Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 65: Chương 65




Lục Hương nói: “Hả?” Cô có chút thất vọng, vừa muốn xoa tay kiếm chút tiền làm chút sự nghiệp, đang hăng hái, liền có người tạt cho cô gáo nước lạnh.

Nhưng Lục Hương cũng không có mong đợi nhiều, quả thật thập niên 80 đặc thù, tuy không cho họ làm kinh doanh cá nhân, nhưng vẫn có lỗ hổng có thể lách được!

Có thể lấy thôn làm chỉnh thể, làm nghề kiếm tiền, dẫn dắt mọi người cùng làm giàu. Như vậy được coi là tự cung tự cấp mà bên trên tôn sùng.

Lục Hương cảm thấy mình kém thật, tài nguyên tốt như vậy sao trước đây không chú ý tới chứ, đoàn kết chính là sức mạnh!”

Mấy hôm nay, tâm trạng của trưởng thôn tốt lên không ít, từ sau khi Lục Hương đưa ra cách ủ phân đó, trong đất trộn khẩn cấp một lô phân, quả nhiên, hoa màu trong đất trộn phân phát triển khỏe mạnh bền chắc, nhìn một cái liền biết có thể cho ra sản lượng cao.

Phản hồi kịp thời này khiến trưởng thôn vô cùng vui sướng, còn muốn ghi cho Lục Hương mười điểm công để khen thưởng cô.

Nhưng cảnh đẹp không dài, mới nếm được vị ngọt của bội thu, bón thúc mới bón được một nửa, phân đã không đủ.

Nghe được tin này, trưởng thôn lập tức gọi bác trai và bác gái Lục tới. vừa tới gần, trưởng thôn liền biến sắc, lùi lại hai bước liền, trước đây hai người này cũng được coi là danh giá, bây giờ sao không cần chút hình tượng nào vậy.

Trên người bọn họ đều bốc mùi, bản thân còn không cảm thấy, mùi này thật sự có thể xua đuổi quỷ thần tới gần họ.

Tới gần họ đều cảm thấy cay mắt!

Nhưng dù sao trưởng thôn cũng không phải người bình thường, không thể chê bai giống như những người khác được, sẽ làm tổn thương trái tim của các đồng chí. Chỉ đành cố chịu đựng mùi thối, nói: “Hố phân của cả thôn đều sạch rồi?”

“Ừm.” Hai người này từ buồn nôn và ác cảm ban đầu, làm một thời gian, đều chai lì.

Cuối cùng làm hết tất cả!

Nghĩ lần này có thể nghỉ ngơi rồi.

Trưởng thôn nói: “Đi về đi, hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai các người tiếp tục ra đồng làm việc.”

Nụ cười trên mặt bác trai Lục cứng lại: “Còn phải làm việc?”

Trước đây ông ta là văn thư trong thôn, động ngòi bút đã được coi là làm việc, khi nào làm qua việc thể lực này.

Việc gánh phân có hơi bẩn chút, không tính là mệt, ra đồng làm việc mới là thật sự có thể mài mòn một lớp da của họ.

Bác trai Lục vội vàng nói với trưởng thôn: “Tôi sai rồi, có thể trả lại công việc văn thư cho tôi không.” Lúc cầu xin người khác, nước mắt đều sắp rơi xuống!

Trưởng thôn nói: “Muộn rồi, thằng ba nhà Đại Lý Tử tới làm văn thư, con trai ông ấy tốt nghiệp cấp ba, lại giỏi viết văn, để cậu ta làm thích hợp nhất.” Thời này cương vị tốt đều có hạn.

Nào có việc tốt ngày ngày đợi ông ta chứ.

Bác trai Lục nói: “Những chuyện khốn nạn kia đều là hai mẹ con Lục Chiêu Đệ làm, tôi không biết gì cả.” Tuy những chuyện đó khiến người ta khó chịu, nhưng thật sự không phải do ông ta làm.

