Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 24: Chương 24




Vì có ý đồ, cho nên Nguyên Đường mặt dày ở lại, Hồ Thanh cũng có ấn tượng với người bạn này của em gái, nên rất hào phóng nói muốn mời hai người đi ăn kem hoa lộ*.

 

*冰花露- kem hoa lộ: một món nước giải khát có dạng đá bào được làm từ nước hoa quả hoặc nước ngọt, thường có cho thêm topping

 

Hồ Yến vui mừng nhảy cẫng lên, kem hoa lộ là một quán nước giải khát mới mở năm ngoái trên khu thương mại . Nước đá bào được pha từ hương liệu với nhiều mùi vị khác nhau, bên trong có thêm vụn táo gai, vừng, lạc, nho khô và các loại quả khô khác. Một cốc có giá một tệ rưỡi!

 

Nhưng mà chủ quán cũng rất biết cách kinh doanh, mỗi ngày ông ta chỉ mở hàng vào lúc bốn năm giờ chiều, đúng lúc tránh được thời điểm nắng nóng nhất, lúc này các thanh niên tan làm đi ra, một cốc kem hoa lộ có giá một đồng, bên cạnh là bàn ghế nhựa trắng và những chiếc dù lớn, có thể ngồi nghỉ chân, uống hết một cốc còn có thể thêm đá.

 

Trong khoảng thời gian quán kem hoa lộ mở hàng, có thể ngồi trên ghế nhựa trắng hưởng thụ một lần, đó là hành động "xa xỉ" có thể nhớ mãi mấy ngày liền.

 

Từ sau khi Hồ Yến đi làm thì không còn quá tiết kiệm nữa , nhưng bỏ tiền ra ăn cơm và bỏ tiền ra mua kem hoa lộ "chẳng có tác dụng gì" là hai chuyện khác nhau. 

 

Nhất là các công nhân nữ trong nhà máy thường xuyên tụ tập nói đùa về chuyện ai đó được mời ăn kem hoa lộ, dường như loại đồ uống bình thường này được khoác lên một giá trị khác hẳn, trong lòng Hồ Yến lại càng thêm phần tò mò.

 

Hồ Yến rất hào hứng, Nguyên Đường thì lại rất bình thường.

 

Kiếp trước lúc cô đi làm về thì loại nước hoa quả lạnh cao sang khó với tới kia đã sớm có mặt khắp mọi con phố, rồi mấy năm sau, bị một người tuyết đội vương miện (Mixue) đánh cho tơi tả, khắp nơi đều là bài hát tẩy não "anh yêu em, em yêu anh kem XX ngon ngọt ngào".

 

Hồ Thanh trìu mến nhìn em gái, bố Hồ mất sớm, một mình mẹ Hồ nuôi nấng ba đứa con, những năm tháng khó khăn trước đây thật sự không thể nói với người ngoài. 

 

Một chữ nghèo, anh ta cố gắng học lái xe tải, em trai thứ hai cũng bỏ học từ sớm đi làm thợ xây, chẳng phải là vì hy vọng mọi người trong nhà có thể sống tốt hơn sao?

Bây giờ anh ta sắp kết hôn rồi, em gái cũng đã có công việc, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy mình có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Ba người ngồi trên ghế ở quán kem hoa lộ, Hồ Yến chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn vị cam, Nguyên Đường thì chỉ đại vị bạc hà, Hồ Thanh xua tay không uống.

 

Ở lại với em gái thêm một lúc nữa, anh ta phải nhanh chóng lên đường, sáu giờ chiều chất hàng xong anh ta phải đến Tây An. 

 

Anh ta phải tranh thủ trước khi đi đến nhà máy bột mì một chuyến. Đám cưới của anh ta được ấn định vào hai tháng sau, vợ sắp cưới là công nhân thời vụ của nhà máy bột mì, dù thế nào đi nữa khi về cũng phải mang quà cho vợ sắp cưới.

 

Nguyên Đường chọc miếng táo gai dưới đáy cốc thủy tinh, hỏi Hồ Thanh thường lái xe đi những nơi nào.

