Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 55: Chương 55




Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải người phụ nữ như Lục Chiêu Đệ, nhìn người ta chằm chằm, Lý Dục Tài lại nghĩ tới chuyện cô ta nửa đêm tìm tới nhà anh ta làm bánh bao, bây giờ nhìn thấy cô ta đều nổi da gà.

Lục Chiêu Đệ nói: “Anh lại giúp Lục Hương! Dù anh có giúp cô ta thế nào, cô ta cũng kết hôn rồi.” Cô ta tức điên, vì sao người chồng kiếp trước lại làm lơ cô ta chứ.

Lý Dục Tài nghe vậy, nói: “Đồng chí Lục Hương phẩm hạnh cao quý trong sạch, cứu mạng của ông nội tôi, tôi chẳng qua là báo ơn. Không có tư tình gì với cô ấy, mong cô nói chuyện chú ý một chút!”

Lục Chiêu Đệ vừa nghe anh ta biện giải, mềm lòng, trực tiếp tiến lên một bước muốn nhào vào lòng anh ta, Lý Dục Tài lại lùi về sau một bước.

Khiến Lục Chiêu Đệ suýt chút trật eo.

Lục Chiêu Đệ thầm oán anh ta không hiểu phong tình, cho dù kiếp này xảy ra chút sai sót, ơn cứu mạng không thuộc về cô ta, nhưng ân ái kiếp trước không phải giả, sao bây giờ lại giống như người xa lạ với cô ta chứ?

Lục Chiêu Đệ hờn dỗi nói: “Nếu anh vô tình, em cũng không đợi anh nữa, sau này gả cho người đàn ông khác!” Để anh ta hối hận cả đời.

Lý Dục Tài nghe cô ta nói vậy lại rạng rỡ: “Thật sao, nói lời giữ lời?”

Đột nhiên truyền tới một tiếng cười phụt, Lục Chiêu Đệ với Lý Dục Tài nhìn thấy người tới, chính là Lục Hương.

Lý Dục Tài ngượng ngùng, Lục Chiêu Đệ tức giận.

Lục Hương muốn tới chỗ trưởng thôn, trưởng thôn đã giúp chị cô, cô dựa theo ước định đi giúp thôn làng giải quyết vấn đề phân bón.

Trong thôn chỉ có một con đường, bị hai người họ chặn kín, Lục Hương không phải cố ý nghe, nhưng hai người họ không lén lút, nói chuyện ầm ĩ bị Lục Hương nghe hết.

Lời uy hiếp của Lục Chiêu Đệ quá buồn cười, cô không nhịn được, cười ra tiếng.

Lục Hương vừa hay bắt gặp cảnh tượng Lục Chiêu Đệ làm nũng, cười tại chỗ.

Lục Chiêu Đệ này một lòng muốn gả cho Lý Dục Tài, từng sống một kiếp vinh hoa phú quý, lại không ngờ từ sau khi Lý Dục Tài phát hiện cô ta là mạo nhận ơn cứu mạng của người khác, nảy sinh nghi ngờ về nhân phẩm của cô ta.

Cộng thêm Lục Chiêu Đệ luôn mang ánh mắt nhìn tình lang nhìn anh ta.

Khiến Lý Dục Tài sởn gai óc.

Càng thêm cách xa cô ta.

Lục Chiêu Đệ nhìn thấy Lục Hương, giống như nhím hộ thể, cảnh giác nhìn cô nói: “Cô tới đây làm gì?” Mang theo địch ý ngập tràn.

Lục Hương nói: “Tôi tới tìm trưởng thôn có chút việc, các người đang chặn đường rồi.”

Lục Chiêu Đệ hồ nghi nhìn Lục Hương, tránh đường ra, nói: “Mời.”

Cô ta dùng cơ thể trực tiếp ngăn cách Lục Hương với Lý Dục Tài, nghiêm phòng tử thủ, sợ hai người nói chuyện với nhau.

Lý Dục Tài lại có hơi không chịu nổi, anh ta lại không cưới Lục Chiêu Đệ, sao phải bị Lục Chiêu Đệ chi phối?

Lục Hương có ơn cứu mạng với ông nội anh ta.

Trước đây đại khái Lục Hương cảm thấy anh ta có quan hệ với Lục Chiêu Đệ, không tiếp xúc với anh ta, cũng không tiếp nhận hồi báo của nhà họ Lý.

