Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 48: Chương 48




Trước đây, khi Phó Cầm Huy chưa kết hôn, rất nhiều người trong cung tiêu xã đều muốn giới thiệu đối tượng cho anh, khi nghe nói cuối cùng anh kết hôn với người trong thôn, còn có người bĩu môi, ý là con gái huyện thành không muốn, lại cứ đâm đầu tìm con gái nông thôn.

Bây giờ cũng không còn ai nhắc nữa.

Hễ ai gặp Lục Hương, không có ai không nói tốt. Lục Hương xinh đẹp, giỏi giang, còn biết nấu nướng. Chỉ với mục thu nhập hàng vịt này đã kiếm nhiều hơn người đi làm chính quy nhiều, mạnh hơn người họ muốn giới thiệu cho Phó Cầm Huy quá nhiều.

Lục Hương nói: “Vậy các chú muốn bao nhiêu?”

Chủ nhiệm hào khí nói: “Mỗi ngày cô bán bao nhiêu thì lấy cho tôi bấy nhiêu. Nhiều hơn chút cũng được.” Sau đó lại nói: “Nhưng chỗ chúng tôi thanh toán theo tháng.”

Lục Hương nghĩ, tiền mua hàng bây giờ một ngày đã hơn mười tệ, một tháng phải thanh toán hơn ba trăm tệ, họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Nhiêu đây còn chưa tính gia vị đồ các thứ, nói: “Chủ nhiệm, nhà chúng tôi nghèo.”

Cô nhắc nhở, chủ nhiệm bèn nói: “Tôi nhất thời không nghĩ nhiều như thế, thế này, mười ngày thanh toán cho cô một lần, như thế nào?”

Đây đã là ưu đãi đặc biệt rồi, hợp tác với xưởng thực phẩm khác đều là bán ra rồi mới thanh toán tiền, hàng tồn gì đó đều quy cho đối phương, thái độ khá ngạo mạn.

Bây giờ chủ nhiệm cũng muốn tạo chút đặc sắc, nhượng bộ rất nhiều chuyện.

Lục Hương đồng ý.

Chủ nhiệm nói: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay hay là ngày mai?”

Ông ấy hận không thể xoa tay làm lớn một lần ngay bây giờ.

Lục Hương nói: ‘Ngày mai đi, hôm nay tôi cũng không có nhiều, bán xong hôm nay, thuận tiện bảo họ ngày mai tới cung tiêu xã mua.”

Chủ nhiệm lại khen: “Vẫn là cô nghĩ chu đáo, vậy bắt đầu từ mai.”

Chủ nhiệm đàm phán được mối làm ăn này, khỏi phải nói trong lòng vui vẻ nhường nào, trên mặt đều mang theo ý cười. Có thể coi là đặc sắc của cả một vùng, bán tốt một chút, tới cuối năm báo cáo cũng có cái để nói.

Lục Hương cũng rất vui, bán sỉ tốt hơn bán lẻ, tất cả mọi thứ có đối phương gánh, cũng không cần đội nắng bán hàng. Làm đồ ra, Phó Cầm Huy liền có thể đưa tới, tới lúc đó cô ở nhà là có thể kiếm tiền.

Khoản thu có đảm bảo, nghĩ thôi trong lòng cũng hừng hực.

Lục Hương còn tiếp tục nói: “Chủ nhiệm, chỗ tôi dùng gia vị khá nhiều, sau này chúng ta hợp tác, có thể cho tôi cái giá nhập hàng không?”

Chủ nhiệm nói: “Cái này không thành vấn đề.” Thứ như gia vị vốn dĩ không có lợi nhuận cao. Tiền kiếm trong cung tiêu xã đều tới từ vải vóc, quần áo, chất bán dẫn và xe đạp các loại. Những thứ khác đều là bán kèm theo, lấy rẻ cho Lục Hương một chút, ông ấy có thể tự quyết được.

Lục Hương càng vui! Lúc tới bán cổ vịt, nói tin này cho thực khách nghe, sau này muốn ăn cổ vịt thì phải tới cung tiêu xã, cũng không biết cung tiêu xã có tăng giá không.

Người vốn dĩ mua một cái, lần này đều mua hai, mọi người ra sức mua như vậy, hơn nửa tiếng là Lục Hương đã có thể dọn sạp. Cô gửi đồ trong sân nhỏ phía sau cung tiêu xã, nói một tiếng với Phó Cầm Huy, cô phải tới bệnh viện huyện thăm chị cả.

Phó Cầm Huy nói: “Em đợi chút.” Sau đó ra khỏi văn phòng.

Anh nói gì đó với nhân viên bán hàng ở quầy, rất nhanh đi vào xách hai hủ đào ngâm to!

Đây là đồ do xưởng đồ hộp sản xuất, thịt giòn nước ngọt, người lớn trẻ nhỏ đều thích ăn. Thời này, trong tình huống thiếu thốn đồ, đào hủ chính là đồ bổ cao cấp.

Sau đó Phó Cầm Huy đưa cái này cho Lục Hương.

Lục Hương nói: “Anh lấy tiền đâu ra?” Trước khi kết hôn, tiền của anh đều giao cho mẹ chồng. Bây giờ đã kết hôn, mỗi tháng cũng phải giao mười lăm tệ, còn lại mới là cho gia đình nhỏ của họ.

Lục Hương kết hôn với anh chưa lâu, cũng không biết hỏi thế này có được không.

Phó Cầm Huy nói: “Ghi nợ, trừ từ lương tháng sau.”

Lục Hương có chút cảm động, Phó Cầm Huy là kiểu người ít nói, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện, anh đều ở bên cạnh cô.

“Cảm ơn.”

