Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 213: Chương 213




Những người này căm phẫn đi về, chủ nhiệm phụ nữ nói: “Các người cũng đừng đến đó quậy nữa, cho dù đánh chết bà ta cũng không lấy được tiền.”

Xuân Hoa tức giận nói: “Nhưng sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này?”

Chủ nhiệm phụ nữ đột nhiên tức giận, đập bàn, phát ra một tiếng vang lớn: “Cái gì mà nuốt không trôi cục tức này, lúc đầu chính là các người chủ động đưa tiền cho người ta, đã không còn là con nít rồi, nếu xảy ra án mạng, đều phải kéo ra xử bắn hết!”

Lúc này mọi người mới lẩm bẩm rời đi.

Lúc trưởng thôn đứng dậy, cơ thể cũng xây xẩm, chủ nhiệm phụ nữ vội vàng đỡ ông ấy, nói với Lục Hương: “Từ sau khi xảy ra chuyện này, ông ấy chưa từng chợp mắt.”

Dù sao xảy ra chuyện trong thôn, chịu tổn thất lớn như vậy, con số lên tới tám nghìn, rất nhiều người vì bỏ tiền vào đây, đã bán cả đất, ở trong thôn không có ruộng đât thì không còn đường sống nữa!

Khiến trưởng thôn vô cùng chật vật.

Phó Cầm Huy nói: “Hết tiền thì có thể kiếm, công ty chở hàng chỗ cháu đang thiếu người, nếu họ không có việc làm, ba mươi tệ một tháng bao ăn bao ở, một hộ có thể sắp xếp một người đàn ông đi!:

Phó Cầm Huy cũng nhìn ra, những người này muốn dựa vào Lục Hương, nhưng anh lại không muốn để Lục Hương gánh vác những chuyện này.

Lúc đầu Lục Hương đã nói với họ đừng làm, nhưng họ lại không nghe.

Bây giờ xảy ra chuyện, đi khắp nơi tìm người chịu trách nhiệm!”

Trưởng thôn nói: “Thật sự được sao, cô cậu cũng đừng quá làm khó mình.”

Phó Cầm Huy nói: “Không sao, không tính là chuyện khó khăn gì!”

Bây giờ việc kinh doanh của anh tốt hơn, cương vị nội bộ không thể tuyển người, phòng tránh lôi bè kết phái.

Những cương vị như vận chuyển hàng này thì không thành vấn đề, người trong thôn có thể chịu khổ, chắc có thể đảm nhận được.

Trưởng thôn nghe vậy nói: “Vậy được.”

Sau đó trưởng thôn ra ngoài tụ tập mọi người lại, nói quyết định của Phó Cầm Huy, người hết đường sống trong thôn đều điêu đứng, bây giờ nghe vậy, thiếu điều quỳ xuống cảm ơn Phó Cầm Huy.

Mặc kệ như thế nào, tốt xấu cũng có chút kế sinh nhai.

Người trong thôn cũng đều an ủi: “Lần này coi như mua một bài học, sau này tuyệt đối đừng như vậy nữa, bây giờ chúng tôi làm chân vịt cũng cần có người phụ xử lý, nếu các người không chê tiền ít thì có thể tới phụ.”

Thuê một người một tháng trả mười mấy tệ, người có nhà có đất cũng có thể kiếm chút tiền ăn uống.

Mọi người liền muốn hỏi Lục Hương có thể dạy công thức chân vịt cho họ không, nhưng Phó Cầm Huy bảo vệ Lục Hương kỹ lưỡng, họ không tìm được cơ hội hỏi.

Lúc đầu từ chối quyết liệt, bây giờ cũng ngại trực tiếp xông lên hỏi.

Ngay lúc này, Lục Hương nghe thấy tiếng mắng chửi, nhìn về nơi phát ra tiếng, thì ra là nhà tổ nhà họ Lục.

Bác trai Lục với bác gái Lục lại đánh nhau.

Lục Hương thấy trên mặt trên người bác gái đều là vết máu, tóc cũng bị xõa xuống, đang đánh nhau với bác trai.

Trong miệng bác gái Lục còn chửi đổng.

Thể lực của phụ nữ không bằng đàn ông, bác gái Lục bị đánh thành thế này, nhưng không một ai trong thôn can ngăn.

Mọi người đều hận bà ta muốn chết, thấy bà ta bị đánh vui còn không kịp, đâu thể đi lên can.

Cuối cùng vẫn là trưởng thôn đích thân tới can ngăn, mới khắc chế được, nói với bác trai: “Chuyện đã thế này rồi, chú đánh tiếp cũng vô dụng!”

Bà nội Lục ngồi trên đất, bắt đầu gào thét, nói mình mắt mù, tìm một con quỷ phá gia, muốn hai người họ mau chóng ly hôn.

Ai biết bác gái Lục lại giống như con báo cái phẫn nộ đi tới cào bà nội Lục, nhiều người có mặt ở đây như vậy, sẽ không để bà ta như ý, thấy trạng thái tinh thần này của bà ta, thật sự điên rồi.

Lục Hương nói: “Dáng vẻ này của bà ta cũng không được, phải đi khám bệnh.”

Bác trai Lục không nói gì, nhà ông ta nghèo mạt, trước đây còn có một nghìn tệ.

Từ sau khi bác gái Lục điên, còn rải tiền khắp thôn, tiền này đều bị những người bị hại kia cướp đi rồi.

Nghe nói lương thực của họ cũng không còn nhiều, cứ tiếp tục như vậy, một hai tháng nữa họ đều sẽ chết đói.

Lục Hương nhíu mày nói: “Sao Lục Chiêu Đệ không về?”