Khó khăn lắm anh ta mới góp sức được trong chuyện của chị cả Lục Hương, hơi hòa hoãn mối quan hệ với cô. Lục Chiêu Đệ còn đứng ra chắn lối!

Nhìn thấy Lục Hương mặt không đổi sắc đi qua khỏi Lục Chiêu Đệ, đi về phía ủy ban thôn.

Lý Dục Tài cũng không nhịn được nữa: “Đồng chí Lục Chiêu Đệ, vốn dĩ một người đàn ông như tôi không nên nói những lời này, nhưng nữ đồng chí như cô cũng quá…không biết tránh hiềm nghi rồi! Tôi không có bất cứ suy nghĩ nào khác với cô, lời này vẫn nên nói rõ thì tốt hơn.”

Anh ta nói rất to, Lục Hương cũng có thể nghe thấy.

Lục Chiêu Đệ với Lục Hương là thân thích, hai người lại xấp xỉ tuổi nhau, từ sau khi xảy ra chuyện thế gả, trong thôn không ít người mang hai người họ ra so sánh.

Nhiều lần như vậy, Lục Chiêu Đệ cũng coi Lục Hương thành thù. Bây giờ Lục Hương còn ở gần đây, Lý Dục Tài nói to hai người họ không có quan hệ gì, trên mặt Lục Chiêu Đệ giống như bị người ta tát một cái, chẳng mấy chốc đã đỏ bừng.

Từ khi Lục Chiêu Đệ từ bỏ Phó Cầm Huy, một lòng một dạ muốn trèo lên nhánh cây cao Lý Dục Tài này, nhưng lại bị anh ta đích thân cự tuyệt.

Cơ thể Lục Chiêu Đệ có hơi mất khống chế, nhìn lý Dục Tài, ch.ảy nước mắt ào ào.

Khiến Lý Dục Tài vô cùng thiếu tự nhiên, người không biết còn tưởng anh ta phụ tình. Trong lòng có chút oán giận, trước đây anh ta cũng không biết cô gái nông thôn Lục Chiêu Đệ này lại lắm trò như vậy.

Anh ta không cảm thấy mình sai, rất thẳng người.

Lục Chiêu Đệ nói: “Anh đừng hối hận.” Từ tận đáy lòng, cô ta cảm thấy mình sai, vì một tên tra nam, canh cánh trong lòng, tới cuối cùng tra nam quay người rời đi, cô ta không có chút lợi ích nào.

Lục Chiêu Đệ nói lời này là có tự tin. Cô ta là người trọng sinh, đã trải qua thập niên 90 phát triển thần tốc ở thế kỷ trước. Biết sự phát triển của mười năm sau, cho dù không có Lý Dục Tài cũng có thể sống tốt.

Sở dĩ cố chấp anh ta như vậy vẫn là vì kiếp trước hai người là vợ chồng ân ái, mới muốn phò anh ta trở thành người trên người. Nếu anh ta đã không cần cơ duyên to lớn này thì thôi.

Nghĩ vậy, lòng Lục Chiêu Đệ như bị dao cắt.

Trong mắt ngấn lệ, hung hăng nhìn Lý Dục Tài, tưởng tượng mình thành nữ chính trong phim ngược. Thậm chí ngay cả khung cảnh Lý Dục Tài vô cùng hối hận sau này cũng tưởng tượng xong rồi.

Cô ta nói xong câu này, xoay người rời đi.

Lý Dục Tài đâu biết Lục Chiêu Đệ có trí tưởng tượng phong phú như vậy, cũng không quá để tâm, anh ta cũng đi về hướng ủy ban thôn, trả hai mươi tệ của Lục Hương lại cho cô, còn có chuyện viết Tiết Gia Thôn làm điều ác lần trước, nhận được đánh giá tốt.

Bây giờ tòa soạn bảo anh ta tiếp tục theo sát việc này, làm một bài báo tiếp theo.

Mọi người đều rất quan tâm cuộc sống hiện tại của hai mẹ con Lục Bình, anh ta cùng trưởng thôn làm thêm một bài báo.

Khi Lý Dục Tài đuổi tới văn phòng trưởng thôn, một cán bộ thôn đang hút thuốc ở bên ngoài nói: “Đồng chí phóng viên, cậu đợi chút đã, trưởng thôn đang nói chuyện ở bên trong.”

