Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 11: Chương 11




Hồ Minh ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại nghĩ đến việc này?"

 

Học nghề thợ nề với anh ta? Chưa nói đến chuyện một đứa con gái học cái này để làm gì, dựa vào đâu mà cô nghĩ là anh ta sẽ dạy cho cô chứ? Nhà thằng nhóc trước đó phải nhờ vả mấy người, còn biếu thêm hai cây lạp xưởng cho anh ta thì anh ta mới đồng ý dạy.

 

Nguyên Đường bình tĩnh nhìn anh ta: "Em nghe nói làm thợ nề thì có thể kiếm hai tệ một ngày."

Hồ Minh tức quá mà bật cười: "Chỉ vì được thêm bốn hào đó thôi sao?"

Nguyên Đường gật đầu: "Đúng vậy."

Bây giờ còn năm mươi ngày nữa là đến ngày khai giảng, nhưng công trình bệnh viện chỉ kéo dài khoảng một tháng.

 

Ba mươi ngày, nếu lương một ngày là một tệ sáu thì cô chỉ có bốn mươi tám tệ. Trừ tiền học phí và sách vở ra thì trong tay cô cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

 

Nhưng nếu một ngày hai tệ, cô sẽ có sáu mươi tệ, giữ lại mười tệ, ít nhất cũng có thể vượt qua tháng đầu tiên sau khai giảng.

Hồ Minh châm một điếu thuốc, rất khó hiểu: "Cho dù em muốn học thì anh cũng không thể dạy được, anh nghe Yến Tử nói, em bảo khai giảng là em phải đi học đúng không, chưa nói đến chuyện em có học được hay không, nhưng anh dạy em xong thì em lại đến trường, vậy thì có tác dụng gì đâu?"

 

Nguyên Đường nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Em học xong rồi... thì anh sẽ không sợ dạy học trò rồi bị học trò qua mặt nữa."

 

Hồ Minh: ???

 

Nguyên Đường hạ giọng: "Em nhìn thấy hết rồi, anh hoàn toàn không muốn dạy người kia, anh cố tình mắng anh ta."

 

Hồ Minh gãi mũi, khuôn mặt chai lì của anh ta hơi xấu hổ: "Lộ liễu đến thế sao?"

 

Nguyên Đường gật đầu, sao có thể không lộ liễu chứ?

 

Trát tường ngoài để tạo mặt phẳng rất khó, lúc này lại chẳng có thiết bị laser để căn chỉnh, anh ta là thợ cả mà không chỉ bảo cẩn thận, lại để cho cậu học việc tự ý làm, chẳng phải là đang chờ cậu ta làm hỏng rồi bản thân mới ra tay "chữa cháy" sao?

 

Hồ Minh cười khẩy, anh ta chẳng áy náy chút nào.

 

Anh ta học được tay nghề thợ nề từ một người thợ cả, hồi đó chỉ riêng việc phục vụ người thợ cả thôi mà đã mất cả năm trời. Ba tháng đầu người ta còn chẳng thèm dạy đàng hoàng, nhưng sau đó anh ta cứ bám riết lấy người đó mãi thì người đó cũng không giấu nghề nữa, thậm chí anh ta còn học được một ít về nghề điện.

 

Nhưng người xưa nói không sai, học trò học nghề xong thì thầy lại chết đói, sau khi anh ta học nghề xong thì nhà thầu mà lúc trước thường thuê thầy của anh ta đã lén lút tìm đến anh ta, mức lương cũng cao hơn nhiều.

 

Hồ Minh còn chút lương tâm, anh ta đã dắt người thợ cả đi làm cùng.

 

Nhưng từ khi làm học trò cho đến lúc bản thân nhận học trò, cuối cùng thì Hồ Minh cũng hiểu vì sao người làm thầy đều thích mài dũa học trò rồi, chính là vì muốn xem xét nhân phẩm của học trò đó. Với những người học trò có nhân phẩm không tốt, sau khi học việc xong thì việc đầu tiên mà họ làm chính là hất cẳng người thầy.

 

Anh ta còn chưa kịp mài dũa gì thì thằng nhóc kia đã bỏ cuộc rồi.

