Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 233: Chương 233




Mấy hôm nay, Từ Đại Nguyên ăn ngon, ngủ ngon, lấy đủ tiền, các anh em cũng vui, nhà cũng xây xong.

Bây giờ lại lo lắng vấn đề bán nhà.

Tuy nhà ở đây tốt, nhưng vị trí bình thường.

Bèn thương lượng với chị dâu Từ: “Chúng ta cũng mua một căn ở đây đi.” Anh ấy là thầu công trình, sau một chuyến, tiền công của anh ấy và các anh em kết toán được tám vạn.

Anh ấy lấy số lớn, vừa hoàn công, trong tay có tiền.

Chị dâu Từ đồng ý.

Thực ra họ xây nhiều nhà như vậy, nhà không có sức hấp dẫn gì với họ, chỉ là muốn khai trương cho Phó Cầm Huy.

Cảm thấy làm việc dưới trướng anh rất tốt, muốn kết bạn với anh.

Còn chưa nói chuyện này với Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy nói: “Khoảng thời gian này anh đã vất vả rồi, tôi để cho anh một căn nhà!”

Từ Đại Nguyên sốt sắng: “Vậy không được, tôi bỏ tiền mua, cậu tuyệt đối đừng cho tôi!”

Phó Cầm Huy lại muốn cho, cuối cùng không vượt qua được sự dai dẳn của Từ Đại Nguyên, ít nhất lấy nửa giá, sáu nghìn tệ.

Cho dù thế, Từ Đại Nguyên vẫn cảm thấy mình chiếm hời của Phó Cầm Huy, không được thoải mái, chỉ sợ nhà ở đây không bán ra được.

Nhà còn chưa bắt đầu bán, nhưng Lục Hương và Phó Cầm Huy đều rất tự tin.

Sau này nơi này sẽ phát triển vượt bậc, loại đồng tiền mạnh như nhà ở này không thể nào không bán được.

Công trình hoàn toàn công việc cuối cùng, sau khi kết thúc, tất cả mọi người đều ai về nhà nấy.

Nhưng các công nhân lại không về, tìm Phó Cầm Huy nói vẫn muốn theo anh làm.

Người quanh năm làm việc giống như họ, cái họ chú trọng nhất chính là theo một ông chủ tốt.

Ở đây ăn ngon uống ngon, liền muốn theo anh, không muốn đổi người nữa.

Từ Đại Nguyên sợ Phó Cầm Huy khó xử, nói: “Đợi bán nhà rồi tính! Phần tình cảm này của các cậu, Phó tổng đã biết rồi!”

Thấy anh ấy nói như vậy, những người khác cũng không tiếp tục nài nỉ nữa.

Mới đầu Phó Cầm Huy xây nhà là muốn mình sống tiện hơn, thấy một tòa lầu đội đất trồi lên vẫn rất có cảm giác thành tựu. Anh suy nghĩ, sau này làm bất động sản cũng được.

Với chuyện bán nhà này, Lục Hương nói: “Giao cho em đi!”

Thuật nghiệp có chuyên công, Phó Cầm Huy chỉ lo nắm vững chất lượng căn nhà là được.

Thời này bán nhà chủ yếu dựa vào đăng báo, nào có nhiều thủ đoạn tuyên truyền như sau này.

Chuyện này giao cho Lục hương, vừa hay đúng chuyên môn!

Lục Hương thuê một chiếc xe buýt, mua hai cái loa, còn làm quảng cáo tuyên truyền lên thân xe. Đối với người ở năm 88 mà nói, đây là chuyện họ chưa từng thấy bao giờ.

Đi xem nhà có thể ngồi xe miễn phí.

Trên xe còn thuê hai chàng trai nhanh nhẹn, tới nơi thì bắt đầu xuống giới thiệu, đi xem nhà không tốn tiền, buổi trưa còn cung cấp một bữa ăn.

Đây đều là chủ ý của Lục Hương, đều dùng quen ở kiếp trước rồi, nhưng ở thời này lại cực kỳ mới mẻ.

Sự nhiệt tình của cư dân lập tức được đánh thức, cho dù không đi xem nhà, vì một bữa ăn này cũng xứng đáng.

Thời này trong thành phố có xe buýt, nhưng ngồi xe tốn tiền, bây giờ ngồi xe không tốn tiền, giống như hóng gió vậy, dạo một vòng trong thành phố cũng tốt.

Xe buýt chở đầy người đến chỗ sở bán nhà, tới nơi liền phát cơm hộp, không hề chiêu trò chút nào.

Có một hộp cơm tạp lương đầy ắp, đậu phụ cay, hẹ xào giá, còn có một món thương hiệu ở đây, xương gà hầm khoai tây, ngửi rất thơm.

Ăn vào một miếng, còn ngon hơn cơm hộp mua bên ngoài.

Có người lớn tuổi không nỡ ăn, nói: “Tôi có thể cầm về không? Cũng cho người nhà nếm thử.”

Cô gái ở sở bán nhà xinh đẹp, nhưng rất gần gũi, không hề có sự ngạo mạn của chị gái bán nhà chút nào, nói: “Được chứ, nếu bà không ăn, hộp cơm này bà cứ cầm về.”

Mọi người nghe vậy, vốn dĩ đang ăn rất say sưa, đều không nỡ ăn.

Ở nhà một bữa cũng không nỡ nấu nhiều như vậy, ăn hai miếng còn chưa đã ghiền, vừa muốn ăn một mình, vừa muốn mang về, nói: “Ngày mai còn có thể tới không?” Anh ta nói xong cũng cảm thấy ngại.

Chị gái bán nhà nói: “Có thể.”

