Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 27: Chương 27




Chưa đầy nửa tiếng, Nguyên Đường đã bán được một nửa số hàng!

 

Cầm trong tay hơn một trăm tệ tiền lẻ, Hồ Yến cảm thấy thật không thể tin được.

Kiếm tiền... chỉ đơn giản như vậy sao?

 

Ồ, hình như cũng không đơn giản lắm.

Mức độ nhập vai của Nguyên Đường không phải ai cũng làm được.

 

Hai người thấy dòng người đã thưa đi, lập tức chuẩn bị thu dọn đồ đạc chuyển sang chỗ khác, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên Hồ Yến.

 

Hồ Yến quay đầu lại, vui vẻ chào hỏi: "Chị Quyên!"

 

Người đến chính là Phạm Quyên.

 

Mặt mày Phạm Quyên tái mét, vừa rồi có người nói với chị ta hình như nhìn thấy em chồng tương lai của chị ta ở cổng, chị ta còn không tin. Nhưng đến khi ra ngoài nhìn thấy mặt cô em chồng, chị ta tức đến mức suýt nữa ngất đi.

 

Cô ấy vậy mà lại bán quần lót ở ngay cổng nhà máy của chị ta!

 

Phạm Quyên cảm thấy mặt mình nóng bừng!

 

Chị ta cứ trốn mãi đến bây giờ mới dám ra ngoài, thật sự không dám để đồng nghiệp biết cô em chồng tương lai của chị ta vậy mà lại làm chuyện mất mặt như vậy.

 

Cô ấy bị điên rồi hay sao! Bị điên rồi hay sao!

 

Nguyên Đường thấy sắc mặt Phạm Quyên không ổn, lén lấy cái túi đựng tiền.

 

Phạm Quyên thấy có người ngoài ở đó, không tiện nổi giận, chỉ đành cố nén cơn tức trong lòng: "Tiểu Yến, lại đây, chị hỏi em chút chuyện."

 

Chị ta muốn hỏi Hồ Yến, rốt cuộc có phải là có ý kiến với chị ta, người chị dâu này, cho nên mới cố tình đến đây làm chị ta mất mặt không!

 

Hồ Yến không hiểu chuyện gì bèn định đi qua, Nguyên Đường lặng lẽ kéo cô ấy lại, lắc đầu.

 

Nụ cười trên mặt Hồ Yến lập tức biến mất, ngập ngừng một chút rồi mới lặng lẽ đi qua.

 

Nguyên Đường chỉ đành để Hồ Yến tự quyết định, đứng đợi bên cạnh xe đạp.

Không lâu sau, Hồ Yến quay lại, Phạm Quyên đứng từ xa nói với hai người lúc về nhớ đi cẩn thận.

 

Đi được một đoạn, Hồ Yến mới khàn giọng hỏi Nguyên Đường: "Tiểu Đường, có phải chúng ta rất mất mặt không?"

 

Nguyên Đường thầm mắng Phạm Quyên một câu, vội vàng an ủi: "Chúng ta mất mặt cái gì chứ? Không trộm cắp, không cướp giật, kiếm tiền chân chính thì liên quan gì đến người khác!"

 

Hồ Yến cuối cùng cũng tủi thân rơi nước mắt: "Nhưng chị dâu mình hỏi mình, nói có phải mình có ý kiến với chị ta, nên mới cố tình đến đây chọc tức chị ta."

 

Nguyên Đường đau lòng ôm Hồ Yến: "Chị ta là cái thá gì? Huyện Bạch lớn như vậy, nhà máy bột mì là của riêng chị ta à, chúng ta cứ bày bán, cho chị ta tức chết!"

 

Hồ Yến lau nước mắt, giọng nói nghèn nghẹn: "Đúng vậy, huyện Bạch không phải của chị ta, mình muốn đến đâu thì đến."

 

Nguyên Đường hơi lo lắng: "Hay là chúng ta đi ăn gì đó đi, ngày mai bán tiếp cũng được."