 

Hồ Minh thấy rất thoải mái, không phải dạy cũng tốt. Nếu không phải bên phía nhà thầu nói bóng nói gió ám chỉ muốn anh ta dạy nghề cho người khác tận mấy lần, bản thân anh ta lại không muốn dạy nên mới tìm đứa trẻ này đến làm học việc. 

 

Theo ý của anh ta thì anh ta chẳng muốn dạy ai cả.

 

Nguyên Đường nắm được điểm yếu của anh ta: "Anh dạy người khác thì còn sợ người ta cướp việc của anh. Nếu anh dạy em, em chỉ rảnh vào cuối tuần, nếu anh có việc thì em có thể theo anh đi làm thêm, anh không cần phải lo em cướp khách của anh. Đến khi khai giảng, em phải đi học cấp ba, sau này còn phải học đại học nữa."

 

Hồ Minh trợn mắt há mồm: "Khẩu khí lớn đấy... còn học đại học nữa à, em thật là dám nghĩ.

 

Nguyên Đường rất kiên quyết: "Em nhất định sẽ thi đỗ đại học."

 

Hồ Minh nói cho qua chuyện: "Được rồi, được rồi, em sẽ thi đỗ đại học."

 

Nhưng trong lòng anh ta lại suy nghĩ, anh ta đã đi làm thợ nề từ lúc mười ba tuổi.

 

Không chỉ có tay nghề tốt mà quan trọng nhất là anh ta rất biết cách làm việc. Lúc này anh ta ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy hình như lời nói của Nguyên Đường cũng có lý.

 

Một đứa con gái như cô thì gần như không thể tự nhận bất kỳ việc gì, chưa kể tới việc cô còn bận học hành. Dạy nghề cho cô, bên nhà thầu cũng không còn gì để nói. Nhưng anh ta cũng khó chịu, anh ta làm việc với nhà thầu này nhiều năm rồi.

 

 Mấy năm nay, cứ thỉnh thoảng là bên đó lại bảo anh ta đừng giấu nghề, phải dạy cho những người thợ khác nữa. Haiz, chỉ tại mấy năm nay anh ta vẫn chưa thể tự làm chủ, nếu không thì cần gì phải chịu đựng cơn bực không đâu  này…

 

Suy nghĩ một hồi, Hồ Minh quyết định.

"Này, Nguyên Đường phải không, mai đến sớm một chút, anh sẽ dạy em trát tường."

 

Nguyên Đường siết chặt chiếc túi rách trong tay: "Thế còn tiền công?"

 

Hồ Minh: "Cẩn thận thật đấy, một ngày hai tệ, đủ chưa?"

 

Nguyên Đường vui mừng: "Đủ rồi!"

Cuộc sống của Nguyên Đường đã đi vào quỹ đạo, cô hăng say học hỏi tất cả những gì mình có thể học, nghiêm túc đến mức làm cho Hồ Minh cũng phải khiếp sợ.

 

Trong lòng anh ta thầm cảm thán, may mà Nguyên Đường là con gái, nếu cô là con trai thì có chết anh ta cũng không dạy.

Anh ta thật sự không hiểu nổi, sao một đứa con gái lại có tinh thần cầu tiến mạnh mẽ đến vậy.

 

Cô không chỉ học nghề thợ nề, mà nghề mộc làm tủ cô cũng xem, còn có làm trần thạch cao và trộn xi măng, chẳng có gì mà cô không học!

 

Chỉ trong vòng mười mấy ngày ngắn ngủi, Nguyên Đường đã học được bảy tám phần, mặc dù tay nghề còn non kém, nhưng đã biết tất cả những bước cơ bản, thậm chí còn biết nhiều hơn một số người thợ trẻ trên thị trường.

 

Trong khi Nguyên Đường đang hăng say kiếm tiền thì nhà họ Nguyên lại đang chuẩn bị đón một cơn bão.

 

Hoàng hôn buông xuống.

 

Nguyên Liễu bận rộn nấu cơm trong bếp. Đã qua mùa vụ, mâm cơm trong nhà không thấy có bóng dáng của thịt cá, ngày nào cũng chỉ có đậu đũa, khoai tây, cà tím và mướp.

