghe vậy suýt tức chết, nhưng cũng không ngăn được lòng hăng hái của mọi người đối với dầu đậu nành miễn phí.
Lục Hương tới thống kê cuối cùng, tổng cộng sáu mươi bảy hộ, có mấy nhà trước đó đăng ký, vừa nghe nói lĩnh dầu đậu nành, lại gom một trăm, đến chỗ bác gái Lục nhận hai thùng dầu đậu nành.
Hủy đăng ký ở đây.
Lục Hương nghe xong, chỉ đành như vậy, may mà trong thôn có tổng cộng hơn trăm hộ dân, đã có hơn phân nửa hộ tới đăng ký rồi.
Lục Hương gọi người gửi tiền ở chỗ Đại Tráng, muốn dẫn Đại Tráng và một thím cùng đi nhập hàng. Đại Tráng là trưởng thôn tương lai, thím đó cũng là người thích nói chuyện.
Dẫn họ đi, ít nhất biết tiêu tiền ở đâu, miễn cho mọi người không tin tưởng.
Người làm chân vịt trong đó còn có chị cả Phó.
Chị hai theo Lục Hương làm ở tiệm ma lạt thang, chị cả cũng muốn làm chút gì đó. Vừa hay có cơ hội này liền đăng ký.
Lục Hương mua gia vị, nồi lớn xào gia vị và chân vịt đủ cho những người năm, năm trăm tiêu hơn bốn trăm rồi.
Sau đó, tìm một mảnh đất ở chỗ phòng học thanh niên trí thức, dạy mọi người làm chân vịt kho.
Lục Hương làm từng bước một, vừa làm vừa giải thích, giảng vô cùng chi tiết.
Mọi người nhìn đến hít hà, ha, thì ra chân vịt này cần nhiều gia vị tốt như vậy?
Chỉ riêng gia vị xào đã cần mười mấy loại, cuối cùng, khi kho còn phải thêm gia vị. Trình tự trước sau còn có khác biệt, nhưng làm ra thật sự không khiến người ta thất vọng.
Chân vịt kho bóng dầu, ăn vào một miếng, vừa thơm vừa cay, ngay cả xương cũng thấm vị. Ăn xong một cái còn muốn gặm cái tiếp theo.
Ngon hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Ăn xong cái Lục Hương làm, họ cũng có tự tin.
Lục Hương nói: “Công thức này giao cho mọi người, tuyệt đối đừng nhảy bước giảm gia vị, nếu không không làm ra được hương vị này!” Làm đồ ăn chỉ cần khẩu vị ngon, chắc chắn có người mua biết hàng.
Công thức này đã được đầu bếp nổi tiếng thử nghiệm hàng trăm lần, cuối cùng điều phối ra tỉ lệ phù hợp nhất.
Tăng giảm gia vị tức là sẽ dở đi một chút.
Mọi người nói biết rồi.
Sau đó Lục Hương bảo Đại Tráng viết những thông tin như gia vị bao nhiêu tiền, mua ở đâu, nhập hàng như thế nào ra. Sau này họ sẽ tự nhập hàng, nhưng số người nhiều, sau này còn có thể mua ghép.
Lục Hương thật sự suy nghĩ tới mọi mặt.
Lục Hương ở bên trong dạy, ngoài sân được che chắn rất kỹ càng.
Bên ngoài tụ tập một số người nói chuyện, đều là người không tham gia làm cổ vịt.
Tuy không biết Lục Hương dạy cái gì, nhưng ngửi từng đợt mùi thơm bay ra, lòng cũng ngứa ngáy.
Chỉ có thể nói với bản thân, thôi, làm chân vịt còn phải làm, cho vay thì không cần làm việc cũng có tiền, họ không sai.
Lúc này bác gái Lục vừa đi đưa tiền cho chị họ về, chị họ không đưa tiền dầu đậu nành, nói còn phải đợi ông chủ thanh toán, nhưng chị họ đã dùng hai trăm tệ mua cho bà ta một sợi dây chuyền vàng ba gam.
Bác gái Lục quay về rất đắc ý.