Lục Hương đã đào tạo bọn họ rồi, ăn uống có thể tốn vài đồng, đánh bóng danh tiếng và bảng hiệu mới là quan trọng, tới lúc đó họ không cần phí sức tuyên truyền, người ở đây sẽ tuyên truyền giúp họ.

Những người tới vì cơm hộp đó nghe vậy, lập tức vui vẻ, định lần sau dẫn bạn bè thân thích cùng tới.

Đợi ăn xong, họ cũng ngại lau miệng bỏ đi, vẫn tới giả bộ xem nhà.

Sở bán nhà ở đây có một căn nhà mẫu đã trang trí xong, đơn giản phóng khoáng, nhìn một cái là thích.

Nếu có thể sống ở đây thì thích lắm!

Sau đó lại lên lầu đi xem nhà, chất lượng ở đây, độ dày của sàn, tường đều tiêu chuẩn.

Vốn dĩ không muốn mua nhà, sau khi xem một vòng lại có chút rung động.

Tuy hơi xa, nhưng ở đây là khu khai phá kinh tế, sau này đều sẽ mở tuyến xe buýt.

Chỉ cần có xe buýt, đi đâu cũng như nhau.

Hơn nữa nhà ở đây xây lớn, rộng rãi hơn ba mươi bốn mươi mét vuông ở chỗ khác.

Họ hỏi nhà ở đây bao nhiêu tiền, nói một trăm năm mươi tệ một mét vuông. Mỗi tầng lầu đều là nhà tám mươi mét vuông.

Một lầu ba hộ, trái phải đều là nam bắc thông thoáng, ở giữa là căn toàn dương*, phù hợp với nhiều người khác nhau.

*Nhà toàn dương là kiểu nhà lúc trưa có mặt trời, cả căn nhà đều sẽ được mặt trời chiếu rọi.

Tính ra một căn nhà là một vạn hai.

Nếu vay vốn, thanh toán trước hai nghìn tệ là có thể mua nhà rồi.

Tính ra như vậy, tiêu dùng tiết kiệm một chút cũng có thể mua rồi.

Những người này càng xem càng thích, nghe nói họ là tốp đầu tiên, có rất nhiều tầng lầu cho họ chọn.

Nếu tới sau, chỉ có thể xem còn gì chọn đó thôi!

Còn đang xem nhà, nhìn thấy xe buýt lại chở một xe khách tới, cũng giống như họ, tới đây liền phát cơm hộp! Ăn xong, họ cũng sẽ tới xem nhà.

Cảm giác cảnh giác này lập tức ập tới, nhà tốt xấu họ có thể nhìn ra, những người khác cũng có thể nhìn ra!

Đang định quay về mua căn nhà.

Nơi này đều là người ngoại lai đông, thà mua một căn nhà sớm một chút còn hơn chen chúc trong nhà thuê.

Có một căn nhà của riêng mình ở Thẩm Quyến, cũng có thể có chút cảm giác quy thuộc.

Nhà mua chỗ nào cũng được, nhưng ở đây thực sự cho họ hảo cảm rất tốt.

Chất lượng phòng ốc này căn bản chưa từng thấy ở những nơi bán nhà khác.

Sau khi quay về, không chỉ nói với người nhà, cũng nói với những hàng xóm láng giềng buổi chiều không đi.

Kết quả bị người bản địa tạt nước lạnh.

“Mấy người đừng có điên, mua chỗ xa như thế còn đắt như thế!”

“Cũng không đắt, chỉ là giá bình thường, còn có căn đắt hơn chỗ họ nữa! Vay vốn thôi.”

Ở chỗ khác, vay vốn khó hình dung, nhưng ở Thẩm Quyến, mọi người đều không có nhiều tiền như vậy, vay vốn ngược lại trở thành chuyện rất bình thường.

“Nếu tôi nợ tiền ngân hàng, tôi ngủ không ngon.”

“Tôi ngủ ngon, cũng không phải một mình tôi vay.”

“Cơm hộp chỗ cô ấy thật sự ngon như thế?”

“Thật đó!”

“Vậy ngày mai tôi cũng đi!” Vừa muốn ăn cơm miễn phí, vừa muốn xem thử nhà ở đó, có phải thật sự tốt giống như mọi người tâng bốc không.

Ngày hôm sau, xe buýt tuyên truyền bán nhà cứ qua như vậy.

Người lên xe không cần hướng dẫn, tự mình xếp hàng lên xe. Rất nhanh đã gom đủ một xe, chở về ăn cơm.

Có một số người đã tới hôm qua, lần thứ hai tới tự nhiên như nhà mình, còn hướng dẫn cho người khác.

Những người lần đầu tới cũng tấm tắc hiếu kỳ, ở đây thật sự khác!

Bây giờ còn chưa có ý thức phục vụ và ngành phục vụ. Lần đầu tiên họ nhìn thấy cung cách phục vụ như vậy.

Thái độ của chị gái bán nhà cũng tốt.

Ăn xong theo thường lệ đi xem nhà.

Người có mặt ở đây nghe người hôm qua nói xong, đều nhìn kỹ kiến trúc căn nhà.

Quả nhiên rất khiến người ta rung động.

Xem lần nữa, những người tới hôm qua, hôm nay mới quyết định muốn mua, kết quả nhìn thấy trên bản viết tầng lầu có rất nhiều chỗ đều bị dán hoa hồng nhỏ, hơn nữa đều là tầng lầu tốt.

Nhìn thấy liền sốt ruột: “Sao lại bị dán rồi?”

Chị gái bán nhà vội vàng giải thích: “Cái bị dán chính là đã bán rồi!”

Người có lòng muốn mua nhà đều chấn kinh, hôm qua họ xem xong, hôm nay muốn mua đã đủ nhanh rồi, còn có người nhanh hơn họ, lập tức nghiêm túc chọn nhà, chọn trúng cũng trực tiếp dán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.