Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 50: Chương 50




Con trai của bà già đó – Lưu Đại Ca nói: “Vậy sao mẹ tôi không được thả về chứ?”

Mấy cô con dâu nhìn nhau, mấy hôm nay mẹ chồng không có nhà, tâm trạng thoải mái vài phần. Bà Lưu trẻ thì làm trò, bây giờ tới thời kỳ mãn kinh, hơi không thuận lòng một cái liền bắt đầu làm ầm ĩ.

Bà ta đập đồ, ngay cả đồ cổ trong nhà cũng bị đập cho tan nát. Các con trai hiếu thuận, con dâu cũng không tiện nói gì, lần này gặp chuyện, bắt bà ta đi, mấy cô con dâu đều rất vui.

Chú út Tiết nói: “Mẹ cậu đã tới đồn công an, lại đập đồ, lại cắn cảnh sát bị thương, bị cục trưởng Tôn của họ bắt tại trận, đang muốn xử lý bà ta kìa!”

Các con trai của bà Lưu đều là đàn ông nông thôn, vừa nghe xong vô cùng chấn kinh, nói: “Vậy phải làm sao?”

Chú út Tiết nói: “Tích cực bồi thường, còn có thể tranh thủ thái độ nhận sai. Tới lúc đó, tôi lại nói vào một chút, cơ hội được thả ra rất lớn.”

“Vậy phải bồi thường bao nhiêu?” Lưu Đại Ca hỏi, chuyện liên quan tới mẹ, bao nhiêu tiền anh ta cũng chấp nhận, nếu không lớn tuổi như thế, bị giam mấy năm thì phải làm sao?

Chú út Tiết nói: “Một nghìn rưỡi.” Thực ra đồn công an nói là một nghìn ba, hai trăm đó là ông ta tự thêm vào. Bỏ ra nhiều sức như thế, cũng không thể giúp không.

Không chỉ nhà họ Lưu, người có mặt ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.

“Đâu có tiền chứ?” Nhà họ Lưu chính là gia đình bình thường, không cần nói đập nồi bán sắt, cho dù đập xương của họ thành bã, cũng không đủ.

Lưu Đại Ca nói: “Tôi đi vay!”

Vợ và các chị em dâu nghe xong lo lắng, miệng bà ta gợi đòn như thế, bị người ta giáo huấn còn không biết kiểm điểm, đại náo đồn công an, ở cổ đại, nơi đó giống như nha môn, bà ta la lối om sòm, ngược lại còn liên lụy cả nhà vào.

Theo đám nữ quyến bọn họ, bắt vào càng tốt, đỡ phải tác oai tác oái ngày ngày. Nhưng không lay chuyển được chồng mình, thời này mở miệng mượn ba mươi hai mươi còn được, một nghìn rưỡi, ai điên mới cho họ mượn. Nhưng vợ cũng không chọc thủng sự tình nguyện của Lưu Đại Ca, đi va chạm nhiều một chút là được rồi.

Còn tiền chi tiêu cho vụ kiến của Tiết Thắng Lợi, trưởng thôn quyết định tiêu tiền của thôn.

Nhà họ Lục có tiền mấy cũng là cá nhân, họ là sức mạnh của cả thôn, nào có lý không xử lại cá nhân.

Ông ta nghĩ rất hay, nhưng người trong thôn lại không vui chút nào. Trước đây ủng hộ Tiết Thắng Lợi là dùng miệng, vừa nói phải móc tiền ra liền không muốn nữa.

Tiền trong thôn cũng là của mọi người, còn chưa tới vụ thu, đợi sau vụ thu, tiền sẽ dựa theo tỉ lệ chia xuống.

Tổng cộng chỉ có từng ấy tiền, một khi tiêu cho anh ta, mình sẽ ít đi.

Hơn nữa Tiết Thắng Lợi đánh người thành như thế cũng không vô tội. Đừng nói người nhà họ Lục không chấp nhận nổi muốn giáo huấn anh ta. Cho dù người ngoài nhìn thấy cũng phải mắng một câu Tiết Thắng Lợi không phải người.

Vì một người như vậy mà tiêu tiền của chung, quá khó chịu.

Nhưng trưởng thôn đã quyết định, nói: “Tiết Thắng Lợi không chỉ đại biểu cá nhân, người không biết còn tưởng Tiết Gia Thôn chúng ta dễ ức hiếp.”

Cộng thêm có chú sáu Tiết ở bên cạnh ủng hộ, bọn họ không đồng ý trong lòng cũng đều không lên tiếng.

Như vậy coi như đã thống nhất ý kiến, trưởng thôn đi lấy tiền gọi chú út Tiết mời luật sư giúp.

Tin tức nhà họ Lục muốn khởi kiện nhanh chóng lan khắp thôn Đại Vũ.

Cha mẹ Lục được Lục Hương đưa về thôn, bên bệnh viện chỉ có chị hai Lục và cháu gái ở, Lục Hương cũng dậy sớm thức khuya làm vịt kho. Từ sau khi cung tiêu xã muốn thu mua cổ vịt nhà họ, mỗi ngày cô đều phải làm rất nhiều việc.

Sớm biết tính quan trọng của tiền, nhưng càng vào thời khắc mấu chốt càng có thể cảm giác rõ ràng, tiền là cốt khí, giống như nhập viện lần này, tìm luật sư, đều phải tốn tiền.

Lỡ như không có tiền, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng sự uất nhục to lớn này.