 

Ít hàng như vậy, ngày mai bán thêm một ngày nữa là gần hết rồi.

 

Hồ Yến dụi mắt: "Không, mình muốn đi bán hàng."

 

Cô ấy cũng không hiểu, rõ ràng là cô ấy đi cùng Nguyên Đường cho vui, kiếm được nhiều hay ít cũng không sao, nhưng vừa rồi, vẻ mặt Phạm Quyên chất vấn cô ấy như thể đương nhiên khiến cô ấy lập tức tức giận.

 

Tại sao cô ấy bày hàng lại bị người ta chỉ trỏ?

 

Gọi Phạm Quyên một tiếng chị dâu, nhưng chị ta cũng chưa cưới hỏi gì mà?

 

Cho dù có cưới hỏi rồi thì cô ấy cũng chưa chắc phải nghe lời chị ta!

 

Hồ Yến vốn là người hiền lành, hiếm khi có chút khí thế: "Mình muốn đi bán hàng kiếm tiền, sau này không ai được phép chỉ trỏ mình nữa!"

 

Nguyên Đường rất hài lòng nhìn Hồ Yến, hai người thay đổi tâm trạng, đi đến nhà máy in của huyện.

 

Gần đến nhà máy in, Hồ Yến mới buồn bã nói một câu rời rạc.

"Thực ra mình cũng không phải sợ chị Quyên."

 

Cô ấy không sợ Phạm Quyên, cô ấy sợ Phạm Quyên cái gì chứ? Hai người gặp nhau chưa đến ba lần, mối liên hệ duy nhất cũng chỉ là vì anh trai Hồ Thanh.

 

Nhưng vừa rồi Phạm Quyên nói cô ấy như vậy, phản ứng đầu tiên của cô ấy là muốn khóc.

 

Cuối cùng còn thật sự khóc một cách vô dụng.

 

Hồ Yến cảm thấy mất mặt, nhưng trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ.

 

Lý do cô ấy đối xử với Phạm Quyên như vậy, là vì cô ấy biết, Phạm Quyên có thể lên mặt dạy đời cô ấy là dựa vào anh trai.

Còn lý do cô ấy khóc, còn để tâm đến những lời Phạm Quyên nói cũng là vì chị ta là vợ chưa cưới của anh trai.

 

Nhưng anh trai sẽ đứng về phía nào?

Cô ấy nhớ đến những lời Nguyên Đường khuyên cô ấy đi học lớp buổi tối, nói dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính mình.

 

Trước ngày hôm nay, cô ấy chưa từng nghĩ rằng hai người anh trai cũng sẽ trở thành "người dưng", trong hơn mười năm qua, anh cả và anh hai đều là người nhà, bọn họ có, chẳng phải là mình cũng có sao?

 

Nhưng hôm nay Phạm Quyên với tư cách là người sắp bước vào gia đình cô ấy đã phá vỡ ảo tưởng của cô ấy.

 

Có chị dâu rồi, anh trai sẽ trở thành "người dưng".

 

Hồ Yến cảm thấy khó chịu với suy nghĩ này, cô ấy như đang an ủi ai đó, một mực nghĩ về những điều tốt đẹp của anh cả anh hai, nhưng càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Cô ấy không phải là không muốn anh trai lấy vợ, nhưng mà…

 

Hồ Yến cảm thấy khó chịu, cô ấy không biết nói với ai.

 

Nguyên Đường dường như hiểu biết rất nhiều, chắc chắn cô sẽ biết câu trả lời.

Nhưng Hồ Yến không muốn hỏi.

 

Cô ấy luôn cảm thấy Nguyên Đường sẽ nói thẳng cho cô ấy một câu trả lời chắc chắn, nhưng câu trả lời đó dường như sẽ khiến cô ấy rất thất vọng.

 

Hồ Yến nghĩ, mình không nên suy nghĩ nhiều như vậy, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cô ấy nên chờ xem sao.

 

Nguyên Đường không nói gì, cô khoác vai Hồ Yến, trong lòng khẽ thở dài.

