“Vậy anh yên tâm rồi.” Anh hai Phó nói.
Cả nhà họ đang ăn bánh mì húp cháo, cũng không biết Lục Hương làm cái này kiểu gì, tạp lương tầm thường cũng có thể làm đến thơm ngọt như vậy.
“Vợ à, ngon thật.”
“Ngon thì anh ăn nhiều một chút.”
…
Lục Hương cùng cha mẹ về nhà, đóng cửa lại nhìn căn nhà nhỏ thấp lùn tối đen trước mắt, Lục Hương chua sót suýt khóc.
Trong thôn cũng không có căn nhà nào tàn tạ hơn căn nhà này, cũng không biết học sống được mười năm ở đây bằng cách nào.
Lục Hương nói: “Mẹ…cha!” Cô muốn nói mình từng mở quán ăn, dựa vào tay nghề nấu nướng này, cuộc sống sau này chắc chắn không kém gì bất cứ ai.
Lời còn chưa nói, Lục Đại Niên đã khóc, giọng nói vô cùng kiềm chế, ai cũng có thể nghe ra sự tự trách trong giọng nói của ông.
Con gái đang yên đang lành, bây giờ làm thành như vậy, ông có lỗi với con gái.
Mẹ của Lục Hương cũng rơi nước mắt, hệ lụy của chuyện này rất lớn, bà nội Lục và bác gái Lục không cho gia đình họ con đường sống, nếu không phải Lục Hương cơ trí, dây vào tội danh dụ dỗ anh rể này, họ nào còn có đất dung thân trong thôn?
“Hương Nhi, cha mẹ có lỗi với con.” Mẹ Lục Hương khóc nói, lúc đầu cũng không biết sao lại bị làm mờ mắt, tin lời quỷ của họ.
Lục Hương nói: “Không sao, đều qua rồi!”
Xảy ra chuyện này, trên danh nghĩa, cô đã kết hôn với Phó Cầm Huy, đã ngủ chung, muốn gả cho một người tốt sợ là khó, nhưng đối với Lục Hương mà nói, đây không tính là gì, không kết hôn cô còn vui.
Lục Hương khuyên cha rồi lại khuyên mẹ, phí không ít sức lực mới khiến họ bình tĩnh lại.
Lục Hương thở phào một hơi, nghĩ cha mẹ còn chưa ăn cơm, bèn muốn xuống bếp nấu chút đồ.
Nhưng vừa vào bếp đã ngây người, trong ảng lương thực chỉ còn một lớp mỏng dính, vét lại còn chưa tới nửa bát gạo.
Trên mặt đất nhà bếp chỉ có một nắm khoai tây khô và rau cải trắng đã héo, họ là ăn tập thể, người bình thường sẽ lén lút trồng chút rau trong sân, hoặc nuôi gà gì đó, trồng không nhiều, trong thôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng cha mẹ Lục Hương lại là người thành thật, trong thôn không cho họ sẽ không dám.
Hiện giờ, trái tim Lục Hương phủ lên một lớp mây mù, trong nhà thật sự không còn chút lương thực nào. Cho dù cô có bản lĩnh nấu nướng cũng vô dụng.
Cuối cùng biết trong nhà vì sao sẽ đồng ý chuyện tráo dâu. Một là quả thật nhà họ Phó là một mối hôn sự tốt, thứ hai trong nhà đã sắp đói meo.
Vào lúc Lục Hương khó xử, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Lục Hương mở cửa ra, người tới là hàng xóm chị dâu Tống, chị ấy nói: “Mẹ chồng bảo chị tới tặng hai cái bánh ngô, còn chửi bà nội em cả buổi! Nói bà ấy đúng là già mà không nên nết, ngay cả cháu gái ruột của mình cũng tính kế.”
Chị dâu Tống vừa nói vừa cảm khái biết người biết mặt không biết lòng, thấy bà nội Lục ăn mặc đường hoàng, nghĩ chắc là một người đứng đắn, ai ngờ lại có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy.
Họ sống ở gần, nhà chị dâu Tống đông con, mẹ của Lục Hương thường giúp làm chút việc vặt.
Nhà họ làm gì ăn đều sẽ tặng cho một ít.
Thời này, lương thực đắt như vàng, đừng coi thường cái bánh ngô này. Lương thực của nhà nào cũng dựa theo điểm công mà phân phát vào cuối năm, cả năm cũng chưa chắc đủ ăn. Hai cái bánh ngô đều là người ta tiết kiệm mà ra.
Lục Hương nói: “Cảm ơn chị dâu.”
Chị dâu Tống cười nói: “Cảm ơn cái gì, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng.”
Sau đó nhíu mày nói: “Lục Hương à, còn có một chuyện, Phó Cầm Huy đứng ở ngoài sân nhà em cả buổi rồi, mọi người có việc gì không thể nói ra chứ?”
Nói xong, chị dâu Tống còn có hơi ngại, chỉ là cảm khái Lục Hương mệnh khổ, từ nhỏ đã không được bà nội coi trọng đã đành, chuyện kết hôn còn bị tính kế, sau này muốn tìm một người tốt sợ là khó.
Lục Hương lập tức ló nửa người nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Phó Cầm Huy đứng ở đó.