“Không cần nói những lời khách sáo này, đi mau đi, chị cả đang đợi em đấy.”

Vành mắt của cô hơi nóng, cả hai kiếp Phó Cầm Huy đều là người tốt!

Lục Hương xách hai hủ đào ngâm đến bệnh viện, mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lục Bình đang được mẹ đút nước uống.

Lục Hương sáng mắt lên, nói: “Chị cả tỉnh rồi?”

Vành mắt mẹ Lục đỏ hoe, nhìn thấy Lục Hương tới, hít mũi nói: “Tối hôm qua nó đã tỉnh rồi. Bác sĩ nói chị cả con bị tổn thương phổi, còn chưa thể nói chuyện, bảo chị hai con về, chị hai con cứ không chịu đi!”

Nếu không sao lại nói máu mủ cùng một mẹ sinh ra, thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chị em ruột.

Cháu gái rất thân với Lục Hương, nhìn thấy cô liền chạy tới. Lục Hương xoa mặt của cô bé nói: “Xem dì út mang cho con cái gì?”

Mẹ Lục nhìn thấy nói: “Tốn tiền mua cái này làm gì, đào hủ đắt biết bao, mau trả lại đi.”

Lục Hương nói: “Trả cái gì, giữ lại ăn, con rể của mẹ mua cho chị cả, một chút tâm ý.”

Mẹ Lục nghe vậy, cảm khái nói: “Tuy con với nó ở bên nhau là do âm lệch dương sai, nhưng thật sự là một mối hôn sự tốt, Tiểu Phó đã giúp đỡ không ít!”

Lục Bình nhìn Lục Hương cũng có chút kích động: “A Hương.” Giọng của chị ấy giống như phá gió, mang theo rất nhiều âm khàn, vừa mở miệng lại ho sặc một trận.

Lục Hương vội vàng đi lên, đặt hủ đào sang một bên, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của chị cả gọi: “Chị cả.”

Sau khi tỉnh dậy, Lục Bình đã nghe mẹ Lục nói, cũng nhờ Lục Hương tìm rất nhiều người bắt Tiết Thắng Lợi đưa tới đồn, nếu không với tính cách che chở của Tiết Gia Thôn, tuyệt đối không thể nào để họ đưa Tiết Thắng Lợi đi.

Tính tình của Lục Bình tốt nhất trong ba chị em gái, gặp chuyện có thể nhịn thì nhịn, trước đây bị đánh cũng chỉ nghĩ bớt cãi nhau với anh ta là được. Dù sao vẫn còn con.

Ai biết Tiết Thắng Lợi là một tên súc sinh, sau khi có nhân tình, tìm chuyện đánh chị ấy. Thậm chí ngay cả con cũng đánh, việc này đã chạm tới giới hạn của chị ấy. Lục Bình bị đánh tới ngất xỉu, suy nghĩ cuối cùng chính là con.

Chị ấy không sợ chết, sống thành cái dạng khiếp nhược như chị ấy, chết ngược lại thoải mái hơn, nhưng lại sợ hãi con không có ai chăm sóc. Tên cặn bã đó đã mấy lần ra chiêu hiểm đánh con. Nếu chị ấy chết, con cũng không sống lâu được.

Làm phụ nữ yếu đuối, làm mẹ thì mạnh mẽ. Chị ấy đã đấu tranh tới hơi thở cuối cùng, mở mắt lần nữa đã nằm ở bệnh viện rồi. Mẹ Lục khóc giống như lệ nhân (người nước mắt), vẫn là em hai nói rõ sự tình, hóa ra nhà mẹ đã lo liệu chuyện này.

Lục Bình lại muốn khóc, cha mẹ và hai em gái của chị ấy đều là người hiền lành, vì chuyện của chị ấy mà tất cả mọi người đều nổi điên lên, em hai nói liều mạng cũng phải xử nhà họ Tiết. Em ba thì đưa người vào đồn công an, còn nói sẽ tố tiết Thắng Lợi tội giết người.

Có thể có người chống lưng, loại ấm áp này sao có thể không khiến chị ấy cảm động rơi nước mắt chứ.

Lục Hương nói: “Chị cả, nhà họ Tiết không làm người, phải bắt anh ta trả cái giá xứng đáng. Nhưng không cần phải một sống một còn với loại cặn bã này, mẹ nói rồi, ủng hộ chị ly hôn với anh ta!”

Thời này rất ít người ly hôn, cha mẹ cô là người cổ hủ, có thể đưa ra quyết định này vô cùng vĩ đại.

Cha mẹ thật sự thương chị cả Lục Bình.

Lục Bình muốn nói chuyện, nhưng bây giờ chỉ cần chị ấy cất tiếng sẽ ho sặc. Một khi ho, toàn thân đau đớn, người trong nhà không cho chị ấy nói.

Chị cả Lục ngồi dậy, dùng tay chỉ cửa.

Lục Hương không hiểu.

Giọng nói nhỏ bé của cháu gái vang lên: “Ý của mẹ con là muốn xuất viện.”

Lục Hương cay sống mũi, cô nào có thể không biết chị cả là sợ tốn tiền, nói: “Mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng phải trị khỏi bệnh.”

Năm nay chị cả mới ba mươi ba tuổi, còn trẻ, nếu vì ba mươi, năm mươi tệ mà không trị, sau này để lại gốc bệnh, phải mang bệnh cả đời!

Lục Hương lại khuyên chị ấy vài câu, rất nhanh chị hai Lục đã quay lại, nhìn thấy Lục Hương, nói: “Hương Hương, hôm qua chị cả tỉnh lại liền muốn gặp em, chịa ấy biết ơn em lắm.” Hôm qua chị cả Lục không nói chuyện, dùng tay viết chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.