Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 87: Chương 87




ác gái Lục có chút ngây ngốc, còn muốn khuyên tiếp, bà nội Lục ở chỗ Lục Hương không chiếm được tiện nghi gì, lửa giận đều trút hết lên người bác gái Lục, nói: “Được rồi, ngày ngày không làm việc gì, cứ dòm ngó người ta. Đã một đống tuổi cũng không chê xấu hổ.”

Bà nội Lục thực sự có chút vô sỉ, những lời bình thường người khác dùng để chửi bà ta, nay lại đập hết lên đầu bác gái Lục.

Bác gái Lục bị những lời bắt cóc đạo đức này đập cho cứng họng cả buổi. Da mặt vẫn luôn nóng hừng hực. Hận muốn chết nhưng lại không dám nói bà nội Lục, sợ lại khiến bà ta nói chuyện khác.

Toàn thân bác gái Lục run giống như cái sàng, không chịu nổi người khác nói mình.

Lục Hương không động một binh một tốp đã thỉnh đi hai nhân vật như “thái tuế trấn núi” này.

Nhìn thấy hai mẹ con này chửi mắng nhau rời đi, Lục Hương nói chuyện năm đó. Năm đó bà nội Lục đuổi cả nhà cô ra ngoài, còn vơ vét rất nhiều tiền bạc. Nói có chết già cũng không lui tới nữa.

Chuyện này bà ta không thừa nhận cũng không được, năm đó ầm ĩ rất lớn, nửa thôn đều biết.

Lục Hương u uất nói một câu: “Lúc xin bà ta giúp bà ta không tới, sau này kiếm được tiền, muốn tới hưởng ké, đâu có dễ.”

Người bên cạnh tụm năm tụm ba nói: “Chứ gì nữa, lúc bà nội của cô còn trẻ đã biết chiếm tiện nghi rồi.”

“Giúp nhà con trai làm chút việc thì làm sao?”

“Người này à, chính là giỏi làm trời làm đất, may mà mẹ chồng tôi không giống bà ta, nếu không thật sự không biết sao.”

Lục Hương hù dọa bà nội Lục vài câu, sau khi đuổi người đi, cô nói: “Chuồng heo xây chưa?”

Trưởng thôn thuộc phái thực làm, dù sao thì việc đồng áng cũng không nhiều, gạch ngói đều có sẵn, người cũng có sẵn, muốn xây cái chuồng heo không tốn gì.

Mẹ Lục nói: “Lúc mẹ tới bên đó đang xây, xây rất to. Mẹ định quay về làm mấy món cho họ.” Nói thế nào cũng là xây giúp nhà họ, không có tiền cũng phải thể hiện một chút, kết quả về nhà đã bị bà nội Lục vướng chân.

Tiêu Thái Liên nói: “Vừa hay chúng tôi cũng rảnh, rửa rau nhặt rau giúp chị không thành vấn đề.”

Chị ba Phó nhanh miệng nói: “Để em Hương nấu đi, đồ em ấy nấu ngon.”

Được tài nấu nướng của cô gánh, bây giờ miệng người nhà họ Lục đều kén chọn rồi!

Lục Hương nấu, cho dù chỉ là rau xanh xào cũng ngon hơn món ăn bọn họ dày công nấu.

Lục Hương nói với cha Lục: “Cha đi mua năm miếng đậu phụ tươi. Hôm nay làm bánh nướng, hầm đậu phụ, lại xào thêm món rau khô.” Bây giờ Lục Hương sắp xếp một bàn đồ ăn không hề tốn chút tâm tư nào.

Còn nói: “Lúc cha về nói với họ một tiếng, Hôm nay con nấu, xem thử đại khái có bao nhiêu người.”

Con người cha Lục không có chủ kiến chủ ý gì. Nhưng từ nhỏ đã cực kỳ nghe lời. Trong nhà không có ai có thể làm chủ, thấy Lục Hương nguyện ý thu xếp, hoàn toàn nghe theo.

