Lục Hương mở giấy xem, bên trên là ba người que, dùng bút màu ve, vô cùng trừu tượng.
Lục Hương phân biệt kỹ một lúc, phát hiện có thể người tóc dài là cô, người cao hơn một chút là Phó Cầm Huy, hai đống tròn tròn là Tiểu Tích Niên.
Cậu vẽ một nhà ba người.
Tuy con vẽ quá đỗi đơn giản, nhưng người làm mẹ trên đời đều như nhau, Lục Hương vẫn rất kinh hỉ.
Nói với Phó Cầm Huy: “Con trai em có thiên phú nghệ thuật, có thể học vẽ tranh.”
Phó Cầm Huy nhìn một cái, không nói gì, anh còn chưa thể dối lương tâm gọi trình độ này là thiên phú nghệ thuật.
Hai người ở trong phòng nói chuyện, Lục Hương liền cảm thấy bên ngoài có tiếng động.
Đoán chừng là con trai đưa tranh vẽ xong chưa đi, còn đang đợi được khen.
Lục Hương lập tức nói to: “Tích Niên nhà ta vẽ thực sự quá đẹp.”
Phó Cầm Huy nghe Lục Hương nói ra ngữ điệu khoa trương này liền biết là ý gì, cũng phối hợp khen một lúc.
Qua một lúc, quả nhiên thấy Tiểu Tích Niên đỏ mặt đi vào.
Tiểu Tích Niên chạy tới bên cạnh Lục Hương, giang đôi tay nhỏ ra đòi ôm.
Lục Hương ôm con trai vào lòng mình, nghe cậu nói: “Con vẽ đẹp giống mẹ.”
Lục Hương còn cố ý trêu cậu: “Ồ, ưu điểm đều là giống mẹ, vậy cái gì giống cha?”
Tích Niên ngẩn ra cả buổi mới nói: “Con và cha đều là con trai!”
Lục Hương không nhịn được bật cười.
Cuối cùng ngay cả Phó Cầm Huy cũng bị con trai làm cho cạn lời, não của con trai mình thực sự quá to rồi.
Lục Hương ôm con trai chơi một lúc, Tiểu Tích Niên vui vẻ giống một chú chim non, ở trong phòng lúc thì chạy tới, lúc thì chạy đi.
Sau đó lại nhớ ra gì đó, Tích Niên ngượng ngùng, tựa như có lời muốn nói.
Lục Hương hỏi sao vậy.
Tiểu Tích Niên liền nói: “Mẹ, ngày mai mẹ có thể tới đón con tan học tiếp không, ăn mặc xinh đẹp một chút!”
Lục Hương ngẩn người. Phó Cầm Huy nhìn con trai mình, không ngờ thằng nhóc nhỏ như vậy cũng có lòng hư vinh.
Hôm nay Lục Hương đón cậu tan học, rất hãnh diện trong mắt các bạn nhỏ rồi.
Còn muốn để Lục Hương đi đón cậu.
Chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên Lục Hương không nỡ khiến con trai thất vọng: “Được. Ngày mai mẹ vẫn đi đón con, vậy mẹ thay đồ trước, con xem thử trước, nếu con thích, mẹ sẽ mặc đi đón con!”
Tích Niên nói vâng.
Phó Cầm Huy cho rằng mình có thể ở trong phòng thưởng thức cảnh Lục Hương thay đồ.
Ai biết Lục Hương đuổi hai cha con họ ra ngoài hết.
Rất lâu mới nghe thấy cửa vang lên, hai cha con đều mở to mắt nhìn sang.
Lục Hương từ trong phòng đi ra, một chiếc váy liền thân màu xanh đậm, một sợi dây chuyền trân châu xinh đẹp, tóc bới lên, để lại hai lọn tóc hai bên.
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn, còn tô son và kẻ mắt, vô cùng xinh đẹp.
Lục Hương bình thường đều là tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa, chạy đến các cửa tiệm, mặc quần khá tiện, đã rất lâu không mặc kiểu váy này rồi.
Nhưng nhìn thấy hai cha con họ đều si mê, lại không nhịn được cười: “Đẹp không?”
Tích Niên phản ứng lại trước: “Mẹ quá đẹp, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất con từng gặp.”
Phó Cầm Huy không nói gì, nhưng lại nuốt nước miếng, hầu kết của anh chuyển động lên xuống, loại cảm giác này thật sự khiến Lục Hương có một loại vui vẻ thầm kín.
Lục Hương nói: “Vậy ngày mai mẹ sẽ thế này đi đón con!”
Phó Cầm Huy nói: “Anh cũng đi.”
Tiểu Tích Niên quá vui mừng: “Vậy con là em bé hạnh phúc nhất trên đời rồi.”
Lục Hương thơm vào cái má phúng phính của con trai, để lại một dấu son môi đỏ đỏ, trông cực kỳ hài hước.
Lục Hương nói: “Con nhất định phải ngoan ngoãn đi hoàn thành bài tập vẽ, nếu không, ngày mai mẹ không đi đón con đâu.”
Tích Niên gật đầu, hôm nay được cha mẹ khen, tràn trề động lực với vẽ tranh.
Hai vợ chồng ai cũng rất ăn ý, không nhắc chuyện vết đỏ trên mặt Tích Niên.
Đợi con trai rời đi, Lục Hương định thay đồ, đề phòng cháu trai và cháu gái nhìn thấy sẽ cười cô.
Ai biết Lục hương vừa vào phòng, Phó Cầm Huy liền chen vào, lập tức ôm Lục Hương vào lòng.