 

Hồ Thanh dựa lưng vào ghế: "Phía đông phía tây đều đi, miền nam thì ít đi hơn, chủ yếu là hàng hóa đi miền Nam đều là của nhà máy thảm, phải xem tình hình giao hàng của nhà máy Yến Tử."

 

Anh ta làm việc ở một công ty vận chuyển, phụ thuộc vào hàng hóa ra vào từ các nhà máy trong huyện. Thỉnh thoảng cũng chở cả gia súc, như năm nay anh ta đã hai lần chở bò và cừu từ phía tây.

 

Nguyên Đường: “Vậy, anh Hồ, bình thường khi đến nơi rồi thì anh có thể nghỉ bao lâu?”

 

“Cũng có một hai ngày, tùy theo đường xa hay gần, nếu xa thì hai ngày, còn gần thì một ngày.”

 

Nguyên Đường nhìn anh ta bằng ánh mắt sáng rực: “Anh Hồ, vậy anh có thể mang chút đồ về không? Hàng hóa nhỏ, quần áo, tất, đồ ăn vặt hay sách cũng được, chủ yếu là tùy anh thấy thuận tiện.”

 

Hồ Thanh cười nhẹ: “Cô nhóc này nhanh trí ghê.”

 

Anh ta làm công việc này, đã biết cách kiếm thêm thu nhập từ lâu. Trên đường về, anh giúp người khác mang theo chút đồ, hoặc chở chút rượu hay hàng hóa lớn, về đến huyện Bạch bán ra là lãi mấy chục.

 

Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mang hàng nhỏ về. Một là vì không có thời gian để bán, hai là vì tư duy cổ hủ của anh ta cho rằng hàng này lãi ít.

 

Ví dụ như trước đây, ở huyện Bạch, xe đạp bán đắt đỏ, anh ta đi một chuyến vào miền nam mang về ba chiếc xe đạp, lãi gần một trăm. So với hàng lớn, hàng nhỏ thì phải mang bao nhiêu mới kiếm được một trăm, lại còn phiền phức.

 

Hồ Thanh đã bày tỏ ý kiến của anh ta, nhưng Nguyên Đường không hề nản lòng.

Cô quay đầu, kéo Hồ Yến đang mải mê với đồ uống lạnh.

 

“Anh Hồ, hàng em cần không nhiều đâu, em cũng không kén chọn, chỉ cần anh mang về hàng hóa trị giá một trăm tệ là được, tiền này em sẽ trả hết… Cuối tuần em sẽ cùng Hồ Yến mở quầy bán hàng! Bọn em sẽ chia lợi nhuận năm năm, anh tham gia làm cổ đông nhé?”

 

Hồ Yến ngơ ngác, cái gì?

 

Sao tự dưng lại nói đến chuyện việc mở quầy bán hàng?

 

Hồ Thanh nhìn biểu hiện của em gái, bất lực lắc đầu: “Anh khuyên em không nên kéo em ấy vào.”

 

Anh ta hiểu rõ tính cách của em gái mình. Cô ấy chỉ là một người ngốc nghếch, không có đầu óc kinh doanh.

 

Nguyên Đường lại thấy đây rất đúng lúc. Cô đã nhắc Hồ Yến đi học lớp buổi tối, nhưng Hồ Yến chỉ hứa miệng mà không hành động. Nguyên Đường còn phải đi học, làm sao có thể giám sát Hồ Yến mỗi ngày?

 

Cho nên không bằng kéo Hồ Yến cùng kinh doanh nho nhỏ, chỉ cần Hồ Yến có chút kinh nghiệm mở quầy bán hàng, sau này cho dù nhà máy thảm có đóng cửa thì cũng không sợ.  

 

Hơn nữa…

 

Nguyên Đường hiểu rõ, lần trước nhờ Hồ Minh mà cô đã có được lợi ích, không ai cứ mãi chiếm lợi mà không nỗ lực cả. Nếu cô muốn nhờ vả Hồ Thanh thì cần kéo cả Hồ Yến vào, không thì lợi ích chia sẻ cũng sẽ không bền lâu.