 

Nguyên Liễu nấu ăn không ngon bằng Nguyên Đường, lần nào cô bé vào bếp đều chỉ tùy tiện xào rau lên, thêm nước và muối rồi hầm chín, sau đó dọn ra mâm và ăn kèm với bánh bao bột ngô là xong một bữa.

 

Nguyên Liễu vừa nấu vừa bực bội, cô bé cầm cái xẻng xào rau đứng ở cửa bếp hét lên.

 

"Nguyên Cần! Nguyên Cần! Mày làm gì trong phòng thế! Còn không mau ra nhóm lửa giúp tao!"

 

Nguyên Liễu gọi mấy lần, mãi một lúc lâu sau Nguyên Cần mới ra khỏi phòng.

 

"Chị ba, chị tự làm đi, mẹ bảo em vá quần cho Tiểu Bảo (Nguyên Lương) mà."

 

Nguyên Liễu tức giận: "Mày ngồi trong bếp vừa trông lửa vừa vá được mà!"

 

Nguyên Cần nhỏ nhẹ nói: "Trong bếp tối lắm chị ba, không vá được đâu. Hơn nữa... lúc chị cả ở nhà, chị ấy cũng đâu cần người nhóm lửa khi nấu cơm đâu."

 

Nguyên Liễu tức giận: "Mày đừng có lôi chị cả ra để nói nữa, mày có làm hay không?"

 

Nguyên Cần không nói gì, chỉ cúi đầu

.

Nguyên Liễu cau có khó chịu, cô bé ném cái xẻng xào rau xuống: "Mày không nhóm lửa thì tao không nấu!"

 

Tại sao cả nhà chỉ có mỗi mình cô bé là phải bận tới bận lui vậy chứ?

 

Trước đây lúc chị cả còn ở nhà thì không thấy gì, chị cả vừa đi khỏi thì cô bé mới phát hiện Nguyên Cần thật đáng ghét.

 

Cô bé và Nguyên Cần chỉ lớn hơn Nguyên Lương có mấy tuổi, nhưng lúc nào Nguyên Cần cũng xúi giục và lấy Nguyên Lương làm cớ. Giống như bây giờ, sao mà Nguyên Lương có thể nghĩ đến chuyện vá quần áo được chứ, đều là do Nguyên Cần xúi giục Nguyên Lương đi tìm mẹ, rồi lấy cớ vá quần áo giúp Nguyên Lương để trốn việc nhà.

 

Mười mấy ngày nay, Nguyên Liễu cảm thấy mình đã gầy đi mấy cân!

 

Nguyên Cần lười biếng không chịu làm việc, Nguyên Lương thì chẳng nhờ vả được gì, anh hai thì lại càng rảnh rỗi được chút là chạy ra đầu làng đợi chị cả rồi.

 

Cũng không biết anh hai đợi kiểu gì, hoặc là anh hai không dám đối mặt với chị cả nên lần nào anh ấy cũng tự lén lút trở về.

 

Bố mẹ bận rộn với công việc đồng áng, việc nhà phải có người đứng ra làm, trước đây những việc này đều là của chị cả hết!

Nguyên Liễu nghiến răng nghiến lợi, nói tới nói lui, bây giờ người cô bé ghét nhất cũng là chị cả.

 

Nếu không phải chị cả bỏ gánh thì cô bé hoàn toàn không cần phải vất vả như vậy.

Nhưng cũng giống như lời nói của Nguyên Cần, bây giờ chị cả lạnh lùng như đá, không nhận bất kỳ người thân nào.

 

Buổi tối, dù cô bé có nói bóng nói gió như thế nào thì chị cả cũng im lặng quay lưng đi. Thậm chí cũng chỉ làm bữa sáng cho bản thân, ăn xong là lên phố huyện, không đợi ai cả.

 

Sáng nào Nguyên Liễu cũng phải dậy từ sáu giờ để nấu cơm cho cả nhà, sau đó thì cho lợn ăn, buổi trưa còn phải nấu cơm trưa, giặt quần áo, quét nhà, cho gà ăn...

Làm việc quần quật cả ngày, Nguyên Liễu cảm giác cái eo của cô bé sắp rớt ra ngoài rồi.