Bác trai Lục cảm thấy mình sắp oan uổng chết rồi, từ sau khi trong nhà liên tục xảy ra chuyện, những người xưng anh gọi em lúc trước cũng lần lượt tránh xa ông ta.

Chuyện tường đổ mọi người đẩy này, coi như ông ta đã trải nghiệm triệt để, nếu lại ra đồng làm ruộng, thật sự không thể sống nổi.

Trưởng thôn giận dữ nói: “Chỉ có chú thông minh, người khác đều ngốc? Ai không muốn làm việc nhẹ. Chú đi xem xem những thanh niên, người lớn tuổi, nam có nữ có, toàn bộ đều ra đồng làm việc. Chú dựa vào đâu không làm, hay là nói chú tôn quý vẻ vang hơn người khác.”

Bác gái Lục nói: “Xin trưởng thôn cho một cơ hội đi, Chiêu Đệ nhà tôi mất tích rồi, tôi còn phải ra ngoài tìm nó nữa.” Khóc sướt mướt, bà ta rất biết tỏ ra đáng thương.

Đáng tiếc trưởng thôn đã không dính chiêu này nữa, nói: “Chiêu Đệ nhà bà không hề ngốc chút nào, tôi thấy, cho dù các người tìm về, cũng sẽ chạy thôi.” Nhắc tới lần trước, ông ta liền nổi giận.

Cả thôn vì tìm Lục Chiêu Đệ, nửa đêm mạo hiểm lên núi xuống sông, còn có người vì vậy mà bị rắn cắn. Kết quả Lục Chiêu Đệ vào thành phố chọn chồng cho mình.

Lục Chiêu Đệ vừa tráo dâu, vừa trộm tiền, vừa bỏ trốn. Người giỏi tính toán như vậy cho dù đi, cũng sẽ không chịu thiệt.

Một con nhỏ lớn xác chứ cũng chẳng phải con nít gì, chỉ biết gây phiền phức cho người trong thôn, nuôi ra đứa con gái không biết tốt xấu như vậy, họ cũng không phải thứ tốt lành gì.

Trưởng thôn nhíu mày nói: “Được rồi, nếu các người không muốn nghỉ ngơi, chiều nay ra đồng luôn.” Quấn lấy ông ta làm phiền, bây giờ ông ta còn có chuyện khác, không có thời gian nói chuyện với họ.