Chị dâu Tống đã nói hết lời, bèn nói: “Vậy chị đi trước, có chuyện gì em tìm chị.”
Trước đây chị ấy luôn cảm thấy tuy cha mẹ Lục Hương tốt, nhưng hơi khiếp nhược, Lục Hương bình thường lại ít nói, rất dễ bị coi thường.
Nhưng bây giờ xem ra, Lục Hương gặp chuyện lại bình tĩnh, nói năng lưu loát, mạnh hơn cha mẹ cô nhiều. May mà có Lục Hương, nếu không hôm nay họ đều không thể an lành trở về.
Sau khi chị dâu Tống đi, tâm thái của Lục Hương đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Vừa nãy đi quá vội, rất nhiều lời chưa kịp nói với Phó Cầm Huy.
Bây giờ hiểu lầm thế gả này đã được giải trừ, hai người họ cũng nên nói chuyện rõ ràng.
Lục Hương đi ra.
Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương, mặt không cảm xúc: “Mẹ bảo tôi dẫn em về nhà.” Nói xong, lấy tiền đã xếp ngay ngắn từ trong túi ra đưa cho Lục Hương.
Hai người họ vốn là trung tâm của đề tài, trong thôn không có chuyện mới mẻ gì, chuyện chị em thế gả này đủ cho họ bàn tán nửa năm. Không ít người xa xa nhìn thấy, rướn cổ nhìn về phía này.
Hàng xóm cũng đều leo cửa sổ xem náo nhiệt.
Lục Hương không nhận số tiền này, nói: “Vốn dĩ người các anh muốn cưới cũng không phải là tôi. Nếu chuyện này đã là hiểu lầm, coi như thôi.”
Phó Cầm Huy nhìn chằm chằm cô, trong mắt tựa như có hơi bất mãn, mím môi.
Lục Hương nói: “Anh là một người tốt, nhất định có thể tìm được một người con gái tốt.”
Nói xong, cô thấy Phó Cầm Huy vẫn bất động, không ít người xung quanh nhìn họ. Lục Hương nói xong, cô cũng không nán lại, xoay người vào trong nhà.
Người hóng chuyện xung quanh đều kinh ngạc, đều tưởng là Lục Hương trèo cao Phó Cầm Huy, bây giờ xem, sao lại giống như ngược lại vậy?
Lục Hương vào nhà, mẹ Lục Hương vội vàng đi tới cạnh con gái nói: “Nhà họ Phó nói thế nào? Nếu cậu ta thành tâm muốn sống với con, con cũng cân nhắc một chút.”
Với tình huống bây giờ, con gái gả tới là lựa chọn tốt nhất, nếu không danh tiếng đã hủy, cuộc đời cũng hỏng bét.
Lục Hương nói: “Không nói gì, chúng con không phù hợp.”
Cha Lục Hương muốn khuyên mấy lần, nhưng ông không còn mặt mũi nào khuyên, cục diện bây giờ chính là hậu quả do lúc đầu ý chí của ông không kiên định dẫn tới.
Qua một lúc lâu, ông cũng không biết làm sao đối mặt với con gái, cuối cùng cũng chỉ thở dài nói: “Thôi, không muốn gả thì không gả.”
Cả nhà ở trong nhà, bầu không khí có chút ngột ngạt.
Một tiếng trôi qua. Lục Hương có hơi buồn bực, Phó Cầm Huy vẫn chưa đi, cứ đứng ở ngoài sân, người hóng náo nhiệt bên ngoài còn nhiều lên.
Người nửa thôn đều đi xem náo nhiệt của Lục Hương và Phó Cầm Huy.
Nhà tổ nhà họ Lục thì không ai ngó ngàng, bà nội Lục và bác gái Lục oán trách lẫn nhau: “Đều là cô tự cho mình thông minh, lúc đầu đưa ba trăm tệ đó nên nhận cho rồi!”
Đây không phải là chuyện ba trăm tệ, lúc đầu nhận quà cảm ơn ba trăm tệ của ông cụ Lý, cộng thêm ba trăm tệ tiền sính lễ của Lục Chiêu Đệ, cộng hết lại đã là sáu trăm tệ.
Bây giờ tan thành bọt biển, bà nội Lục tức tới đau gan.
Bác gái cũng không phải đèn cạn dầu gì: “Lúc đầu cũng không phải là ý của mình con, mẹ cũng đồng ý, bây giờ sao lại đổ hết cho con?”
Bà nội Lục nào nghe bà ta nói những lời này, hung hăng bắt bác gái đền cho bà ta sáu trăm tệ.
Bác gái bị bà nội Lục quấy nhiễu tới đau đầu, lửa giận trong lòng cũng dần không áp chế được, nói: “Có bản lĩnh này sao cứ tìm con? Sao mẹ không dùng bản lĩnh này với cháu gái Lục Hương đó của mẹ?”
Nhắc tới Lục Hương, bà nội Lục chuyển tiếng mắng chửi lên người cô, vừa nãy quá nhiều chuyện, lại có nhà họ Phó hùng hổ bức người, bọn họ cũng có chút luống cuống.
Biến số lớn nhất trong đó chính là Lục Hương.