 

Hôm nay, cuối cùng thì cơn giận mà Nguyên Liễu tích tụ bấy lâu nay cũng đã bùng nổ.

 

Cô bé ném cái xẻng xào rau sang một bên, mặc cho thức ăn trong nồi cháy khét.

Cô bé không làm nữa!

 

Ai thích làm thì làm!

Dù sao cũng đừng hòng bắt một mình cô bé làm việc!

 

Nguyên Cần đứng ở cửa nhà chính, đi vào không được mà rời đi cũng không xong.

Cô bé cũng chẳng muốn làm việc nhà.

 

Hai người cứ đứng giằng co với nhau như vậy. Ban đầu cả hai còn rất tức giận, sau đó lại bắt đầu sợ Triệu Hoán Đệ về nhà thấy vậy sẽ đánh hai cô bé, cuối cùng thì bất cần luôn.

 

Họ không dám oán trách Triệu Hoán Đệ, ngược lại còn đổ hết tội lỗi lên đầu Nguyên Đường.

 

Tất cả là tại chị cả!

Họ không làm nữa, để mẹ đi tìm chị cả về mà làm!

 

Thức ăn trong nồi cháy khét, lửa trong bếp cũng dần tắt.

 

Triệu Hoán Đệ bận rộn cả ngày, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, vừa bước vào cửa đã gặp ngay "bất ngờ" như vậy.

 

Bà ta tức giận đến run người, chộp lấy que cời lửa rồi bắt đầu đánh.

 

"Đồ chết tiệt! Tao làm lụng cả ngày trời rồi mà chúng mày cũng không để tao yên thân! Nấu cơm còn không xong thì còn trông chờ chúng mày làm được gì? Học hành à, chữ vào bụng chó hết rồi chứ gì!"

 

Lần này Nguyên Liễu muốn chạy trốn, nhưng cửa đã bị Nguyên Lương đóng lại, cô bé chỉ có thể bị Triệu Hoán Đệ rượt đánh quanh sân.

 

Nguyên Liễu ngậm nước mắt, nói lớn: "Sao lại đánh con! Việc nhà mấy ngày nay đều là do con làm!"

 

Nguyên Liễu tức tưởi òa khóc: "Tất cả việc trong nhà đều là do con làm, mấy người chẳng làm gì cả! Con mệt muốn chết, Nguyên Cần không giúp con, mẹ còn đánh con!"

 

Nguyên Cần cũng bị đánh mấy cái, nhưng cô bé biết tính của Triệu Hoán Đệ, biết bây giờ có chạy trốn cũng vô ích, cho nên cô bé đứng im chịu trận, nước mắt lăn dài trông rất đáng thương.

 

Nguyên Liễu chỉ tay vào Nguyên Cần, nghẹn ngào khóc: "Tại sao chứ? Nguyên Cần cũng giống con, sao nó lười biếng mà mẹ không đánh nó? Mẹ thiên vị!"

 

Triệu Hoán Đệ nghe thấy hai chữ "thiên vị" thì lập tức nổi cơn tam bành. Chuyện của Nguyên Đường không giấu được, dù sao ngày nào Nguyên Đường cũng đi lên huyện lúc sáng sớm và tối khuya mới về. Vậy nên khó tránh khỏi việc bà ta bị người trong thôn hỏi han vài câu.

 

Phần lớn người trong thôn đều ủng hộ bà ta, cho rằng Nguyên Đường không biết điều.

 

Nhưng cũng có một số phụ nữ nhiều chuyện nói rằng có phải là do bà ta quá thiên vị nên mới như vậy không. Nếu không thiên vị thì sao đột nhiên con bé lại thay đổi tính tình được? Còn có Vương Mỹ Yêu kia nữa, tuy không bắt được tận tay nhưng phần lớn mọi người đều ngầm hiểu cô ta có vấn đề, để Vương Mỹ Yêu dẫn con gái mình đi, bà ta cũng thật nhẫn tâm.

 

Triệu Hoán Đệ nghe thấy hai chữ này là lập tức nổi cơn lên, bà ta thiên vị thì đã sao chứ?

 

Nhà nào mà chẳng thiên vị con trai?