Lý Dục Tài ngẩn ra, không biết Lục Hương nói gì với trưởng thôn, cũng tìm một chỗ râm mát ngồi.

Trong phòng, Lục Hương nói với trưởng thôn Vương: “Danh sách ủ phân cháu đã viết xong rồi.” Ủ phân có bí phương, có câu muốn hoa màu phát triển tốt thì phải dựa vào bón phân.

Độ phì trong ruộng không theo kịp, lương thực phía trên cũng không phát triển tốt. Thôn của họ có ruộng tốt và ruộng không tốt. Diện tích trồng lương thực lớn, nhưng sản lượng luôn không cao.

Lúc đầu là Lục Hương dùng chuyện phân bón đả động trưởng thôn, nhờ trưởng thôn chống lưng, giúp Lục Bình.

Chuyện Lục Bình ly hôn ầm ĩ lên, là tiền lệ đầu tiên trong thôn, một số người già cổ hủ trong thôn có hơi khó chịu, nói con gái xuất giá như nước đã hất đi, trưởng thôn tiếp nhận hộ tịch của Lục Bình cũng chịu không ít áp lực.

Trưởng thôn Vương mở ra xem, mọi thứ ông ta làm đều xứng đáng.

Bên trên viết phương thức ủ phân.

Người làm ruộng đều có bí phương riêng. Có người chất phân, có người chôn xương trong đất. Trước đây trưởng thôn Vương từng nghe nói chuyện ủ phân, nhưng lưu trình cụ thể là gì, ông ta không biết. Thời này kỹ thuật bảo mật, hỏi người khác, người khác cũng không nói.

Nhưng nhìn thấy tờ giấy này mới biết có nhiều bước như vậy. May mà có phương pháp này, nếu không chỉ dựa vào việc tự giác ngộ, khả năng cao là không có hi vọng.

Trưởng thôn Vương nói: “Tôi sẽ gọi người chất phân ngay.” Ông ta đã không đợi được nữa, còn chưa tới vụ thu, bón phân để lương thực trong đất phát triển thêm nữa.

Lại nói: “Chắc chắn Bạch Gia Thôn đã sớm nắm vững rồi, thôn họ đã bắt đầu nhặt phân bò phân ngựa từ mấy năm trước, khi đó chúng ta còn chưa biết dùng làm gì.”

Trưởng thôn Vương nhìn thấy danh sách này, nói: “Hóa ra họ biết cũng không nói với chúng ta.” Sau đó nói với Lục Hương: “Cũng nhờ có cô.”

Trưởng thôn Vương vô cùng hăng hái, Bạch Gia Thôn là thôn giàu có nhất, cũng làm ruộng như nhau, thôn người ta đã mua xe máy kéo rồi. Nếu họ làm đàng hoàng, mấy năm nữa cũng có thể mua máy kéo.

Lục Hương nói: “Vậy cháu về trước đây.”

“Được. Có việc gì lại tới tìm tôi.” Trưởng thôn Vương vô cùng nhiệt tình.

Lục Hương gật đầu, hai người đi ra liền nhìn thấy Lý Dục Tài, Lý Dục Tài mới nói muốn làm một hệ liệt báo, nhắm tới chuyện của Lục Bình.

Đây là cơ hội tốt tuyên truyền cho thôn, trưởng thôn Vương nói: “Lúc nào phỏng vấn, bây giờ tôi rảnh.”

Lý Dục Tài nói: “Phỏng vấn ngay đây, nhưng phải hỏi tình huống của Lục Bình trước.” Ý là phải nói vài câu với Lục Hương.

Bây giờ Lục Bình đã về thôn, còn đang nghỉ dưỡng, một mực không gặp người ngoài. Sợ kích thích chị ấy nhớ lại chuyện trước đây.

Một số chuyện nhỏ nhặt chỉ có thể nói ở chỗ Lục Hương.

Lục Hương với Lý Dục Tài nói chuyện trong sân, bên ngoài còn có trưởng thôn và cán bộ thôn, không thể tán gẫu gì.

Lý Dục Tài muốn trả hai mươi tệ cho Lục Hương, cô nói: “Mời luật sư cũng phải bỏ tiền, cũng nhờ có anh, có thể tìm cho tôi một luật sư giỏi như vậy, không thể để anh liên lụy được!”

Lý Dục Tài còn muốn nói tiếp, nhưng lúc này bác gái Lục kéo Lục Chiêu Đệ hùng hổ khí thế tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.