Chị dâu Xuân Hoa bên cạnh tức giận nói: “Nó đã sớm chạy theo người khác rồi!” Lời này đều là nghe từ miệng bác gái Lục.

Nếu là trước đây, chắc chắn bà ta không chịu nói ra chuyện này, sau này bị điên, lúc lên cơn chuyện gì cũng nói. Mọi người nghe bóng nghe gió cũng dẫn truyền ra.

Chị dâu Xuân Hoa nói: “Ai cưới Lục Chiêu Đệ người đó xui xẻo, khi cô ta làm con gái đã không quy tắc rồi, kết hôn xong lại bỏ con, thế mà chạy theo tình nhân!”

Ở trong thôn, cô ta thuộc kiểu người ngưởi chửi mắng.

Sao có thể sẽ quay lại?

Trưởng thôn cũng không muốn quản những chuyện vặt vãnh này.

Nhưng là thôn thoát nghèo, cũng không thể để họ chết đói ở niên đại mới.

Ông ấy nói với bác trai Lục: “Thời gian này chú đi giữ ruộng trước đi, sau này một tháng thôn trả cho chú hai mươi tệ, tốt xấu cũng sống qua ngày được!”

Bác trai Lục từng làm cán bộ thôn, rất để ý mặt mũi.

Ai biết bây giờ lại trở thành con chuột qua đường.

Thấy trưởng thôn thế mà nguyện ý cho ông ta một con đường sống, người đàn ông thân cao sáu thước cũng không nhịn được, dùng cánh tay lau nước mắt: “Cảm ơn tổ chức.”

Trưởng thôn vỗ vai ông ta không nói gì khác.

Bà nội Lục nhìn thấy Lục Hương liền nói: “Một bút không viết ra được hai chữ Lục, cháu có tiền thì lấy cho chúng ta một chút, bà nội quỳ xuống đây!”

Phó Cầm Huy đâu thể để bà cụ quỳ xuống, lập tức kéo bà ta nói: “Bà nội, chúng cháu không có tiền, đừng nói như vậy nữa.”

Bà nội Lục hơi sợ Phó Cầm Huy, thấy anh đen mặt giống như sắp nổi giận liền nhịn xuống.

Sau đó khóc to.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu không nên xa cách với Lục Hương bọn họ!

Bây giờ nhìn thấy con trai vô dụng làm chuồng heo, sống rất thuộn buồm xuôi gió, đứa con trai cả mà bà ta tin tưởng kiêu ngạo nhất bây giờ lại sống tới nỗi ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Vận đổi sao dời này, bây giờ nếu có thể quay ngược lại, bà ta chắc chắn không như vậy nữa.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Lục Hương với Phó Cầm Huy tới chung quy là cho mọi người vài cơ hội.

Chỉ cần mọi người siêng năng chịu kiếm tiền, tiền vẫn có thể kiếm lại được.

Nói xong những chuyện này, Phó Cầm Huy lại tìm trưởng thôn nói với ông ấy một số chuyện khác.

Dạo này anh kinh doanh cũng kiếm được chút tiền, trước đây nhờ thôn giúp đỡ, anh mới có thể thuận lợi học xong đại học.

Bây giờ hứa với người trong thôn, chỉ cần trẻ con trong thôn học tiểu học và cấp hai, tiền học đều do anh bỏ ra.

Thời này học phí rẻ, học phí tiểu học chỉ mới ba tệ, học phí cấp hai mới sáu tệ.

Thời này biến hóa quá nhanh, kiến thức vẫn là quan trọng nhất.

Trưởng thôn nghe xong vô cùng cảm động: “Thôn có cậu và Lục Hương là phúc của thôn, tôi thay mặt toàn thể thôn dân cảm ơn hai vợ chồng các cậu.”

Phó Cầm Huy nói: “Cảm ơn thì không cần, để bọn trẻ an ổn học hành thôi.”

Sau đó lại về nhà một chuyến, làm chút việc ở nhà họ Phó, ăn bữa cơm.

Lục Hương đặc biệt tới nhà họ Lục một chuyến, cha mẹ Lục gần như sắp sống bên chuồng heo luôn rồi, căn nhà mới mua lớn như thế bình thường đều để trống.

Lúc Lục Hương tới, mẹ Lục rất kinh hỉ, chuồng heo xa như vậy, mỗi lần có chuyện gì, mẹ Lục luôn là người biết cuối cùng.

Lục Hương nói chuyện xảy ra trong thôn cho mẹ Lục biết.

Mẹ Lục cũng suýt xoa cảm khái một phen.

Lục Hương nói: “Nếu bà nội tới nhà xin xỏ, mẹ tuyệt đối đừng thương cảm bà ấy. Lúc đầu bà ấy không cho chúng ta đường sống. Chuyện này là họ tự làm tự chịu, không liên quan tới bất cứ ai, mẹ đừng tiếp tế tiền cho bà ấy!”

Những người này giống như đỉa hút máu vậy, một khi dính vào căn bản không hất đi được.

Mẹ Lục nói: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không làm chuyện ngu ngốc.”

Bây giờ ba đứa con gái của bà đều vào thành phố, dựa dẫm lẫn nhau, đây chính là hạnh phúc lớn nhất của bà.

Sao lại sẽ qua lại với cực phẩm, khiến các con gái tổn thương chứ.

Lục Hương nghe được câu này cũng hơi yên tâm.

Trong thôn đầy chuyện rối bời.

Tối đó, Lục Hương với Phó Cầm huy quay về huyện. Chị hai Phó nhớ nhà, muốn ở lại thêm chút.

Lục Hương về tới nhà, ngồi trên sô pha thơ thẩn. Sau đó cảm thấy một đứa bé mềm mại chui vào lòng cô.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.