Lục Hương quá muốn kiếm tiền, không muốn để tiền làm cho trói tay buộc chân nữa, lúc xào gia vị càng thêm dụng tâm. Rất nhiều thuốc phải xào thơm trước, có cái phải ngâm nước trước, còn cần phải sấy ra, bỏ bao nhiêu đều rất được chú trọng.

Mùi thơm làm ra, ngay cả người trong nhà cũng vô cùng thèm thuồng, mỗi ngày Tiêu Thái Liên ngâm một chậu rau khô to, múc ra chút nước kho, chỉ chấm nước ăn cũng ngon.

Bây giờ món vịt là cả nhà góp vốn buôn bán, bên cung tiêu xã mười ngày thanh toán một lần. Trước đây đều phải góp tiền, ba chị dâu mỗi người lấy ba mươi tệ chiếm một phần, Tiêu Thái Liên lấy chín mươi tệ chiếm ba phần, Lục Hương đầu tư kỹ thuật chiếm bốn phần.

Mọi người đều không xoi mói, nhìn Lục Hương bận rộn xào nguyên liệu đều có thể nhìn ra được.

Không có Lục Hương dẫn dắt, họ đâu biết thứ bình thường không cí ai thích ăn này, cũng có thể ngon tới như vậy.

Mấy chị dâu nhà họ Phó đều là người giỏi giang, có thể hợp tác với cung tiêu xã là chuyện tốt, nói là đảm bảo no đủ cũng không quá. Mua bán tốt như thế này, Lục Hương nguyện ý dẫn dắt họ, ở nhà làm chút việc còn có thể kiếm chút tiền quá tốt.

Ngay cả mẹ chồng cũng nói, tiền này là tiền riêng của mọi người, có thể không cần nộp lên.

Lần này càng vui, hận không thể mỗi ngày thêm hai chậu đồ vịt!

Mấy hôm nay, Lục Hương trầm mặc rất nhiều. Mấy hôm trước, theo Lý Dục Tài gặp luật sư, luật sư nói vụ kiện này không quá dễ giải quyết.

Khu vực của họ dân phong cường hãn, chuyện đánh vợ có rất nhiều. Loại người này đều là tố chất nông thôn không ổn định. Một khi ly hôn, tra nam bị bắt, nhất định sẽ dẫn tới hiệu ứng noi theo, ngược lại bất lợi cho sự ổn định của khu vực.

Lục Hương cũng biết luật pháp ở thập niên 80 có rất nhiều chỗ chưa hoàn chỉnh. Hoàn toàn không giống pháp luật đã tu sửa mấy lần, nhiều lần chi tiết hóa sau này.

Họ kiện vụ này, có hiệu quả người mở đường.

Lục Hương vốn cho rằng có báo cáo thương tích và chứng cứ xác thực, có thể khiến anh ta nhận được một số giáo huấn, nghe thấy tin tức này, khiến cô có chút nản lòng.

Nhưng còn có người chủ động gây sự với cô nữa.

Sau khi bà nội Lục nghe nói, cùng bác gái Lục tới nhà: “Cha mẹ mày đều là người hiền lành, bây giờ ầm ĩ thành thế này, chắc chắn là mưu sách do mày ở phía sau bày ra. Sao mày lại xấu xa như vậy? Gia đình người ta đang tốt lành, mày đi lên phá hoại.”

Từ sau khi Lục Hương thế gả và trở mặt với nhà tổ, họ đều coi như người xa lạ, gặp mặt nhau đều không nói gì.

Bà nội Lục nghe nói hiện trạng của nhà họ Lục, lại cảm thấy có lý, lần này tới mắng Lục Hương.

Lục Hương nghe xong, nói: “Đây chính là hôn sự tốt mà bà tìm, bà muốn thấy chị tôi bị đánh chết mới vui sao?”

Mấy hôm nay bà nội Lục bị người trong thôn chỉ trích, vì đã tìm một kẻ không bằng súc sinh như vậy cho Lục Bình. Lục Hương nói vậy đã chọc trúng chỗ đau của bà ta.

Bà nội Lục nói: “Mày nghe xem, nó nói lời khốn nạn này, người khác không bị đánh, nó bị đánh, vẫn là do nó không có bản lĩnh, sinh một đứa con trai chống lưng thử xem ai đánh nữa?”

Bác gái Lục thấy Lục Hương bây giờ ăn mặc sạch sẽ vẻ vang, Tiêu Thái Liên gian giảo như thế, ra ngoài đều khen cô. Ngay cả mấy chị dâu cũng khen Lục Hương tốt, bà ta không nhìn ra Lục Hương tốt.

Bây giờ có cơ hội giẫm Lục Hương, vội vàng giả vờ nói: “Uầy, bà cô không có ý xấu, ý của bà ấy là dù sao hai đứa nó cũng đã có con, bây giờ cô khiến hai vợ chồng tan đàn xẻ nghé, sau này đứa nhỏ lớn lên chắc chắn sẽ oán cô.”

Lục Hương nói: “Bác biết, bà cụ ở thôn cách vách sống tới chín mươi tuổi là vì cái gì không?”

Bác gái Lục và bà nội Lục nhất thời không phản ứng lại, sững ra: “Cái gì?”

Lục Hương nói từng câu từng chữ: “Bởi vì bà ta chưa từng lo chuyện bao đồng.”

Sắc mặt hai người trở nên rất khó coi, Lục Hương nói: “Chúng ta đã ra riêng rồi, sau này con gái các người bị đánh chết, còn tha thứ cho kẻ bạo hành, đó là các người đại lượng. Nhưng đừng của người phúc ta, nếu không người khác sẽ nói, không phải ngu ngốc mà là xấu xa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.