 

Hồ Yến: “Này này này, em cũng có tệ đến thế đâu…”

 

Nguyên Đường kéo cô ấy: “Vậy cậu đồng ý rồi đúng không?”

 

Hồ Yến: “Ừ… thì cũng…”

 

Cô ấy đâu có nghĩ đến chuyện đồng ý.

Hồ Yến cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, mỗi tháng thu nhập sáu mươi bảy mươi, bản thân giữ lại ba mươi để chi tiêu, phần còn lại đưa cho gia đình. Muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, bình thường không phải lo lắng, cuộc sống vẫn rất thoải mái!

 

Mở quầy bán hàng… Hồ Yến cảm thấy hơi xấu hổ.

 

Nguyên Đường không quan tâm, cô  một lòng muốn kéo Hồ Yến vào. Cô bắt đầu dỗ dành, thậm chí còn tỏ ra đáng thương.

 

“Yến Tử, cậu đi với mình nhé, mình cũng sợ lắm, nếu cậu không đi cùng, chỉ một mình mình thôi thì không lo nổi…”

 

Hồ Yến nghe cô nói nhảm đến mức choáng váng, lơ mơ đồng ý.

 

Hồ Thanh cười tươi: “Được rồi, nếu em muốn làm thì làm đi. Anh thấy em như vậy, cứ nắm chặt lấy.”

 

Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng Nguyên Đường lại chín chắn hơn, làm được nhiều việc, còn Hồ Yến thì vẫn mang dáng vẻ trẻ con.

 

Hồ Yến không phục, gõ gõ vào cốc: “Hứ, cứ chờ đi, biết đâu mình còn kiếm được nhiều tiền hơn cậu đấy!”

 

Nói xong, cô ấy uống cạn cốc nước, hùng hồn gọi với ông chủ: “Thêm đá!”

 

Nguyên Đường và Hồ Thanh đều bị cô ấy chọc cười, hai người bắt đầu bàn bạc chi tiết.

 

Nguyên Đường lấy giấy bút ra, ghi lại những thứ cô cần.

 

Vì không chắc chắn nơi Hồ Thanh sẽ đi đến, nhưng anh ta thường xuyên đến thành phố.

 

Nguyên Đường đã từng đến thành phố, biết quanh ga tàu có vài chợ lớn, hàng hóa nhỏ và quần áo trong tỉnh đều từ đó mà đến.

 

Cô không định bán quần áo, thực tế bây giờ bán quần áo cũng không đơn giản như vậy, ở nông thôn mặc dù không lo cái ăn, nhưng tiền bạc eo hẹp là tình trạng chung của rất nhiều người, hơn nữa quan niệm vẫn chưa thay đổi, ngay cả những gia đình không quá khó khăn cũng sẽ không dễ dàng mua quần áo, nhà nào mà chẳng phải trải qua ba năm mặc đồ mới, ba năm mặc đồ cũ. 

Máy may vẫn là vật dụng có giá trị trong nhà, quần áo phần lớn đều là tự may, nếu muốn mua quần áo thì phần lớn đều là công nhân trong thành phố, nhưng công nhân lại kén chọn kiểu dáng, nên con 

đường này chỉ có thể bỏ qua.

 

Nguyên Đường suy nghĩ một chút, cuối cùng viết ra lựa chọn hàng hóa đầu tiên, là tất và quần lót.

 

Quần áo lót và tất là thứ ai cũng cần, rất nhiều gia đình ở thành phố đều có thể chi trả, thêm vào đó thứ này coi như là vật dụng tiêu hao, mấy chục năm sau, thứ này cũng là sản phẩm siêu lợi nhuận. Giá nhập một tá tất chỉ có hai ba tệ, nhưng bán lẻ một đôi lại có thể bán được một tệ, tỷ lệ lợi nhuận này rất đáng kinh ngạc.

