Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 75: Chương 75




Lại ăn kèm với cơm, cơm mềm mại thơm ngọt, cho dù không thêm gì cũng giống như ăn điểm tâm, họ rất thích.

Lòng kho ăn kèm với cơm, quả thực khiến người ta không thể ngừng được.

Giống như Lục Hương dự liệu, họ ăn không ít cơm, may mà Lục Hương chuẩn bị đầy đủ, ngay cả mấy chị dâu cũng đều ăn những hai bát. Mấy đứa trẻ nhà họ Phó cũng ăn rất ngon miệng, cái bụng nhỏ căng tròn.

Cô chuẩn bị đủ, tới cuối cùng không còn thừa lại chút lòng nào, ngay cả nước sốt cũng sạch sẽ, thịt kho cũng bị ăn sạch.

Ăn thịt thỏa thích như vậy, cả đời cũng không được mấy hồi.

Mấy chị dâu ăn một bữa ngon của Lục Hương, có đi có lại, rửa bát, rửa cổ vịt, canh lửa, việc gì cũng không để cô làm, bảo cô về phòng nghỉ ngơi.

Mấy chị dâu ăn thịt rất vui, ngay cả đám trẻ cũng chạy nhảy nô đùa trong sân.

Phó Cầm Huy về phòng trước, anh móc từ trong túi ra một chai nhỏ, bên trong là bột màu trắng. Đây là thứ Lâm Hâm bán, loại như đồng hồ đều là đính kèm, thứ thật sự giúp ông ta kiếm tiền là thứ này, thuốc kích dục.

Bình thường đều là những người không chính phái kia dùng để hại người. Phó Cầm Huy có một bạn học làm ở bộ phận xét nghiệm. Khi đó cảnh sát cầm tới chỗ anh ấy, không ngờ bạn học đó giữ lại hai chai tự dùng, còn nói đùa dùng một ít trợ hứng vợ chồng cũng không tồi.

Khi Phó Cầm Huy đi nghe ngóng, bạn học nghe nói anh mới cưới, bèn cho anh một chai.

Phó Cầm Huy luôn tránh xa những thứ tà môn ngoại đạo này, nhưng lại ma xui quỷ khiến nhận chai này. Anh thích Lục Hương, hai người lại thuần tình như vậy, chỉ cần một chút này là có thể làm vợ chồng chân chính rồi.

Nhưng Phó Cầm Huy vẫn không hạ quyết tâm được.

Lục Hương đi vào lấy sổ hàng, lại phải nhập thêm gia vị rồi. Phó Cầm Huy thấy cô vào, hiếm khi hoảng hốt, sau đó cho đồ trong tay vào túi.

Lục Hương trêu đùa nói: “Làm chuyện trái lương tâm gì vậy?”

“Không có.” Tố chất tâm lý của Phó Cầm Huy tương đối mạnh.

Lục Hương híp mắt: “Vậy anh giấu cái gì?” Nói xong liền muốn đi tới xem thử.

Phó Cầm Huy quang minh chính đại cho cô xem, bên trên không có nhãn, một cái chai nhỏ, bên trong là bột màu trắng.

Phó Cầm Huy nói: “Thuốc giảm đau.” Bệnh viện và trạm y tế quen nghiện thuốc giảm đau thành bột. Lục Hương quan tâm hỏi: “Anh bị thương ở đâu rồi?”

“Không có bị thương, tôi còn có việc.” Phó Cầm Huy rất kiệm lời, nói xong liền ra ngoài, giống như không thích Lục Hương vậy.

Lục Hương ra sân, tất cả mọi người đều đang bận xử lý cổ vịt, đây là mối làm ăn kiếm tiền của cả nhà, cho nên họ đều rất nghiêm túc. Chỉ cần Lục Hương xào gia vị xong, họ sẽ có thể tự kho.

Các anh chị dâu trong sân có người gánh nước, có người bổ củi, có người rửa đồ.

Lục Hương cũng không muốn trốn trong phòng lười biếng, bèn đi vào nhà bếp, ngồi bên lò giúp thêm củi.

Trong đầu cô lại đang nghĩ chuyện khác. Phó Cầm Huy đã hôn cô mấy lần, cô vô thức ngó lơ chuyện này, nhưng bình tĩnh lại cũng không thể không nghĩ ngợi.

Đột nhiên sau lưng bị vỗ một cái, Lục Hương giật mình suýt chút la ra tiếng, quay đầu nhìn, là chị ba Phó.

Cô vội vàng ôm ngực: “Chị dọa chết em rồi!”

Chị ba Phó nói: “Nghĩ gì mà say sưa như thế, vừa nãy gọi em hai lần cũng không thưa.” Nhìn Lục Hương giống như đã phát hiện chuyện trọng đại gì: “Em đỏ mặt cái gì?”

Lục Hương nói: “Bị…Bị lò lửa hun.”

Chị ba Phó cũng không nghi ngờ cô, quả thật ở trước lò lửa rất nóng, mỗi lần chụm củi đều toát mồ hôi đầm đìa, chị ta bình thường không thích tới.

Thấy cô ở đây, chị ba Phó nói: “Một mình em nấu nhiều món ăn như thế, sao không quay về nghỉ ngơi chút?”

Chị ta muốn tạo quan hệ tốt với Lục Hương, tự tin trong ba chị em dâu, miệng của chị ta khéo nhất, chân thành muốn lấy lòng ai, không có ai không được.

Lục Hương nói: “Ban ngày, ở trong phòng cũng không có việc gì làm!”

Chị ba Phó là người đã kết hôn, nói chuyện rất thẳng, lúc này nhíu mày nói với Lục Hương: “Có chuyện để làm đó, mẹ chúng ta còn đang đợi bồng cháu kìa?”

