Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 73: Chương 73




Họ đi về, không ít người trong thôn cũng đi theo, sợ hai bên ầm ĩ xảy ra chuyện.

Họ vừa tới nhà đã nhìn thấy Lâm Hâm đứng im, đá từng cước vào cổng lớn nhà họ Phó.

Anh cả lập tức kéo ông ta ra nói: “Ông muốn làm gì?”

Lâm Hâm nói: “Tôi tới tìm Lục Hương tính sổ, không liên quan tới mấy người, mấy người giao cô ta ra, tôi không làm khó mấy người.”

Anh hai Phó không phải người giỏi dùng từ, đứng bên cạnh anh cả, nhìn Lâm Hâm như hổ rình mồi, nếu đối phương dám động đậy, sẽ tháo tay ông ta xuống.

Anh ba Phó nói: “Nơi này là nhà họ Phó, không phải nơi ông ngang ngược.”

Con người Lâm Hâm đánh nhau không sợ chết, lúc này cười một tiếng quái dị, sau đó nói: “Rất đoàn kết nhỉ? Sao, Lục Hương không muốn theo tôi thì đừng để cô ta trêu vào tôi! Mấy người ngăn cản là ý gì. Ồ, để em dâu dụ dỗ đàn ông, các người ở đây cuỗm tài sản? Người như vậy tôi gặp nhiều rồi.”

Chị ba Phó nói: “Sủa bậy gì vậy.” Nói những lời đó, coi người nhà họ là gì chứ.

Lưu manh côn đồ trong thôn bọn họ so với Lâm Hâm chỉ là học trò gặp sư phụ, ông ta là lưu manh chính gốc, lúc này nhìn thấy đám người bọn họ cũng không sợ!

Lâm Hâm giống như con rùa vươn cái cổ dài ra, nói: “Nào, tới đây đánh. Có bản lĩnh đánh chết tôi, một cái mạng nát của tôi, không sợ mấy người.”

Lâm Hâm vừa khỏi bệnh, cộng thêm “của quý” bị thương, phong cách hành sự càng thêm điên cuồng, đánh không được mắng không xong.

Vào lúc này, có tiếng nói trong đám người: “Cảnh sát tới rồi?”

Bí thư thôn tức giận quát một tiếng: “Ai báo cảnh sát?”

Bác gái Lục nói: “Tôi báo, sao, chỉ các người được báo cảnh sát, không cho chúng tôi báo à. Lục Hương giết người không thành.” Bà ta bắt chước ấn tội lên người Lục Hương.

Cảnh sát nhận được báo án liền tới, khiến bà ta vui muốn chết.

Người nhà họ Phó không hiểu chân tướng, còn tưởng cảnh sát muốn tới bắt Lục Hương, vội vã giải thích với đồng chí cảnh sát.

Ai biết cảnh sát vốn không nghe lời họ, chỉ là sau khi hỏi thăm rõ Lâm Hâm là ai liền còng tay ông ta lại.

Nụ cười trên mặt bác gái Lục lập tức cứng lại: “Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi, người tôi bảo các anh bắt là Lục Hương, cô ta dùng dao đâm thủng tay em trai tôi.”

Cảnh sát nói: “Anh ta là Lâm Hâm thì không sai rồi, hiềm nghi buôn lậu, chúng tôi phải dẫn về đồn thẩm tra.”

Lâm Hâm nghe xong, vừa nãy còn không sợ trời không sợ đất, nhưng nghe thấy tội danh này, cơ thể liền run lẩy bẩy.

Lâm Hâm tức giận trừng bác gái Lục, ai bảo bà ta báo cảnh sát! Bị điên à, ông ta trốn cảnh sát còn không kịp. Bà ta đúng là tài lanh!

Cảnh sát đưa người đi, bác gái Lục ngăn lại, lại giở chiêu la lối om sòm ra, ai biết cảnh sát không hề chiêu theo bà ta, nói: “Bà còn ầm ĩ nữa, cũng bắt luôn cả bà.”

Bác gái không dám nói nữa.

Người có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau, Lục Hương còn không lộ mặt, Lâm Hâm đã bị dẫn đi rồi, thật hả hê.

Lâm Hâm bị bắt đi, bác gái Lục đờ người tại chỗ.

Người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta, rất mất mặt.

Bà nội Lục ở một bên mắng bác gái một tiếng: “Xem xem nhà mẹ các cô đều là cái nết gì, ai cũng giết người phóng hỏa. Nhà họ Lục tôi căn chính miêu hồng, thế mà lại bị cô hủy hoại hết rồi.”

Ánh mắt của mọi người nhìn bác gái Lục đều rất quái dị.

Bà nội Lục còn tiếp tục nói: “Tôi thấy Lục Chiêu Đệ giống cái nết của nhà mẹ cô, nhà họ Lục chúng tôi không có người như vậy.” Một câu nói phủi sạch quan hệ.

Bác gái Lục tức giận ôm mặt đi về nhà, ai biết bà nội Lục vốn dĩ đã oán giận bà ta, lúc này thấy bà ta xấu hổ, càng thêm sung sức. Quay về cũng không chịu thôi, gọi bác trai về bắt hai người ly hôn.

Còn nói phụ nữ không vượng nhà hủy ba đời. Danh tiếng tốt đẹp của nhà họ Lục đều bị người phụ nữ xấu xa như bà ta hủy sạch, bà nội vốn không hề tìm lỗi sai của mình.

Đương nhiên bác gái Lục không hiền, bà ta đã từng này tuổi, con trai con gái cũng có, gần già bắt bà ta ly hôn, bảo bà ta làm người thế nào nữa?