 

Nguyên Đường viết chi tiết loại hàng mình muốn, để tránh việc Hồ Thanh phải lựa chọn mẫu mã, cô chỉ viết phạm vi giá cả và yêu cầu màu trơn. Chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết, tất và đồ lót màu đỏ chắc chắn sẽ bán chạy, bảo Hồ Thanh nếu có điều kiện thì nhập nhiều một chút, nếu nhất thời không bán hết được thì cô sẽ đợi đến Tết tới chợ bán.

 

Lựa chọn thứ hai, Nguyên Đường viết đồng hồ điện tử, hộp bút và một số loại đồ chơi trẻ em mà cô nhớ sau này rất thịnh hành.

 

Ví dụ như bộ bài hoa và loại kẹp tóc bằng vải voan của trẻ em.

 

Nguyên Đường miêu tả hình dáng của những thứ này theo trí nhớ, đều là những thứ có giá cả không đắt, nhưng rất dễ tạo ra xu hướng. Bây giờ ở thành phố đều chỉ sinh một con, những đứa trẻ có tiền tiêu vặt chẳng lẽ lại không thiếu đồ chơi mới lạ sao?

 

Còn về đồng hồ điện tử, Nguyên Đường cảm thấy nếu bày bán ở cổng trường thì chắc chắn sẽ đắt hàng.

 

Học sinh cấp ba, chỉ có một chiếc đồng hồ điện tử trong lớp học thì làm sao đủ, nên những học sinh có điều kiện sẽ đeo đồng hồ đeo tay, những người không có điều kiện thì rất bất tiện. Nếu lúc này có đồng hồ điện tử loại năm tệ thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua.

 

Lựa chọn thứ ba, Nguyên Đường cười ranh mãnh.

 

"Anh Hồ, chắc chắn anh cũng có nguồn hàng riêng, nếu có thứ gì phù hợp với em thì anh cứ nhập về, em không sợ lỗ vốn."

 

Thời buổi này còn có một loại hàng, gọi là hàng tồn kho. Giống như nhà máy thảm mà Nguyên Đường biết chắc chắn sẽ phá sản, bây giờ bên ngoài cũng không thiếu những nơi như vậy.

 

Các nhà máy quốc doanh vì xoay sở không kịp hoặc không bán được hàng hóa, tình trạng sắp phá sản thường xuyên xảy ra, Nguyên Đường không tin Hồ Thanh gặp mà lại bỏ qua.

 

Cô cũng không tham lam, nếu Hồ Thanh đồng ý, tốt nhất là giúp cô một tay, nếu không đồng ý thì thôi.

 

Dù sao chỉ cần có nguồn hàng, sớm muộn gì cô cũng có thể kiếm được khoản tiền đầu tiên của mình.

 

Hồ Thanh nhìn Nguyên Đường thật kỹ, con bé này đúng là lanh lợi.

 

Nhưng mà lanh lợi cũng tốt, dù sao cũng là dẫn em gái mình kiếm tiền, anh ta cũng không thiệt, cứ coi như là hỗ trợ em gái.

 

Sau khi quyết định xong, Nguyên Đường nhanh chóng đưa một trăm tệ. Lần này Hồ Thanh đến Tây An là để chở hàng, lúc về thì lái xe không, đến tỉnh sẽ chất hàng, vừa hay có thể nhập hàng một lần ở tỉnh.

 

Nguyên Đường nói đợi đến khi hàng về sẽ đưa cho Hồ Yến trước, sau đó bảo Hồ Yến báo tin cho cô, tối tan học cô sẽ đến xem, đến cuối tuần hai người sẽ đến khu thương mại bày bán theo kiểu đánh du kích. 

 

Chuyện kiếm tiền được quyết định nhanh chóng như vậy, Nguyên Đường cảm thấy tâm trạng cực kỳ thoải mái.

 

Sau khi Hồ Thanh tạm biệt em gái, tâm trạng cũng rất tốt, lúc đến gặp vợ chưa cưới cũng thể hiện ra mặt.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.