Đậu phụ tươi không đắt, trong ngõ đậu phụ có bán.

Các thím xung quanh cũng nhàn, đều tụ tập trong sân, nói: “Chúng tôi cũng giúp rửa rau.” Dù sao rảnh cũng rảnh đó.

Lục Hương ra phía sau làm một chậu bột ngô thô lương, lại trộn chút bột mì trắng và bột khác, thêm nước bắt đầu nhào bột.

Qua một lúc, đậu phụ đã mua đủ! Cha Lục nói: “Có hơn bảy mươi người. Một ngày đã có thể xây xong.” Chuồng heo khác với nhà người ở, chất gạch lên, bôi chút xi măng trát bằng phẳng là được.

Mọi người xâu chuồng heo nghe nói nhà họ Lục cung cấp ăn uống, ai cũng gắng sức. Nhà họ Lục là gia đình hậu đạo, có thế nào cũng ngon hơn rau cải trắng hầm trong nồi cơm tập thể, họ đã ăn ba bốn tháng rồi!

Sau khi Lục Hương tính toán trong lòng, bắt đầu nấu đậu phụ kho tương.

Sau khi bỏ đậu phụ vào nồi đã ngửi thấy mùi thơm.

Mấy bà mấy chị đứng lên nhìn nói: “Trước đây chồng tôi nghe chú ba Phó nói Lục Hương nấu ăn ngon, là thật nè.” Đậu phụ cũng có thể nấu ra mùi thơm này!

Tiêu Thái Liên cười có chút kiêu ngạo. Mặc kệ thứ gì vào trong tay Lục Hương, nấu luôn ngon hơn người khác nấu.

Cưới Lục Hương, người nhà họ Phó đã ăn được rất nhiều bữa ngon.

Đồ ăn do Lục Hương nấu quả nhiên nhận được đánh giá tốt đồng nhất của mọi người.

Đặc biệt là mấy người làm việc chung với nhà họ Phó. Thời này thiếu ăn thiếu mặc, họ lại thích khoe khoang, trong nhà nấu đồ ăn ngon cỡ nào, những người khác không chịu nổi, hôm nay coi như có thể ăn được một lần rồi.

Vừa ăn được đã kinh ngạc, đậu phụ kho tương rất ngon, trong mềm mại thẩm thấu vị thơm mặn, một miếng đậu phụ kho tương một miếng bánh, ăn tới thích ý!

Có người tìm tới anh ba Phó nói: “Hóa ra tôi đã trách nhầm cậu rồi, ngày nào cũng nghe cậu chém gió, tôi nghĩ ngon còn có thể ngon tới đâu. Hôm nay ăn được, quả nhiên rất ngon.”

Giá đậu phụ không đắt, hơn nữa phố đậu phụ rất gần thôn họ, cách dăm ba hôm trong thôn cũng đi mua. Nhưng lại không làm ra được hương vị này.

Anh ba Phó thấy có người tâng bốc càng thêm đắc ý, nói: “Thế này đã là gì.” Còn chưa từng ăn thịt do cô nấu, nếu không càng ngon.

Mọi người ăn rất hung mãnh, cực kỳ hài lòng về bữa ăn này, ăn xong làm càng hăng hái.

Vừa thông nước vừa xây thêm một cái nhà nhỏ có thể ở được.

Mệt hẳn một ngày, cuối cùng cũng xây xong chuồng heo.

Buổi tối Lục Hương bọn họ tới xem, đều rất hài lòng. Xi măng bên trên vẫn chưa khô, phơi xong có thể bắt heo con rồi.

Buổi tối cô về nhà, ngay cả cơm cũng không ăn đã đi ngủ. Lúc Phó Cầm Huy về nghe nói Lục Hương ngủ rồi, còn luộc trứng gà, đợi khi cô tỉnh dậy ăn.