Từ sau khi mẹ chồng mất tiền, càng thêm cổ quái. Bác gái Lục lấy lý biện luận với bà ta, bây giờ thấy nhà mẹ của bác gái không còn thanh thế giống như trước, liền bắt đầu ức hiếp người.

Bác gái Lục nói: “Mẹ, mẹ đừng tuyệt tình quá, xúi giục con với chồng ly hôn, sau này cháu của mẹ là người đầu tiên hận mẹ.” Sau đó còn nói: “Lạc đà gầy chết to hơn ngựa, mẹ cân nhắc cho kỹ.”

Bà nội Lục lập tức nhớ tới cái ví da toàn là tiền đó của Lâm Hâm, phải rồi, bây giờ Lâm Hâm bị bắt, tiền trong cái ví da đó đều là của bà ta.

Bà nội Lục có tính toán riêng của mình, hừ một tiếng, hời hợt chửi hai câu rồi thôi, bác gái Lục lại âm thầm kêu khổ. Số tiền này bị bà già gian xảo như bà nội Lục nhắm tới, có thể giữ được hay không còn chưa biết. Có lý do này, sau này họ sẽ đánh nhau không ít.

Lần này, người nhà họ Phó đều góp sức bảo vệ Lục Hương, Lục Hương vô cùng cảm động.

Người có mặt ở đây đều cho rằng bác gái Lục báo án, cảnh sát mới tới, chỉ có Lục Hương biết chắc chắn là Phó Cầm Huy sắp xếp.

Cảnh sát đưa Lâm Hâm đi, tảng đá lớn trong lòng Lục Hương cũng hạ xuống. Cô với Phó Cầm Huy vốn không lộ tẩy trước mặt cảnh sát, chỉ có lần đó, còn là mượn cớ thăm cảnh sát Trần.

Giải quyết xong mối họa lớn, Lục Hương muốn ăn mừng một phen, bây giờ trong túi cô có hơn một trăm tệ, lấy hai tấm phiếu thịt Phó Cầm Huy cho cô ra, đến hàng thịt mua thịt!

Sau khi tới nơi, Lục Hương nhìn trúng thịt ba chỉ thượng đẳng mỡ nạc đan xen, nói: “Miếng thịt này bao nhiêu tiền?”

Người bán thịt nói: “Một tệ mốt, đây là thịt ngon!” Mang theo mỡ, ở trong mắt họ đều là thịt ngon.

Lục Hương chỉ có hai tờ phiếu thịt một cân, mua thịt về, thuận tiện nói: “Còn có thứ không cần phiếu không?”

Chị gái bán thịt nói to: “Cô gái, thịt chỗ chúng tôi đều cần phiếu, đây là hàng thịt nhà nước. Mỗi ngày chúng tôi đều phải nhập sổ, một cân thịt một tờ phiếu, không thể qua loa được.”

Sau đó bổ sung một câu: “Chỉ có ruột già không cần phiếu.” Hễ là thứ dễ bán, nơi này đều cần phiếu.

Trước đây giò heo không cần phiếu, bây giờ gặp mùa sinh nở, không ít người trong thôn mua về cho vợ ra sữa. Cho nên cũng cần phiếu.

Tuy ruột già không cần phiếu, nhưng cần tiền! Thứ như ruột già này có mùi lạ, phải bỏ nhiều gia vị và dầu nấu mới ngon. Người bình thường sẽ không mua, thứ này không bán được thì coi như phúc lợi nhân viên phát cho họ.

Chị gái bán thịt đã sớm ăn ngán rồi!

Bây giờ lại tích lũy thêm ba bộ ruột già, cộng lại cũng gần mười lăm cân, ai mua.

Lục Hương nhìn thấy ruột già, mắt cũng sáng lên, nói: “Bao nhiêu tiền một cân?”

Chị gái bán thịt nói: “Năm hào.” Tuy ruột già không đáng tiền nhưng cũng là đồ ăn mặn, giá này rất thực tế.

Lục Hương nói: “Ba bộ ruột già này tôi mua hết, có thể lấy rẻ chút không?”

Chị gái bán thịt còn tưởng cô đang đùa: “Ba bộ cô lấy hết, tôi vừa mới cân qua, mười lăm cân.” Tính ra cũng bảy tệ rưỡi, không phải con số nhỏ.

Cô gái này có thể tự làm chủ mua như vậy?

Chị gái bán thịt có hơi nghi hoặc.

Lục Hương nói: “Đúng.” Ruột già là đồ tốt, có rất nhiều cách ăn, nếu biết nấu, còn ngon hơn cả thịt.

Chị gái bán thịt lấy bàn tính, tiện tay khảy khảy, nói: “Vậy thì tính cô bốn hào một cân, mười lăm cân tổng cộng sáu tệ.” Nếu cô ta có thể bán số ruột già này đi, chắc chắn bên trên sẽ biểu dương cô ta.

Lục Hương nói: “Ba hào rưỡi một cân đi.”

Chị gái bán thịt nghe xong lập tức từ chối: “Vậy không được, chỗ chúng tôi bình thường lấy năm hào, giảm nhiều quá rồi.” Thấy lâu như vậy mới có một người mua, lại không nỡ để Lục Hương đi, nói: “Như thế này đi, cô lấy hết, tính cô năm tệ, được không?”

Lục Hương nghe xong lập tức đồng ý, sảng khoái trả tiền rồi rời đi.

Sau khi cô đi, chị gái bán thịt dùng bàn tính khảy một lát. Ba hào rưỡi một cân, mười lăm cân, năm tệ hai hào rưỡi.

Chị gái bán thịt lập tức dại ra, cô ta làm gì vậy, năm tệ hai không bán, ngược lại thương lượng với người ta bán năm tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.