Bác trai và bác gái Lục cũng không giống như trước, bây giờ mất đi thân phận địa vị cũng không dám ngang ngạnh với trưởng thôn nữa, thấy trưởng thôn thiếu kiên nhẫn, họ vội vàng nhường đường.
Trưởng thôn rời đi, lúc này ông ta đi tìm Lục Hương.
Nhìn thấy cô, trưởng thôn Vương nói: “Phương pháp ủ phân đó của cô quả nhiên tốt, nếu làm lúc mùa xuân, lúc này chắc chắn có thể tăng đôi sản lượng.”
Lục Hương đã nghe được lời này từ chỗ chị ba Phó, nói: “Hữu dụng là được.”
Trưởng thôn nói: “Bây giờ bón thúc còn kịp, chỉ là hết phân rồi.” Ông ta đã hiệu triệu sau này mọi người đi vệ sinh đều phải đi trong hố xí nhà mình. Không thể đi ở ngoài, đây cũng coi như là giải quyết chuyện lớn cho thôn.
Nhưng hiện giờ không có phân bón sẵn dùng.
Lục Hương nói: “Vậy cháu có thể làm gì?” Cô biết trưởng thôn sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm mình.
Trưởng thôn Vương thích người thông minh như Lục Hương, thầm nghĩ, hai vợ chồng thành thật nhà họ Lục cũng không biết tu phước gì, có được một đứa con gái thông minh lanh lợi như Lục Hương.
Trưởng thôn Vương nói: “Lúc bình chọn cá nhân tiên tiến, tôi nghe nói lãnh đạo của xưởng phân bón cũng sẽ tới. Tới lúc đó cô nói với ông ta một chút. Nếu đồng ý bán phân cho chúng ta, năm sau hoa màu lại có thể tăng năng suất rất nhiều.”
Lục Hương là cá nhân tiên tiến, sẽ được các xưởng trưởng khác chú ý hơn, có mặt mũi hơn một trưởng thôn như ông ta. Đừng thấy trưởng thôn ở trong thôn rất được tôn kính, nhưng ở bên ngoài, không có quyền lực gì.
Chỉ là nói chuyện với lãnh đạo của xưởng phân bón, thành hay không ông ta đều có thể chấp nhận!
Lục Hương nói: “Nếu cháu thuyết phục được lãnh đạo của xưởng phân bón, có thưởng gì không?”
“Cô muốn phần thưởng gì, tôi sẽ cho cái đó?”
Xưởng phân bón xưa nay luôn là một cái bánh thơm, bao nhiêu người dòm ngó, về cơ bản đều trong nội bộ, không chảy ra ngoài. Phân bón của người ta đều là dựa theo tỉ lệ điều phối, độ phì cũng tiêu chuẩn.
Trưởng thôn Vương một lòng làm ruộng, vô cùng khát vọng với phân bón. Chỉ cần có thể bán phân bón cho ông ta, đưa ra điều kiện gì ông ta cũng có thể đồng ý.
Lục Hương cười nói: “Trưởng thôn, nếu cháu thật sự có thể thuyết phục được xưởng phân, chú phải phê chuẩn cha mẹ cháu hợp tác nuôi heo. Người khác có thể nuôi, thôn chúng ta cũng nuôi được. Tới lúc đó, người trong thôn đều có thể ăn được thịt heo, há không phải là nhất cử lưỡng tiện.”
Trưởng thôn nghe xong, đáp: “Khá lắm, hóa ra cô ở đây đợi tôi à. Hôm qua có phải cô xúi giục người trong thôn tới quậy tôi không. Tôi nói mà, sao tự nhiên đang yên đang lành, mọi người cứ đòi nuôi heo chứ!”
Chuyện nuôi heo này khó làm, ông ta vẫn luôn không chấp thuận.
Nhưng Lục Hương lại lấy chuyện phân bón mà ông ta quan tâm nhất ra nói. Tuy trưởng thôn không biết Lục Hương có cách gì, nhưng cô gái thông minh luôn có cách riêng của mình. Sợ cô không tận lực nói: “Được, tôi đồng ý với cô. Nếu cô có thể mua một tấn phân về, tôi sẽ cho các cô nuôi heo!”
Trên mặt Lục Hương lập tức lộ ra nụ cười.
Trưởng thôn Vương nói: “Nhưng tôi nói trước, nuôi heo lỗ, thôn không chịu trách nhiệm đâu.”
Trưởng thôn không coi trọng việc nuôi heo, cho nên mới không đồng ý.
Lục Hương nói: “Vậy nếu kiếm được tiền thì sao?”
“Nếu kiếm được, vậy chính là tạo hóa của các cô, tiền đều quy cho cô.”
Có câu này Lục Hương đã yên tâm, lần này vào huyện nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mua phân này.
Trưởng thôn Vương thấy Lục Hương dốc sức, cũng không nhịn được vui mừng, vẫn là người trẻ có ý chí chiến đấu hơn.
Lục Hương về nhà họ Phó, đang dọn dẹp sân, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình.
Cô ngẩng đầu lên, thấy đối phương là một người đàn ông béo mập, trông rất lạ mắt.
Thời này người mập rất ít, người có thể mập lên đều là người có điều kiện gia đình tốt. Người này trông tuổi không lớn, anh ấy nói: “Chị chính là chị dâu nhỉ, tôi là bạn học cấp ba của Phó Cầm huy, người khác đều gọi tôi là Lưu Bàng.”
Lục Hương chỉ biết lúc Phó Cầm Huy đi học, thành tích học tập rất tốt, nhưng chưa từng thấy bạn học của anh, nói: “Vào nhà, tôi rót cho anh một bát nước đường!”

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.