"Đi thôi, chúng ta đi kiếm tiền."

 

Cô gái à, thứ gì cũng có thể rời bỏ cậu, chỉ có tiền bạc là không.

 

Công nhân nhà máy in không nhiều, nhưng hai người cũng không còn sức để chạy thêm một nhà máy nữa, cuối cùng còn lại mấy chục đôi tất đỏ, Nguyên Đường rất hài lòng.

 

"Tất đỏ tớ không bán nữa, cất đi để dành đến Tết."

 

Đến lúc đó cô sẽ nói là mang tất đỏ để giẫm lên kẻ xấu, cô sẽ bán một tệ rưỡi!

Còn lại mấy túi kẹp tóc lớn chưa bán được, Nguyên Đường hẹn Hồ Yến ngày mai đến cổng cung Thiếu nhi thử vận may.

 

Hai người tìm một chỗ vắng vẻ để tính toán, tiền vốn bỏ ra hết một trăm tệ, đều là Nguyên Đường bỏ ra. Bây giờ bán được hơn hai trăm sáu mươi tệ tiền mặt.

Hai trăm sáu mươi tệ!

 

Hồ Yến lẩm bẩm: "Nhiều thế!"

 

Ngay sau đó, cô ấy bắt đầu nhảy cẫng lên: "Mình phát tài rồi!"

 

Nguyên Đường nói: "Được rồi được rồi, cậu đừng vui mừng quá, chúng ta bàn bạc chuyện nhập hàng đã."

 

Nguyên Đường nghĩ như vậy, lần đầu tiên vốn liếng đều do cô bỏ ra, coi như hai người hợp tác. Sau này tốt nhất vẫn là phân định rõ ràng vốn liếng và tỷ lệ tương ứng.

 

Cô cảm thấy là mỗi lần cô bỏ ra bảy phần vốn, Hồ Yến bỏ ra ba phần. Sau đó chia đôi lợi nhuận.

 

Hồ Yến cảm thấy không được, nhất quyết đòi cô ấy cũng bỏ ra năm phần, cuối cùng hai người mỗi người nhượng bộ một bước, vốn bốn sáu, chia đôi lợi nhuận.

 

Nguyên Đường còn đề nghị thêm một chút, nói trong phần lợi nhuận chia đôi, cô có thể nhường thêm một phần cho Hồ Thanh.

 

"Mặc dù anh cậu nói đều tính cho cậu, nhưng mình cảm thấy vẫn nên bày tỏ chút thành ý."

 

Không ngờ Hồ Yến im lặng một lúc, gật đầu đồng ý: "Cho anh mình hai phần đi, bên mình cũng bỏ ra một phần."

 

Nguyên Đường không khuyên can, trái lại trong mắt còn có chút hài lòng.

 

"Vậy được, lần này trước tiên chia hai trăm sáu mươi tệ, đợi kẹp tóc bán hết rồi lại chia tiếp, sau này sổ sách chúng ta đều cộng vào ngày hôm đó, chia vào ngày hôm đó. Chia tiền chẵn, tiền lẻ để dành trả lại. Phần của anh cậu thì cậu đưa cho anh ấy."

 

Nguyên Đường còn làm ra vẻ viết số tiền chia được sau ngày tháng trên sổ sách, sau khi xác nhận không có sai sót thì ký tên với Hồ Yến.

 

Chia tiền xong, tiền tiết kiệm trong tay Nguyên Đường lại tăng lên, cô thầm tính toán ngày mai tranh thủ cuối tuần đi mua chăn đệm.

 

Trời dần lạnh, ba cân chăn sắp không đủ ấm nữa, mua thêm một chiếc chăn ba cân nữa là vừa đủ.

 

Hai người tạm biệt nhau ở cổng nhà máy thảm, Hồ Yến cất tiền, trừ đi số vốn để nhập hàng lần sau, số tiền còn lại cô ấy nghĩ xem nên tiêu thế nào.