Lục Hương ngủ một mạch tới hơn nửa đêm, đợi khi thức dậy, Phó Cầm Huy đã nằm ở bên cạnh. Mình được anh ôm chặt trong lòng.

Lục Hương chỉ tỉnh dậy một chút xíu, đại khái cũng mệt, chẳng mấy chốc lại thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau mới dậy.

Chung quy là hôm qua vô cùng uể oải, hôm nay dậy, lại trở nên dạt dào tinh lực.

Lục Hương dậy cũng khiến Phó Cầm Huy tỉnh giấc.

Phó Cầm Huy nói: “Hôm qua em không ăn gì, để cho em một cái trứng luộc đó.”

Lục Hương đói bụng thật, bẻ trứng luộc ra chia cho Phó Cầm Huy một nửa.

Trong ánh mắt của anh càng thêm nhu hòa, nói: “Anh không ăn.”

Lục Hương nói: “Mẹ em đã xây xong chuồng heo rồi. Hôm nay em định tới chỗ Lưu Bàng chọn vài con heo con.”

Dù sao thì Lưu Bàng là bạn học cấp ba của Phó Cầm Huy, lần này đi cũng là mượn thế của anh.

Nếu không công tử trại heo người ta mới không thèm quan tâm người tới mua heo.

Phó Cầm Huy nói: “Đợi anh chở hàng vịt xong sẽ đi cùng em.”

“Anh không đi làm?”

“Hôm nay nghỉ.”

Dạo này Lục Hương thật sự rất bận, ngay cả chuyện này cũng quên mất.

Hai người thức dậy, Lục Hương chất đồ hàng gì đó lên xe. Thời gian buổi sáng luôn rất ngắn ngủi.

Chẳng mấy chốc, người phải ra đồng đều xuất phát. Lục Hương chất đồ trong sân lại, quét dọn đơn giản một lần.

Sau đó nghĩ, rửa tay nhào bột, gói há cảo cho Lưu Bàng. Trong nhà không có thịt, chỉ có nửa bát da heo còn lại lúc nung dầu mấy hôm trước, băm một ít rau cải, gói há cảo nhân da heo rau cải.

Tổng cộng gói được hai mươi cái, sau khi bỏ vào nồi nấu chín lập tức vớt ra, đựng vào trong hộp cơm, đợi lát nữa cầm tới cho Lưu Bàng.

Nhìn dáng người của Lưu Bàng liền biết là một người thích ăn. Thịt các loại ở nông thôn hiếm có, hơn nữa trong nhà người ta mở trại heo, có thể cũng không thèm.

Lục Hương gói ít há cảo, định mang tới cho anh ấy.

Qua một lúc, quả nhiên thấy Phó Cầm Huy về, Lục Hương đưa nước giếng đã sớm múc xong cho anh.

Nước giếng mang theo vị ngọt lờ lợ, thanh mát giải khát, đặc biệt là vừa mới múc ra, càng mát, càng ngon.

Phó Cầm Huy nói: “Tài liệu em nhờ anh viết hôm đó cũng viết xong rồi.”

Lục Hương nhìn một cái, bên trên lý luận chặt chẽ, dùng từ chuẩn xác, đúng là tác phẩm thượng thừa. Suy cho cùng là vợ chồng tình thâm, Lục Hương mới nói mấy câu, Phó Cầm Huy đã hiểu ý của cô, viết không thiếu một chữ, cầm đi phát biểu dư sức.

Lục Hương nói: “Bên trên nhìn một cái liền biết em tìm người viết thay.” Cô nào viết ra được bài văn hay như vậy chứ.

Phó Cầm Huy bị ánh mắt ngập tràn sùng bái của Lục Hương nhìn, nơi sâu kín trong lòng cũng dấy lên một tia vui vẻ không ai biết.

Phó Cầm Huy xưa nay nổi tiếng vì học giỏi, lần đầu tiên khiến anh thỏa mãn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.