Phó Cầm Huy cố ý nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, chúng ta hẹn hò đi!” Dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi, là giở trò lưu manh hợp pháp!
Lục Hương đỏ mặt, sau đó dán vào lồng ng.ực anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng em đã có chồng rồi!”
Lục Hương bình thường chỉ gọi Phó Cầm Huy bằng tên.
Bây giờ Phó Cầm Huy nghe thấy cô nũng nịu gọi một câu chồng, đúng thật là…
Anh không khống chế nổi, tim đập thình thịch.
Phó Cầm Huy còn muốn chơi đùa với cô một chút.
Ai ngờ Lục Hương quá biết câu dẫn.
Vở kịch này anh không diễn tiếp được.
Phó Cầm Huy cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ anh đào mà anh khao khát, khi chạm tới, chỉ cảm thấy sự mềm mại đó trực tiếp tiến vào trong trái tim anh.
Lục Hương lập tức trừng to mắt, không ngờ sau khi kết hôn, Phó Cầm Huy ngày càng lưu manh.
Người từng nói một câu đã đỏ tai cả buổi đó giống như biến mất vậy.
Bây giờ họ ngày ngày ở cạnh nhau, người trước mắt này lại giống như sói hoang đã đói bảy tám bữa. Mỗi lần đều hận không thể hôn người ta tới chết, mãi tới khi không thể thở được, Phó Cầm Huy mới chịu thôi.
Sự nghiệp của Lục Hương và Phó Cầm Huy đều rất tốt đẹp, chớp mắt đã tới cuối năm.
Năm nay, Lục Hương đã mở tổng cộng bốn chi nhánh, bình thường bận không ngơi tay.
Lúc ăn tết, không nhịn được nghỉ dài, tiệm ma lạt thang nghỉ từ hai mươi tám tháng chạp, cho tới mười sáu tháng giêng mới mở cửa kinh doanh.
Lục Hương và Phó Cầm Huy đã mua rất nhiều đồ từ sớm, chuẩn bị về thôn ăn tết.
Xe sắp chất không hết, Lục Hương ở bên cạnh đếm kỹ, xem thử đồ cần mang có đủ chia cho hai nhà không.
Đồ họ mua là rượu chai cao cấp, giá một chai ngang với năm cân rượu gạo.
Là rượu tốt nhất, cho dù người không hiểu rượu cũng từng nghe nói nhãn hiệu này.
Còn có bốn cái dưa hấu, mùa đông này vốn không ăn được, may mà Lục Hương có chút tài nguyên của lão giáo sư ở viện nông học, nghe nói họ đang gây trồng dưa hấu trái vụ, nhưng sản lượng không nhiều, đều là giữ ăn.
Lục Hương tặng rất nhiều rượu, thuốc, đối phương mới chia cho vài cái, để ở nơi mát mẻ thoáng khí, lúc muốn ăn thì ăn, có thể để hơn mười ngày!
Chỗ họ mùa đông đốt giường lửa, nóng trong người, thích hợp ăn dưa hấu mát mẻ giải khát nhất.
Ngoài những bánh kẹo nước ngọt không thể thiếu, còn có quần áo, trang sức vàng…
Lục Hương nói: “Thêm bốn cây thuốc nữa đi!” Hai vợ chồng họ đều không hút thuốc, nhưng bọn họ đi xã giao nhiều, thứ như rượu, thuốc, trong nhà đều mua theo thùng.
Phó Cầm Huy nói: “Được!”
Lục Hương dẫn con trai và một xe quà tết về trước, định sau khi tới lấy đồ trên xe xuống, lái xe không quay lại, còn phải đón người nữa.
Gia đình chị hai Lục, chị cả và Lục Bảo, gia đình chị hai Phó.
Một xe không đủ chỗ ngồi, may mà Lục Hương và Phó Cầm Huy đều biết lái xe, định lái xe trống quay lại, rồi lái thêm xe ở đơn vị về, hai chiếc xe là đủ.
Họ đều muốn tự về nhưng bị Lục Hương cự tuyệt, xe buýt mùa đông vốn rất ít, người còn đông, đặc biệt là dịp tết, trên xe có trộm ra vào.
Xách túi lớn túi nhỏ không tiện. Lục Hương dứt khoát bảo họ đừng đi, đợi cô đi đón. Tuy hơi phiền phức nhưng mọi người đều có thể cùng về.
Lục Hương và Phó Cầm Huy cùng trở về, con trai Tiểu Tích Niên vẫn luôn lau kính đóng băng, lộ ra chút khe hở nhìn ra thế giới băng tuyết bên ngoài.
Lục Hương nhìn thấy, nói: “Ăn tết xong, con đã ba tuổi rồi!”
Thằng bé có hơi vui vẻ: “Vâng, con là anh trai lớn rồi!” Ở trong nhà, cậu nhỏ nhất, Tiểu Tích Niên khát vọng lớn lên hơn bất cứ ai.
Lục Hương mỉm cười, không nói gì.
Xe chạy một mạch về thôn.
Vừa vào thôn đã thấy không ít người đều đứng ở bên ngoài, Lục Hương bọn họ trực tiếp lái xe về nhà lớn của hai người họ ở trong thôn.
Vừa xuống xe đã bị bao vây: “Lục Hương về rồi.” Đều biết hai vợ chồng Lục Hương với Phó Cầm Huy làm ăn tốt.
Năm ngoái, họ là nhà đầu tiên mua tủ lạnh trong thôn, bây giờ ngay cả xe cũng mua rồi, xe riêng, trông rất uy phong!