 

Vừa đi đến cổng nhà máy thảm, đã thấy anh trai Hồ Thanh đứng đó đợi cô ấy.

Hồ Yến thấy cay cay khóe mắt, chạy đến: "Anh cả!"

 

Hồ Thanh nhíu mày: "Không phải hai đứa nói là bày hàng ở khu thương mại sao? Sao không thấy ai?"

 

Hồ Yến nũng nịu: "Khu thương mại không bán được, bọn em đến nhà máy bột mì rồi."

 

Hồ Thanh: "Bán được không?"

 

Hồ Yến cười hì hì, xòe túi ra, cẩn thận cho Hồ Thanh xem, xấp tiền lẻ dày cộp đó, khiến quần áo căng phồng lên. Hồ Thanh kinh ngạc nhướng mày.

 

Hồ Yến: "Em còn gặp chị Quyên ở nhà máy bột mì nữa."

 

Hồ Thanh cũng không nhịn được vui mừng cho em gái, nghe Hồ Yến nói vậy, còn tưởng em gái đang trêu chọc anh ta, cười mắng: "Gặp thì gặp thôi, cô ấy có ủng hộ buôn bán của em không?"

 

Hồ Yến mỉm cười nhạt, cô ấy không muốn mách lẻo, cho dù cô ấy có không thích Phạm Quyên nhưng người sống với Phạm Quyên cũng không phải là cô ấy, cô ấy không muốn làm một cô em chồng đi gây chuyện. Nhưng nếu cứ bỏ qua như vậy, cô ấy lại cảm thấy không công bằng với anh trai. 

 

Vẫn nên để Phạm Quyên tự mình nói với anh trai, nếu anh trai cảm thấy không có vấn đề gì, cô ấy cũng sẽ không nói gì.

Nhưng muốn cô ấy nghe lời Phạm Quyên, không đời nào!

 

"Anh tự mình hỏi chị Quyên đi."

 

Nguyên Đường về đến nhà trọ là đã hơn chín giờ tối.

 

Cô rửa mặt ở sân, ngẩng đầu lên thì thấy con dâu nhà chủ nhà đang đứng ở cửa.

"Chị dâu Lưu, có việc gì sao?"

 

Nhà này họ Lưu, Nguyên Đường gọi bà cụ là bà nội Lưu, gọi con dâu nhà này là chị dâu Lưu. Mặc dù kém bối phận, nhưng người con dâu này mỗi lần được gọi là chị dâu vẫn rất vui vẻ, cảm thấy Nguyên Đường biết cách nói chuyện.

 

Nguyên Đường vừa hỏi, tai chị dâu Lưu đã lập tức đỏ lên, nhưng dưới ánh trăng thì không rõ lắm.

"Không có gì, chị chỉ hỏi em về muộn như vậy, có phải có việc gì không..."

 

Nguyên Đường cười nói: "Không có việc gì đâu ạ." Nhưng trong lòng lại cảnh giác.

 

Chị dâu Lưu ấp úng một lúc, vẫn không nói nên lời. Nguyên Đường thì đã chào hỏi rồi về phòng.

 

Cô vừa vào phòng, lập tức áp tai vào cửa.

Ngoài cửa sổ, bà cụ nhà họ Lưu xông ra, thấp giọng mắng con dâu.

 

"Mày có phải ngu không?! Sao mày không hỏi con bé đó hôm nay có làm khoai tây nghiền không!"

 

Con dâu nhà họ Lưu sắp khóc: "Mẹ, con thật sự không làm được."

 

Chuyện này thật sự quá mất mặt.

Bà cụ Lưu tức muốn chết, nhưng lại sợ Nguyên Đường nghe thấy, chỉ đành kéo con dâu vào nhà.

 

Trong căn phòng nhỏ, Nguyên Đường lạnh lùng, đếm lại tiền của mình.

 

Hai trăm tám mươi tệ năm hào.

 

Chắc là đủ để thuê một căn nhà nhỏ rồi.

  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.