Hơn nữa, cho dù bà ta có thiên vị thì bà ta cũng đã nuôi nấng con bé đến chừng này rồi. Chỉ dựa vào việc này thôi thì Nguyên Đường phải ngoan ngoãn nghe lời bà ta.

Thế mà khi bà ta nói như vậy thì đối phương lại nhìn bà ta với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc.

 

"Con cả nhà chị đủ ngoan ngoãn rồi, chẳng phải trước đây chị có kể rồi sao? Tiền con cả đi học đều là do con bé tự kiếm được, mùa hè con bé còn tìm xác ve sầu kiếm tiền mua cao dán cho chị nữa, không đúng sao? Hơn nữa chúng tôi đều nhìn thấy cả đấy, con cả nhà chị thật sự không chỗ nào để chê, từ nhỏ đã biết chăm sóc mấy đứa em... Chị Nguyên này, chị cũng phải thương con gái lớn của chị chứ."

 

Triệu Hoán Đệ bị những lời này làm cho tức điên, bà ta thà đánh nhau với người ta một trận còn hơn bị người khác nói như vậy.

 

Bà ta về nhà khóc lóc mấy đêm liền, trong lòng thật sự không hiểu nổi.

Ai mà chẳng sống như vậy?

 

Bà ta có làm gì ác đến nỗi bị người ta chỉ trích là thiên vị đâu chứ?

 

Lúc này nghe thấy Nguyên Liễu nói như vậy, Triệu Hoán Đệ giận dữ đến mức mắt long sòng sọc, giọng lên cao tám quãng.

 

"Mày nói lại lần nữa xem?! Tao đánh chết mày! Tao có lỗi với mày chỗ nào đâu chứ? Tao có để mày thiếu ăn thiếu mặc à? Dựa vào đâu mà mày nói tao thiên vị?!"

 

Dáng vẻ của bà ta thật sự rất đáng sợ, đến nỗi Nguyên Liễu không dám nhúc nhích, Nguyên Cần cũng khóc nức nở.

 

Triệu Hoán Đệ tức giận đến mức muốn đập phá đồ đạc, nhưng dạo một vòng lại không nỡ đập thứ gì, cuối cùng bà ta tức tối ngồi phịch xuống ghế, nước mắt tuôn rơi.

 

"Tao phải làm gì thì chúng mày mới vừa lòng hả? Giết tao rồi ăn thịt tao đi!"

 

Triệu Hoán Đệ thật sự không hiểu nổi, hồi nhỏ bà ta được cho một bát cơm đã là ân huệ lớn lao, thậm chí có khi còn chẳng có nổi một bát cơm. Từ năm bốn năm tuổi, bà ta đã phải theo bố mẹ đi tha phương cầu thực, ký ức sâu sắc nhất chỉ toàn là cơn đói. Tám tuổi đã phải ra đồng làm việc, mười mấy tuổi đã phải đi lấy chồng, chịu biết bao khổ cực.

 

Bây giờ cuộc sống đã khấm khá hơn, vậy mà tất cả những đứa con của bà ta đều căm ghét bà ta.

 

Rốt cuộc thì bà ta đã làm sai điều gì

Cả nhà người khóc kẻ ngẩn ngơ, ngay cả Nguyên Lương bé nhất cũng sợ hãi khóc òa, ôm Triệu Hoán Đệ không buông.

 

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nguyên Đức Phát không khỏi giật mình hoảng sợ.

 

Sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, ông ta cũng im lặng một lúc lâu.

 

"Từ nay về sau, việc nhà sẽ được chia đều ra cho Nguyên Cần và Nguyên Liễu, có việc gì không làm được thì nhờ anh hai."

 

Nguyên Đức Phát như già đi ngay lập tức, lưng ông ta còng xuống. Lần đầu tiên, ông ta nhận ra con gái lớn đã gánh vác cho gia đình này nhiều đến nhường nào.

 

Nếu Nguyên Liễu chỉ mới làm việc nhà mười mấy ngày mà đã đầy bụng oán trách, vậy thì Nguyên Đường đã nhẫn nhịn cho đến tận bây giờ thì sao…

 

Nguyên Đức Phát cay đắng nghĩ, có lẽ ông ta thật sự không xứng là một người cha.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.