Bác cả Lục nghe vậy hỏi: “Bà lại đưa cho chị họ bao nhiêu tiền rồi, tôi nói rồi, bà đừng làm quá nhiều! Lỡ như…”
Bác gái Lục nghe vậy liền không thích nghe nữa, lập tức nói: “Tôi đưa cho chị ấy ba nghìn tệ, bây giờ ông không kiếm được tiền thì bắt đầu trách tôi! Đợi đi, sau này tôi vào tỉnh làm giám đốc, không dẫn ông già như ông theo đâu!”
Sau đó lại dương dương đắc ý khoe dây chuyền của bà ta ở trước gương.
Chuyện Lục Hương dạy mọi người làm chân vịt kho nhanh chóng truyền đi.
Trước đây, khi thôn làng còn sống cuộc sống đại tập thể đã nếm vị ngọt của việc dựng lều.
Bây giờ tập thể giải tán, đang lo không có thu nhập, liền tới cơ hội này!
Tâm thái của người trong thôn Đại Vũ thoáng hơn thôn khác rất nhiều.
Bây giờ tiền kiếm được có thể rơi vào túi của mình, còn sung sướng hơn trước nữa.
Người trong thôn tổng cộng chia làm hai phe, hoặc là theo Lục Hương học nghề, hoặc là thông qua bác gái Lục cho vay tiền, dù sao rất ít có người thủ tiền trong tay.
Nhưng hai phe này đều coi thường lẫn nhau.
Chị dâu Xuân Hoa, chính là người gửi tiền ở chỗ bác gái Lục, lúc này thấy chị dâu Lý học xong đi về, vội vàng đi lên hỏi: “Như thế nào?”
Chị dâu Lý nói: “Rất tốt, dạy rất kỹ, sau này có thể tự mình làm, hơn nữa gia vị cũng đã nhập giúp rồi, ngày mai là có thể bày sạp. Sao các cô không làm chứ?”
Chồng của Xuân Hoa giỏi giang, nếu làm, chắc chắn có thể làm tốt.
Chị dâu Xuân Hoa nói: “Nếu không bán được thì phải làm sao?”
Chị ta khá lười biếng, gửi hết tiền ở chỗ bác gái Lục sinh lãi, còn nói với người khác, người mà họ hàng của bác gái Lục quen đều là ông chủ lớn, để ông chủ lớn kiếm tiền cho mình không tốt hơn tự mình kiếm sao?
Còn chê tiền gửi quá ít, nếu đều giống như bà cụ Hàn thì tốt rồi.
Không làm gì đã có thể lấy được tiền lãi, đi đâu tìm chuyện tốt này?
Bản thân chị ta không xem trọng việc buôn bán vốn nhỏ này của Lục Hương bọn họ.
Chị dâu Lý tốt bụng hỏi, không ngờ bị chị ta trực tiếp trào phúng, lập tức xị mặt xuống.
Cái khác không nói, chỉ một phần thủ nghệ này đã giá trị năm trăm tệ, hơn nữa, ai có thể nghĩ chu đáo như Lục Hương, nhập gia vị cũng gọi Đại Tráng và thím đi cùng.
Còn trả giá giúp họ, chuyện này tốt biết bao?
Bác gái Lục không đáng tin không phải ngày một ngày hai. Bà ta lấy gì so với Lục Hương? Chị dâu Lý còn chưa kịp nói gì, Xuân Hoa đã châm chọc người khác rồi.
Chị dâu Lý tức giận nói: “Cô muốn thế nào thì thế ấy, đừng nói người khác!”
Trước đây Xuân Hoa không nhịn được muốn nhắc nhở, không ngờ chị dâu Lý không biết tốt xấu, còn oán lại chị ta, Xuân Hoa cũng không muốn quản chuyện của chị dâu Lý nữa. Sau này, cứ chờ mà xem đi.
Xuân Hoa thấy chị dâu Lý không khách sáo như vậy, nói: “Chi nhiều tiền như vậy, lỡ như làm ra dở thì phải làm sao?”
Phần lớn người trong thôn đều bắt đầu làm chân vịt kho này, lần đầu tiên lập nghiệp, không thích nghe loại lời này nhất.
Đây không phải là tạt nước lạnh vào mặt sao, chị dâu Lý chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã không chiều theo Xuân Hoa nữa, nói: “Cô nhìn thấy đồ Lục Hương làm, có cái nào dở sao?”