Lục Hương: …

Chị ba Phó nói: “Nói thật, Cầm Huy là miếng bánh ngon, chỉ là tính cách hơi lạnh, bây giờ cưới em về, trên mặt chú ấy đã có thêm chút nhiệt độ, lúc nhìn em, còn sẽ cười.”

Lục Hương lần đầu tiên nghe được lời này: “Anh ấy thích em?”

Khóe miệng chị ba Phó giương lên, nói: “Mới lạ cái gì, chuyện chú ấy thích em cả nhà đều biết. Chỉ là thời gian chú ấy đi học quá dài, không biết làm sao bắt chuyện với phụ nữ!”

Ngừng một chút, chị ta lại nói: “Trước đây bọn chị muốn nhờ chú ấy mua chút đồ lỗi giá rẻ ở cung tiêu xã, chú ấy không giúp. Bây giờ em bảo chú ấy mua ớt và gia vị gì đó, có lần nào không mua về cho em?”

Có thể thấy Phó Cầm Huy là người tiêu chuẩn kép.

Chị ba Phó buôn chuyện nhất, rảnh rỗi lại thích quan sát, nếu nói chứng cứ Phó Cầm Huy thích Lục Hương, nói tới ba ngày ba đêm cũng không hết. Trước đây giấu lời này trong lòng, không biết nói với ai. Bây giờ buông xõa nói, thao thao bất tuyệt.

Kết luận chỉ có một, Phó Cầm Huy đâu chỉ thích, đã yêu chết rồi!

Lục Hương nghe đến sững sờ.

Nghĩ lại Phó Cầm Huy vì cô làm rất nhiều chuyện, tự nhiên âm thầm, cô thế mà lại hoàn toàn không phát giác.

Ngược lại có chút cô phụ mảnh tâm ý này.

Lục Hương có vài phần tình cảm với anh, mơ mơ hồ hồ vẫn chưa chọc phá, cô nghe những lời chị ba nói, trong lòng dấy lên làn sóng không nhỏ.

Mặt Lục Hương thực sự quá đỏ, trên người cũng bị lửa hun toát mồ hôi, lấy cớ về phòng thay đồ.

Cô vừa đi, Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương vội vã về phòng, chủ động tìm chị ba Phó hỏi: “Các người nói lâu như thế, đã nói gì vậy?”

Chị ba Phó nói: “Hai vợ chồng các chú cự nự hoài là thế nào? Vừa nãy Lục Hương còn hỏi chú có thích em ấy không.”

Thích hay không không phải đều bày ra rõ ràng rồi sao, nào còn cần biết từ miệng người khác?

Tim Phó Cầm Huy đập mạnh, hỏi: “Vậy chị trả lời cô ấy thế nào?”

Chị ba Phó nhìn dáng vẻ quan tâm của Phó Cầm Huy, lại muốn cười, ngọt chết khán giả như chị ta rồi.

Chị ba Phó cười nói: “Chị ba còn có thể không thiên vị chú? Chị ba nói, chú thích em ấy, còn lấy rất nhiều ví dụ, khiến Lục Hương xấu hổ về phòng rồi.”

Nói xong, chị ba Phó lại lấy thân phận người từng trải, nói: “Phụ nữ thì phải dỗ, có những lời chú không nói em ấy sẽ không biết, may mà hai người đã kết hôn rồi, nếu qua lại như thế này, đứa nào cũng có cái tính im lặng không nói, sẽ khiến người ta lo chết đấy.”

Phó Cầm Huy lập tức vỡ lẽ: “Cảm ơn chị ba, vậy em nên làm sao?”

Chị ba Phó nghe vậy, liền đoán được quả nhiên hai vợ chồng có mâu thuẫn, nói: “Còn có thể như thế nào, dỗ thôi. Thổ lộ ra mới tốt, phụ nữ đều dính chiêu này. Còn không được nữa thì mua hũ đào.”

Bây giờ chị ba Phó kinh nghiệm đầy mình, chỉ là kinh nghiệm này đều là tới từ chỗ khác. Năm đó chị ta cũng mơ hồ kết hôn với anh ba Phó. Bây giờ con đã mấy tuổi rồi, mỗi ngày ra đồng làm việc, mệt cũng mệt chết, cũng không có thời gian chơi trò lãng mạn.

Thật sự đáng tiếc cho một bụng bản lĩnh chị ta học được từ chỗ người khác, bây giờ người có học vấn nhất trong nhà là Phó Cầm Huy thỉnh giáo chị ta, có thể coi là hỏi đúng người rồi!

Chị ba Phó giảng một bộ lý luận suông cho anh.

Phó Cầm Huy nghe đến say sưa.

Anh ba Phó ở bên ngoài nghe được hai câu, cười phụt một tiếng, cũng không đi vào vạch trần chị ba, năm đó họ qua lại còn ngốc nghếch hơn Phó Cầm Huy bọn họ.

Đúng là một người dám nói, một người dám nghe.

Phó Cầm Huy học một bụng kinh nghiệm, đợi buổi tối làm xong tất cả mọi việc, anh mới về phòng.

Lục Hương đã lên giường rồi, nhưng cũng chưa ngủ.

Phó Cầm Huy ngồi bên giường, nói với Lục Hương: “Hương Hương, ngủ chưa, tôi có chuyện muốn nói.”

Tai của Lục Hương khẽ động, không mở mắt.

Phó Cầm Huy có cách khiến cô mở mắt, anh tới gần hôn cô một cái.

Lục Hương lập tức mở to đôi mắt tròn xoe: “Giở trò lưu manh!”

Phó Cầm Huy nói: “Tôi thích em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.